Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23. 'Bí mật của Claudia'

Taehyung's pov

_____________________________________

.


Th Tư, ngày mười lăm tháng By, hai mươi mt gi ba mươi phút ti.



Sáu ngày trước kỳ nghỉ hè của trường cao trung Mugunghwa, dù mùa mưa đã kết thúc nhưng trong góc phòng của tôi vẫn có một đống mốc mọc lên, chính là tôi đang nằm uể oải đến trương cả người.

Hôm ấy tôi đã nằm trên giường suốt từ lúc đi học về. Vì tôi không xuống nhà xem chương trình tạp kỹ ưa thích vào lúc hai mươi giờ nên bố mẹ tôi đã rất lo lắng, nhưng tôi chẳng để ý đến họ lắm. Tôi cũng chẳng hề bận tâm tới việc hôm nay bị Jungkook cười nhạo và bị trêu cho đến tận giờ sinh hoạt câu lạc bộ vì điểm thi môn Toán vừa được trả về của tôi chỉ có hai mươi ba điểm, tôi hoàn toàn không bận tâm về những chuyện đó.

"Haizzz, thật là..."

Sau một hồi lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng tôi cũng ngồi dậy. Tôi khoác chiếc áo đồng phục của câu lạc bộ điền kinh bên ngoài áo thun rồi mặc quần đùi của Uniqlo. Tôi mặc luôn cả quần dài của bộ đồng phục, thế nhưng sau đó lại băn khoăn không biết lúc đi chạy liệu có thấy nóng không. Cơ mà sao chẳng được, cùng lắm thì lát nữa cởi ra thôi, tôi nghĩ vậy. Tối nay trời hơi lạnh nên mặc quần đùi ngay từ đầu có lẽ sẽ hơi lạnh.

"Mẹ ơi, con đi chạy một lát!"

"Cái gì, vào giờ này ư?"

Tôi nói vọng vào trong bếp, sau đó thì có tiếng ngạc nhiên của mẹ tôi truyền ra. Cũng muộn rồi, nhưng tôi vẫn quyết định đi chạy, nếu không thì có khi nằm đến qua ngày mới tôi vẫn sẽ vì hậm hực trong người mà không ngủ được mất.

"Ba mươi phút nữa con sẽ về." Tôi vừa mang giày vừa nói vọng vào phòng bếp lần nữa, sau đó ra khỏi nhà.

Hôm nay thầy giáo đã nói tôi thích hợp với cự ly dài hơn là cự ly ngắn. Tôi cũng tự nhận thức được điều đó. Thay vì trở thành một tay đua nước rút sử dụng toàn lực để phân thắng bại trong một thời gian ngắn, tôi hợp với việc chạy từ từ, chậm mà chắc hơn. Ha, ha, tôi thở hắt ra từng cơn, chạy men theo bờ sông ở ranh giới tỉnh, khoảng năm ki-lô-mét. Tôi cứ chạy một cách từ tốn, cuối cùng mất khoảng ba mươi phút để hoàn thành, nếu chạy hết sức thì sẽ mất khoảng hai mươi phút. Kỷ lục của học sinh nam trong khối cao trung là mười phút, nếu so với thành tích của tôi thì quả thực là một trời một vực. Giáo viên hướng dẫn của tôi đã nói, nếu thật sự muốn chuyển sang chạy cự ly dài thì thành tích mười phút phải là chuyện nằm trong khả năng.

Nhưng tôi vẫn quyết định trở thành một chân chạy nước rút.


.


Khi tôi nói mình muốn chạy được giống như Jungkook, hầu hết mọi người đều hiểu sai ý của tôi và phản ứng theo kiểu "Hả?" hoặc là phì cười. Không phải thế, ý tôi không phải như mọi người nghĩ. Lý do mà tôi theo đuổi cự ly ngắn không phải vì tôi Jungkook. Ban đầu, thứ tôi thích là dáng chạy của cậu ấy cơ. Khi Jungkook chạy, cậu ấy dường như không bị ảnh hưởng bởi cả trọng lực lẫn sức cản của không khí. Gió nổi lên theo từng bước chạy của cậu ấy. Khi đuổi theo bóng lưng đang chạy của Jungkook, tôi đã thích cậu ấy từ lúc nào không hay.

Hc, hc, hc. Tôi thở dốc, cố gắng tăng tốc độ lên một chút. Người đã chỉ tôi đường chạy quanh sông này chính là Jungkook, nhưng bản thân cậu ấy có vẻ không thích chạy ở đây cho lắm. Thể lực của Jungkook khá kém nên cậu ấy luôn nói không với cự ly dài. Nếu cùng tôi chạy thì ngay lập tức cậu ấy sẽ kiệt sức. Dù vô đối ở môn nước rút nhưng hễ chạy đường dài là rất nhanh Jungkook sẽ bị đuối, nếu chạy Marathon thì cậu ấy còn thua cả một đứa con gái như tôi.

V đó thì tht không ngu chút nào.

Điểm nào của Jungkook ngầu, điểm nào không ngầu, từ ngày xưa tôi đều đã biết rõ.

Tôi băng qua một cây cầu và tách ra khỏi con đường dọc bờ sông. Không khí của trời đêm mùa hè ẩm và đặc, nhưng bù lại có gió rất mát. Ở trên bầu trời, những ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh. Tôi bắt đầu thấy nóng nên kéo khóa áo khoác xuống một chút. Rẽ vào con phố quen thuộc, tôi hướng về phía nhà mình. Chạy ngang qua khu nhà Jimin, một lúc sau, tôi đã đến gần nhà của Jungkook.

Hộc hộc... Tôi dừng lại. Ở ngã rẽ phía trước ngôi nhà có ghi "Nhà Jeon", tôi lờ mờ trông thấy một đứa con trai đang lén lén lút lút đi vào ngã rẽ đó, trên lưng vác một cái ba lô to tổ bố.

"... Jungkook?"

Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm? Thế nhưng cái ba lô ấy là tôi đã cùng Jungkook đi mua nên không thể nào nhầm được, chính là cái ba lô dùng để mang đi khi cắm trại.

Tôi tăng tốc chạy đến cuối đường, nấp vào sau một bức tường rồi nhìn ra ngoài đường cái. Đó là bóng dáng người con trai tôi đã cực kỳ quen thuộc. Mái tóc đen, tay chân mảnh khảnh, cái lưng hơi khòm...

"Jungkook?"

"Không thể nào!"

Người bạn thân từ thuở nhỏ của tôi kinh ngạc đến mức gần như nhảy cẫng lên, làm cho cái túi ngủ được cột vào ba lô rơi xuống đất đánh "bch" một tiếng.

"Ashdskj, T-Tae Tae, tại sao... cậu luôn biết xuất hiện một cách cực kỳ đúng lúc thế hả?" Jungkook làu bàu.

Hai đứa ngồi trên ghế trong công viên vào buổi tối trông thật giống như một cặp đôi, điều này khiến cho tôi có chút hồi hộp. Vì cả người đang đầy mồ hôi nên tôi ngồi cách cậu ấy xa ra một chút.

"Rốt cuộc thì sao cậu lại đi chạy vào giờ này thế?"

Là lỗi của cậu đấy, tôi định nói như vậy nhưng rồi lại thôi. Thể nào cậu ấy cũng sẽ trêu tôi tiếp cho xem.

"Câu đó phải hỏi Jungkook mới đúng, cái ba lô kia là sao?" Tôi chỉ vào ba lô của Jungkook, nó căng phồng một cách kỳ cục, rốt cuộc thì cậu ấy đã nhét những gì vào trong đó vậy.

"Không có gì cả."

"Đem cả túi ngủ thế kia mà còn bảo là không có gì."

"Đã bảo là không có gì hết mà."

"Cậu định đi đâu vào giờ này à?"

"Chẳng đi đâu cả."

"Lại định làm trò gì ngốc nghếch nữa phải không?"

Jungkook im lặng, biểu hiện của cậu ấy hôm nay hơi lạ.

Tôi kéo khóa áo khoác lên vì cơ thể ướt mồ hôi của tôi bắt đầu thấy lạnh. Mấy giờ rồi nhỉ? Tôi đã để điện thoại di động ở nhà nên không thể xem giờ, nhưng chắc chắn đã hơn ba mươi phút trôi qua. Bố mẹ tôi hẳn là sẽ thấy lo, tuy vậy nhưng tôi vẫn ngồi dán mông vào ghế đá công viên, không thể cứ thế mà bảo Jungkook rằng tôi sẽ về được.

"Cậu đã đọc quyển 'Bí mật của Claudia' chưa?" Đột nhiên Jungkook lên tiếng, giọng nhỏ như đang thì thầm, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Rồi."

Tôi đọc 'Bí mật của Claudia' từ hồi trung học, chính Jungkook là người đã cho tôi mượn quyển sách ấy.

"Là quyển mà trong đó cô gái nhân vật chính đã dắt theo cậu em trai của mình đi khỏi nhà và đến sống trong viện bảo tàng mỹ thuật phải không?"

"Đúng vậy." Jungkook gật đầu.

"Tae Tae có nghĩ việc sống trong viện bảo tàng mỹ thuật thật sự khả thi ở ngoài đời không?" Đột nhiên Jungkook hỏi tôi một câu hết sức lạ lùng.

"Hả, tất nhiên là không thể rồi, cả địa điểm lẫn thời đại đều khác..."

Đang nói giữa chừng thì tôi chợt nhận ra một chuyện. Chiếc ba lô chất đầy đồ, bộ dạng lén lút không để cho người khác phát hiện, thời điểm tối muộn, câu chuyện về viện bảo tàng... không lẽ nào...

"B nhà..."

Tôi thừ người ra. Jungkook không trả lời.

"Cậu định bỏ nhà đi à... ?"

Lần này Jungkook nhẹ nhàng gật đầu, còn tôi đứng phắt dậy.

"Tại sao? Vì lý do gì mà cậu muốn bỏ nhà đi?"

Jungkook cười, khó nhọc nói:

"Taehyung không hiểu được đâu."

"Tớ không hiểu nên mới hỏi cậu đó!" Tôi nói lớn. Giọng nói của tôi vang vọng khắp trong công viên không người.

"Không phải thế. Dù tớ có nói thì cậu cũng không hiểu được đâu."

Trong giọng nói lạnh lẽo của Jungkook có gì đó như là đang đố kị.

"Bố mẹ Taehyung đều là những người thật sự tuyệt vời, đều thương Taehyung, nói sao nhỉ, nhìn ba người có cảm giác rất giống một gia đình. Từ hội thao cho đến hội diễn nghệ thuật hai bác đều đến để cổ vũ cậu, thế nên cậu không hiểu được đâu, cái cảm giác không hề muốn ở nhà đó..."

"Tớ h..."ư

Ngay từ khi còn nhỏ, nhiều lần Jungkook đã tỏ ý không muốn về nhà dù trời đã tối. Cậu ấy rất ít khi nói về chuyện gia đình mình. Bố mẹ cậu ấy cũng hầu như chẳng bao giờ xuất hiện ở những buổi họp phụ huynh của trường.

"Tớ..." Tôi không thể nói hết câu "Tớ hiểu" mà thay vào đó là:

"T không hiu..." Tôi lầm bầm, nghẹn ngào như sắp khóc.

"Lúc nào Jungkook cũng chỉ cười và nói với tớ rằng chẳng có gì. Tớ không hiểu, nếu Jungkook không nói cho tớ biết thì làm sao mà tớ hiểu được."

"Ừ nhỉ, xin lỗi cậu."

Jungkook cười, ra chiều đang cảm thấy có lỗi, nhưng dường như trên gương mặt cậu ấy có nét gì đó đượm buồn. Tôi bỗng thấy lòng mình đau nhói.

"Thế cậu định khi nào sẽ về?" Tôi hỏi. Jungkook vẫn đang mang vẻ mặt bối rối kia.

"Claudia trong truyện có về nhà không?"

Claudia, cô gái đã bỏ nhà đi, là nhân vật trong quyển sách mà Jungkook nhắc đến khi nãy.

"Claudia có về. Cô ấy đã... tìm thấy một thứ gì đó quan trọng, đã rất mãn nguyện và sau đó thì về nhà... Hình như câu truyện kết thúc như thế."

Tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng hình như chìa khóa của câu chuyện ấy là một bức tượng.

"Vậy à." Jungkook gật gù.

"Thế thì tớ sẽ về trước khi hội thao toàn quốc bắt đầu."

Tổng duyệt đến tận tháng Tám mới diễn ra, vẫn còn khá lâu nữa mới đến hội thao.

"Còn tập luyện thì sao?"

"Tớ sẽ cố gắng tự tập."

"Còn cơm nước?"

"Tớ sẽ ăn đầy đủ mà."

"Còn chỗ ngủ?"

"Tớ sẽ lo được."

"... Nghĩa là cậu chưa có kế hoạch nào cụ thể à?"

"Claudia cũng làm gì có kế hoạch."

Đó là vì Claudia đến sống trong một viện bảo tàng, nên không cần một kế hoạch quá chi tiết, hình như là vậy, tôi không nhớ rõ câu chuyện ấy lắm, nhưng dù gì đó cũng là giả tưởng, không phải đời thật.

"Tớ chỉ muốn ở một mình." Jungkook khẽ nói.

"T mun sng mt mình."

Câu nói này không phải câu nói ta thường nghe từ một cậu bé bỏ nhà đi bụi, mà là câu nói của một người đang vứt bỏ chính gia đình mình.

"Không được đâu, chúng ta chỉ mới có mười sáu tuổi."

"Tớ mười bảy rồi, đã hoàn toàn trưởng thành."

Tôi không chịu nổi cái vẻ mặt ráo hoảnh đó của Jungkook, giảu môi lên cãi:

"Chúng ta có thể lớn về mặt thể xác, nhưng sự thật thì vẫn là trẻ con thôi."

Chỉ có trẻ con mới cố làm ra vẻ người lớn, người lớn đích thực không làm chuyện đó.

"Cũng có thể." Jungkook cười nhạt tỏ vẻ đồng ý với tôi.

Tôi đi theo Jungkook rời khỏi công viên, trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện, nào là phải nói gì đó, phải ngăn cản cậu ấy... Thế nhưng mỗi khi mở miệng định nói thì thứ thoát ra ngoài chỉ có không khí.

"Cậu định đi theo tớ đến bao giờ hả?" Jungkook quay lại và nói với tôi.

"Quay về đi." Cuối cùng tôi cũng nói ra được.

Jungkook ngoảnh mặt đi chỗ khác, có vẻ như đã hạ quyết tâm, tấm lưng vui tươi mọi khi của cậu ấy giờ chẳng còn chút sức sống nào hết.

"Jungkook... giận bố mẹ đến thế sao?" Tôi bất giác hỏi. Tôi đã nhiều lần để ý đến chuyện đó, nhưng chưa bao giờ hỏi.

Trước đây mỗi khi tôi đề cập đến vấn đề này là Jungkook đều nhanh chóng chuyển đề tài, cứ như đang muốn né tránh vậy.

"Ừ... Quan hệ của tớ với họ, nói sao nhỉ, không tốt..." Jungkook thở dài nói. Vừa rồi có lẽ là lần đầu tiên tôi được nghe những lời thật tâm của Jungkook, một giọng nói thật yếu đuối.

"Từ lúc còn nhỏ đến giờ tớ đã luôn ghét căn nhà đó. Bố mẹ tớ suốt ngày cãi nhau vì stress, tớ không có nơi nào để đi. Sau khi họ ly hôn, tớ thành nơi để ông bố trút giận, cảm giác còn tệ hơn so với trước."

Tôi hít một hơi. Tôi không hề biết việc bố mẹ Jungkook đã ly hôn.

"Nhà Tae Tae thì hoàn toàn ngược lại, tớ nói đúng chứ? Khi nãy tớ bảo Tae Tae không hiểu được là ám chỉ chuyện đó. Quả thực cậu không thể hiểu phải không?"

Jungkook quay lại nhìn tôi, nét mặt đầy nghiêm túc, người ta chỉ thấy biểu hiện này của Jungkook vào những lúc cậu ấy thi đấu.

"Cậu nên về mau đi. Giờ này hẳn họ đang lo lắng cho cậu lắm đấy."

Tôi đứng sững lại. Một lần nữa Jungkook quay về phía trước và lầm lũi cất bước. Bóng lưng đeo ba lô của cậu ấy rời khỏi tôi mỗi lúc một xa, dần dần hòa làm một với màn đêm đen rồi cuối cùng là hoàn toàn biến mất, không còn nhìn thấy chút gì nữa.


Ah...


Lại như vậy nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com