Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24. Panorama

Taehyung's pov

________________________

.


Jungkook đã bỏ đi rồi. Trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi lo, rằng có thể cậu ấy sẽ cứ thế mà không trở về. Tôi rất muốn đuổi theo, rất muốn ngăn cậu ấy lại. Nếu Jungkook không dừng bước thì ít nhất tôi vẫn muốn đi cùng cậu ấy. Tôi không muốn để Jungkook một mình. Tôi sợ rằng nếu tôi cứ để cậu ấy đi một mình như thế, không chừng cậu ấy sẽ chết mất. Jungkook rất dễ cảm thấy cô đơn, cậu ấy giống như một chú thỏ vậy, mỗi khi chỉ có một mình, chú thỏ ấy sẽ trở nên rầu rĩ và chết đi.

Nhưng rồi nếu tôi đột nhiên biến mất thì bố mẹ tôi sẽ nghĩ gì đây. Còn Namjoon, Jimin và Hoseok nữa. Phải nói với mọi người. Nhưng tôi lại không mang theo điện thoại. Không mang cả ví.

Phải chỉ, chỉ là giả tưởng thôi, phải chỉ có đến hai tôi, tức là có thêm một tôi nữa, thì tình huống này sẽ được giải quyết ổn thỏa. Tôi ở đây lúc này sẽ đuổi theo Jungkook, còn một tôi nữa sẽ quay về nhà. Như vậy sẽ không ai phải buồn cả, đó là cái kết viên mãn nhất, chỉ có điều...

Đó là một việc bất khả thi.

Xin lỗi...

Tôi nhủ thầm trong lòng, rồi ngẩng đầu lên. Bóng dáng của Jungkook vẫn còn trong tầm mắt tôi.

"Đợi đã!" Tôi hét lên, đồng thời bắt đầu cất bước.

"Tớ... tớ cũng đi cùng với Jungkook."

Nhất thời, tôi có cảm giác như mình nghe được đằng sau có âm thanh của tiếng quay gót, thế nhưng tôi đã không xoay người lại.

Vẻ mặt của Jungkook cực kỳ khó chịu và bất mãn. Cậu ấy nhiều lần lên tiếng mắng và tìm đủ mọi cách để xua tôi về, thế nhưng tôi vẫn cứ cứng đầu bám theo. Vì phải mang cái ba lô to quá cỡ nên Jungkook dù bình thường có nhanh đến đâu thì lúc này cũng không thể nào bỏ chạy được, hơn nữa nếu chạy cự ly dài thì tôi mới là người nhanh hơn.

Bây giờ đã là ban đêm nên cả tàu điện lẫn xe buýt đều không có, không biết Jungkook định đi đâu. Cậu ấy cứ đi lòng vòng khắp Mugunghwa một cách vô định, giống như muốn làm cho tôi bỏ cuộc hoặc tìm cách cắt đuôi tôi vậy. Jungkook cũng không quay lại hướng nhà mình và cả nhà tôi, vì nhà chúng tôi gần nhau nên có lẽ cậu ấy sợ bị người quen bắt gặp.

Mãi một lúc sau, khi chúng tôi đi đến gần nhà ga Mugunghwa, Jungkook mới dừng lại. Cậu ấy ngồi phịch xuống và thở dốc, dù là thành viên của câu lạc bộ điền kinh nhưng cậu ấy lại không có nhiều thể lực, chỉ đi một lát là đã đuối sức rồi.

"... Cứ thế này thì trời sẽ sáng mất." Jungkook thì thào, tôi tưởng cậu ấy đang độc thoại nhưng dường như không phải.

"Nếu Jungkook về thì tớ cũng về." Tôi nói, trong lòng cảm thấy áy náy.

"Tớ không về." Jungkook ngoan cố trả lời.

"Đã đến mức này, tớ không thể quay về." Jungkook nhìn trời rồi nói tiếp.

Bầu trời đêm ở đô thị bị mây che gần hết nên không thể thấy được sao, họa hoằn lắm thì mới nhìn ra được những ngôi sao sáng nhất. Số những ngôi sao thực sự tỏa sáng chỉ có thể đếm bằng mấy đầu ngón tay, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng thật đẹp. Jungkook thì lại nheo mắt nhìn, ra chiều không hứng thú lắm.

"Bầu trời bẩn quá."

"Vậy à?"

"Ừ, rất bẩn. Chẳng thấy được gì ngoài mấy khoảng không, không khí thì đầy bụi nên chỉ phản chiếu được ánh sáng của thành thị, còn bầu trời thật sự đã hoàn toàn bị che khuất mất rồi."

Thì ra là vậy, điều này bản thân tôi vốn không hiểu rõ.

"... Cũng khá giống với tớ đấy." Jungkook nói.

"Nghĩa là sao?"

"Là tiếng lòng. Bấy lâu nay tớ đã giấu nó đi."

"Tại sao lại thế?"

"Vì xấu xí quá mà."

"Thật à?"

"Thật."

Nét mặt của Jungkook trở nên ảm đạm.

"Nếu cứ để ý đến chuyện gia đình và than vãn về chúng thì thật quá khó coi phải không?"

"Cậu không cần phải giấu." Tôi nói. "Cứ việc nói ra những điều cậu muốn nói. Khư khư ôm vào lòng chẳng tốt cho sức khỏe đâu."

Nghe tôi nói vậy, Jungkook liền chìm vào trong im lặng. Cậu ấy là con người như thế, rất thích làm ngược lại với lời khuyên của người khác.

Tôi cũng thử nhìn lên bầu trời đêm đầy mây ở thành thị, chẳng thấy nổi ngôi sao nào ngoài những ngôi sáng nhất và chỉ có vài ba ngôi sao đủ sáng để có thể nhìn thấy. Dù vậy tôi vẫn nghĩ bầu trời này thật đẹp, nếu có bầu trời nào khác đẹp hơn thì tôi cũng muốn xem thử.

"... Thì ra là thế." Đột nhiên tôi nghĩ thông suốt.

"Này, Jungkook. Nếu không biết đi đâu thì lên núi Jung-eum đi."

Jungkook tròn mắt nhìn tôi.

"Jung... gì cơ?"

"Jung-eum. Là ngọn núi mà chúng ta đã chọn làm địa điểm cắm trại đó. Cậu từng nói thích ngắm sao đúng không, lên đấy một chuyến để xem ngắm sao xong cậu cảm thấy thế nào."

"Tầm này thì..." Jungkook nói, trên mặt lộ ra vẻ chán chường.

Nói được nửa câu, Jungkook lại ngẩng đầu lên nhìn trời. Bầu trời mờ đục dày đặc mây. Bầu trời đầy sao thực sự được giấu ở đằng sau làn khói bụi thành thị, giống như cảm xúc thật của Jungkook vậy.

"... Không, tớ muốn xem." Jungkook lẩm bẩm, còn tôi thì phì cười.

"Đi thôi. Tớ sẽ đi cùng cậu."

Jungkook mỉm cười nhìn tôi, đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay cậu ấy cười một cách bình thường như thế.



.



Sáu giờ sáng, thứ Năm, ngày mười sáu tháng Bảy.



Ngày thứ nhất.

Jungkook không đem nhiều tiền còn tôi hiện tại không một xu dính túi, cho nên chúng tôi quyết định cả tàu điện lẫn xe buýt đều không đi. Dù gì chúng tôi cũng không khẩn trương và không có một mục tiêu rõ ràng cụ thể. Trong đống đồ mà Jungkook nhét vào cái ba lô to tướng của cậu ấy có một tấm bản đồ, nhờ nó mà chúng tôi xác định được đường lên núi Jung-eum. Đoạn đường trông tương đối dễ, chỉ việc đi dọc theo đường ray tàu hỏa đến "thị trấn" rồi từ đó đi theo đường quốc lộ là sẽ đến được ngọn núi ấy.

"Cậu thật sự đi cùng tớ à?" Jungkook đã hỏi tôi câu này không biết bao nhiêu lần rồi.

"Chừng nào Jungkook về thì tớ mới về." Tôi cũng lặp lại câu trả lời cũ. Jungkook nghe xong thì ngoảnh mặt đi rồi xốc lại chiếc ba lô trên lưng một cách quả quyết.

"Để tớ cầm một ít cho." Tôi nói trong lúc chìa tay qua.

"Được rồi. Đồ nặng thế này sao để cho cậu cầm được." Jungkook ra vẻ quật cường nói, thế nhưng sau đó tôi vẫn tự ý đến tháo cái túi ngủ được cột vào ba lô của cậu ấy xuống.

"Này này."

"Được rồi được rồi. Dù sao cậu cũng đâu có đủ thể lực." Tôi cười đáp.

Jungkook làm vẻ mặt hờn dỗi mà tôi ít khi được thấy. Tuy cậu ấy lúc nào cũng cười nhưng có lẽ cũng muốn thể hiện ra những vẻ mặt khác của mình. Như buồn hoặc đau khổ chẳng hạn.

Sau khi chúng tôi đi men theo đường ray được một lát, mặt trời của buổi sáng mùa hè đã bắt đầu ló dạng. Từ đâu đó vang lên tiếng chương trình thể dục buổi sáng trên radio. Jungkook nhẩm theo tiếng nhạc bằng giọng mũi, đến giữa bài thì vẫn là nhạc của chương trình thể dục, nhưng sau đấy lại biến thành một bài hát khác. Bài hát này tôi biết khá rõ, là bài "Stand By Me" của Ben E. King.

"Tại sao lại là 'Stand By Me'."

"Hửm?"

"Bài nhạc đang bật là của chương trình thể dục buổi sáng cơ mà."

"À... Tại vì đi dọc theo đường ray thế này làm tớ nhớ đến một bộ phim."

Jungkook không giỏi tiếng Anh nên chỉ ngân nga giai điệu bằng mũi, mà chắc cũng do cậu ấy không thuộc lời bài hát nữa. Thấy thế tôi bèn hát lời bài hát theo giọng Jungkook, cậu ấy lập tức quay sang nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Cậu thuộc lời ư?"

"Ừ, lời bài hát cũng đâu có khó, hồi trung học cậu chưa từng hát bài này à?"

"Dù có từng hát đi nữa thì tớ cũng chẳng nhớ nổi."

"Đó là bởi ở lớp cậu không tập trung nghe giảng đấy." Tôi chọc Jungkook, thế là cậu ấy khịt khịt mũi.

"Tiếng Anh thì có ích gì cho cuộc sống chứ, kể cả việc đến trường cũng đâu có ích. Trường học đâu có hướng dẫn cho chúng ta cách làm người lớn."

"Nếu muốn trở thành người lớn thì cậu lại càng phải đến trường." Tôi nói với vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

"Vậy à?"

"Đúng vậy."

Vì chúng ta cần phải học để có được điều đó. Có lẽ là vậy. Chắc chắn là vậy. Có thể thế.

Không biết Jungkook có đồng ý với điều mà tôi vừa nói hay không, cậu ấy bắt đầu nghêu ngao nhẩm theo lời bài hát cùng tôi.

Chúng tôi đi suốt từ sáng đến chiều, hình ảnh thành phố nhỏ Mugunghwa càng lúc càng lui lại về phía xa. Trước mắt tôi dần hiện ra dãy nhà cao tầng san sát nhau, chính là nơi gọi là "thị trấn". Bình thường thì có thể đến đây bằng tàu điện. Lần gần nhất tôi đến đây là lần đội điền kinh thi đấu trên sân khác, tuy nhiên cả đội cũng chỉ đến đây để đổi xe thôi.

"Mà này Jungkook... Giữa cậu và Hoseok đã xảy ra chuyện gì vậy, tớ chưa được nghe kể chi tiết."

Bỗng nhiên Jungkook nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt đó nghĩa là gì đấy.

Từ lúc Jungkook được chọn đi thi hội thao toàn quốc đến nay, cậu ấy và Hoseok không hề nói chuyện với nhau dù chỉ một câu, Jungkook vẫn chưa trả lời rõ ràng với tôi về chuyện đó.

"Vậy à?" Jungkook đưa một tay lên ôm lấy phía sau đầu. "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cậu không cần phải để ý đâu."

Sau đó Jungkook nói cho tôi biết rằng cậu ấy bị Hoseok oán hận.

"Oán hận ư?"

"Cậu ấy nói với tớ là phải chi không có tớ trên đời này thì có khi cậu ấy đã được chọn... Đại loại thế."

"Ồ..."

Cũng đúng, một người ghét thua cuộc thường sẽ nói ra những câu như vậy, tôi có thể hiểu được.

"Có vẻ như Hoseok xem cậu là đại kình địch nhỉ."

"Tớ biết. Bản thân tớ cũng rất nể Hoseok, tiềm năng về tốc độ của cậu ấy không khác tớ là mấy. Nhưng mà, nguyên nhân khiến Hoseok oán hận tớ đến thế có lẽ không phải chỉ có chuyện đó..." Jungkook nói, trên mặt lộ ra vẻ chua chát không giống với cậu ấy chút nào.

"Có lẽ cậu ấy ghét tớ. Từ hồi năm nhất đến giờ, cậu ấy luôn nhìn tớ bằng một ánh mắt rất dữ tợn."

Tôi bật cười ha hả, cảnh tượng đó đúng là tôi đã nhìn rất quen.

"Đó là ánh mắt của địch thủ khi nhìn nhau đúng không, là do Hoseok không muốn thua cuộc nên mới như thế. Nhưng mà không phải cậu ấy ghét cậu đâu, chắc chắn đó."

"Vậy sao?"

"Đúng thế." Tôi gật đầu một cái thật sâu. "Nhất định Hoseok cũng biết rõ mình đã nói ra những lời không đúng và muốn xin lỗi cậu đấy."

Nghe xong, Jungkook nhìn tôi nở một nụ cười khả ái rồi hỏi "Làm sao mà Tae Tae biết".

Trên những tòa nhà cao tầng ở "thị trấn", ánh nắng ban chiều bị phản chiếu đang từ từ ngả sang một màu đỏ thiên thảo.


.



Thứ Sáu, ngày mười bảy tháng Bảy, mười giờ sáng.



Ngày thứ hai.

Tối hôm qua chúng tôi đã trú lại ở một tiệm cà phê manga. Jungkook bảo rằng cậu ấy được Namjoon chỉ cho nơi đó, ban đầu tôi có hơi e ngại, nhưng vào trong rồi mới thấy cũng không đến nỗi tệ. Chúng tôi được phép sử dụng phòng tắm. Thậm chí là khi nhìn thấy bộ đồng phục của tôi anh nhân viên trong tiệm cũng không xét nét gì. Việc này tôi không nói cho Jungkook nghe bởi tôi có cảm giác cậu ấy sẽ không thích chuyện để lại dấu vết như thế.

Khi nhìn một vòng quang cảnh của thị trấn xa lạ, tự nhiên trong lòng tôi dấy lên một cảm giác tội lỗi muộn màng vì đã bỏ nhà đi cùng với Jungkook. Giờ này hẳn gia đình tôi đang đổ xô đi tìm, thậm chí còn đệ cả đơn báo mất tích. Cả Jungkook cũng biến mất, ở trường học chắc là đang ầm ĩ lắm.

Chợt nhận thấy Jungkook muốn nói gì đó, tôi bèn gấp gáp cất bước vượt lên trước. Giờ này mà nhớ nhà thì hãy còn hơi sớm.

Sau khi ra khỏi "thị trấn" được một ngày thì chúng tôi đi bộ dọc theo đường quốc lộ, ở phía ngoài là xe ô tô đang chạy qua nườm nượp. Trời hôm nay nhiều mây, thế nhưng cái nóng của mùa hè vẫn không chút nào thuyên giảm, mồ hôi tuôn như thác chảy dài trên da tôi. Tôi vừa thấy nóng vừa thấy mỏi chân vậy mà Jungkook không nói năng gì. Người ghét vận động như cậu ấy vào lúc như thế này lại đặc biệt tỏ ra không muốn chịu thua.

Vượt ra khỏi sự huyên náo của nơi đô thị, cảnh vật dần trở nên khác hơn. Không đến mức là cảnh nông thôn nhưng rất yên bình, có chút giống Jung-eum. Ở cuối con đường này là biển. Tôi biết, dù chưa đến đó bao giờ.

"Namjoon ấy..." Tôi sực nhớ ra một chuyện. "Thật ra cậu ấy muốn đi biển cơ, nhưng rồi lại thôi."

"Biển ư?" Jungkook trả lời chậm chạp làm tôi phì cười.

"Nếu Jungkook không bảo muốn đi leo núi thì Namjoon đã lập kế hoạch đi biển rồi đấy."

"Vậy là lỗi của tớ à." Jungkook cười khổ đáp, sau đó đột nhiên lại tỏ ra nghiêm nghị, dường như cậu ấy cũng vừa mới nhớ ra chuyện gì đó.

Nhắc đến Namjoon mới nhớ."

Tôi "Ừm" một tiếng, nhẹ nhàng tiếp lời Jungkook.

"Tae Tae này."

"Hửm?"

"Namjoon ấy."

"Sao cơ?"

"Namjoon..."

"Hả?"

Hai chúng tôi lặp đi lặp lại cùng một từ với sắc thái khác nhau cứ như hai cái máy bị hỏng. Jungkook mở miệng, có vẻ định nói "Namjoon ấy" thêm một lần nữa, thế nhưng cuối cùng lại quay mặt đi chỗ khác.

"... Cậu ấy đã thổ lộ chưa?"

Tôi chớp mắt, nhất thời không hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó.

"Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Có lẽ..." Jungkook nói, vẫn nhìn vào một hướng khác.

"Có lẽ cậu ấy thích Tae Tae."

Tôi lại chớp mắt lần nữa.

"Vậy... sao?"

Jungkook nhìn tôi bằng một vẻ mặt đần thối.

"Thì mỗi lần đến sân điền kinh chờ tớ tập xong, lúc nào cậu ấy cũng nhìn Tae Tae còn gì! Namjoon luôn luôn nhìn theo cậu."

"Không thể nào."

"Là thật đấy. Hồi tháng Sáu cậu ấy còn nói dối nữa, nhớ không?"

"Nói dối?"

"Ừ. Hôm đó Namjoon biết sự thật nhưng vẫn nói với Tae Tae là tớ không có ở tầng bốn, hẳn là vì cậu ấy đau lòng khi thấy cậu quan tâm đến một đứa con trai khác."

Tôi ngây người ra.

"Gì chứ, Tae Tae sẽ không để ý tới mấy chuyện đó đâu nhỉ."

Trên mặt Jungkook thoáng hiện vẻ bất mãn, cậu ấy cầm chai nhựa đựng nước lên tu ừng ực một hơi rồi nói tiếp.

"Không phải thế..."

Đang nói đến nửa chừng thì có tiếng mưa rơi lộp độp. Chúng tôi phải vội vàng tìm một mái nhà để chui vào tránh mưa, câu chuyện đang nói dang dở cứ thế mà trôi vào quên lãng.

Jungkook có chút vui vẻ khi nói với tôi rằng tối nay chúng tôi sẽ phải ngủ ở ngoài trời trong khu rừng ven đường quốc lộ. Giữa đường, chúng tôi phát hiện ra một tấm biển cảnh báo về sự xuất hiện của lợn rừng.

"Tae Tae, giữ bên đó lại đi." Jungkook vừa kéo căng lều vừa lên tiếng gọi tôi. Tôi không trả lời mà tập trung giữ chặt giá đỡ.

Sau khi dựng lều dành cho một người và trải túi ngủ xong xuôi, Jungkook quệt mồ hôi trên trán với vẻ cực kỳ mãn nguyện.

Chúng tôi ăn tối bằng thức ăn mua ở cửa hàng tiện lợi, sau đó vì tôi đã thua Jungkook trò kéo búa bao nên phải chui vào túi ngủ còn Jungkook thì được nằm trong lều. Vì cộm nên tôi cởi bớt áo ngoài ra rồi vắt vào một cái cây gần đó cho dễ ngủ.

"Này." Jungkook đột nhiên mở miệng.

"Rốt cuộc câu trả lời của cậu cho câu hỏi lúc nãy là gì?" "Hả? Chuyện gì mới được?" Tôi hỏi lại.

"Namjoon đã thổ lộ với cậu hay chưa?"

"À..."

Tôi cứ đinh ninh là câu chuyện này đã kết thúc ở đó.

"Cậu ấy chưa thổ lộ với tớ." Tôi nhỏ giọng trả lời.

"Thật không?"

"Cậu nghi ngờ cái gì thế? Là thật đó. Chưa có gì xảy ra cả."

Jungkook nhìn tôi với ánh mắt dò xét, như muốn nói "Thật không đấy?". Đa nghi quá. Thực sự là không có gì xảy ra mà. Không gì cả.

"Sao cậu lại hỏi tớ về chuyện đó?"

Vẻ mặt của Jungkook một lần nữa trở nên nhăn nhó, vẻ chua chát kia quả thực là không hợp với cậu ấy chút nào.

"Ừ thì... chỉ là... do tớ tò mò thôi. Thật là chưa có gì không đấy?"

"Thì tớ đã nói thế rồi còn gì." Tôi đâm bực thật sự, ngữ khí có phần hung hăng. Jungkook hơi ngạc nhiên, rồi sau đó khẽ gật đầu.

"Nếu vậy..

Đây là câu mà Jungkook thường hay nói trước khi chuẩn bị hỏi một chuyện gì đó rất hệ trọng.

"Giả sử thôi nhé. Nếu Namjoon tỏ tình với Tae Tae thì Tae Tae sẽ làm gì?"

Làm gì ư?

Trong đầu tôi hiện lên gương mặt của Namjoon, cao ráo, là trung tâm của lớp, nổi tiếng, hòa đồng, chu đáo và là ngôi sao của đội bóng chuyền. Chỉ dùng từ "ngầu" có lẽ là không đủ để lột tả hết về Namjoon, thế nhưng tôi lại không có cảm giác gì với cậu ấy cả. Namjoon rất tuyệt và chân thành. Nhưng mà tôi không hề rung động trước cậu ấy, khác hẳn với "ai kia"...

"Chuyện đó thì tớ không biết."

Thật ra tôi đã biết rất rõ câu trả lời, thế nhưng lại nói với Jungkook một câu khác. Jungkook nghe xong thì không nói gì, kể cả ậm ừ cũng không. Tôi định hỏi lại cậu ấy là "Jungkook có thích Jimin không?" nhưng rồi lại thôi. Từ khi vào cao trung, Jungkook và Jimin thường hay trao đổi với nhau những ánh nhìn đầy ẩn ý. Tôi không thể hỏi thẳng Jungkook điều đó, vì dù câu trả lời có là gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không thể tiếp nhận bằng một tâm thái lãnh đạm được.

"Những ngôi sao kia đẹp quá nhỉ."

Cuối cùng, đó là câu mà tôi đã nói.

Chúng tôi trở mình sang tư thế nằm ngửa, trước mắt là bầu trời đầy sao rộng miên man, nhìn giống như ảnh chụp panorama (*) dù có đôi chỗ bị cành cây che khuất. Bầu trời cực kỳ quang đãng, cứ như cơn mưa hồi sáng chưa từng xuất hiện.

"Từ đây đến núi Jung-eum còn khá xa, nhưng mà quang cảnh ở đây vẫn rất đẹp."

Jungkook không trả lời tôi.

Tôi quay sang bên cạnh nhìn và cũng chìm vào yên lặng. Jungkook đang mở to đôi mắt nhìn lên bầu trời, cả bầu trời sao đều được thu vào bên trong đôi đồng tử lấp lánh của cậu ấy.




Đẹp thật.


______________________

Ảnh chụp panorama hay chụp ảnh panoram (*): là cách chụp toàn cảnh không gian dưới một góc rộng bất kì nào. Góc chụp của bức ảnh rất quan trọng, nó phải đạt ít nhất 110 độ (tầm nhìn bằng hoặc lớn hơn mắt người) thì mới được coi là Panorama. Tỉ lệ của ảnh panorama thường là 2:1, ngoài ra còn có tỉ lệ 4:1 hoặc 10:1 với góc chụp tới 360 độ. Tóm lại là nó giống mấy cái ảnh du lịch dài dằng dặc mà các bạn thấy tại mấy chỗ quảng cáo du lịch á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com