Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Chuyện di chuyển

Bốn người (và một ma) cùng tản bộ (và làm điệu bộ như đang tản bộ) đến nhà ga sau đó dừng chân tại quán nước ngay trước cửa nhà ga. Dù những vị khách khác cũng đang ở trong quán nhưng không một ai có phản ứng gì về việc J đang trôi lơ lửng. Đến lúc này tôi mới cảm nhận được chuyện J nói rằng chỉ những người thân thiết với Jungkook mới có thể nhìn thấy cậu ấy là thật. Chúng tôi gọi bốn ly cà phê đá và ngồi bàn bạc lại đường di chuyển.

"Tụi mình đổi tàu ở đây có hơn không? Mất công đổi thêm chuyến nhưng tiết kiệm được khối thời gian và tiền bạc."

"Nhưng thời gian để đổi tàu chỉ có một phút thôi. Chuyến tiếp theo đến tận sau hai mươi phút mới tới, nếu lỡ tàu sẽ phải mất thêm thời gian chờ."

"Mà đi xe buýt không phải tốt hơn à? Đến chỗ này thì nhanh hơn so với đi tàu, mà tiền vé so ra cũng không chênh lệch mấy."

Nhìn khung cảnh Jimin, Namjoon và Hoseok tranh cãi với nhau, tôi chợt vì cảm thấy nhẹ nhõm mà mỉm cười.

"Thật tốt khi mọi người đồng ý đi cùng nhau nhỉ." J thì thầm như nhìn thấu hết những suy nghĩ trong tim tôi.

"Sao lại nói cứ như chuyện của người khác vậy? Đối với J thì không phải đây cũng là một điều tốt sao?"

"Ừ, nhưng mà vì nhìn Tae Tae có vẻ vui lắm."

"Đúng rồi, vui lắm đấy. Quả nhiên là tớ có cảm giác bất an về việc chu du cùng với một hồn ma."

"Đã bảo không phải ma rồi mà." J lạnh nhạt bác bỏ rồi quay sang hướng ba người kia hỏi. "Mấy cậu đang bàn luận về chuyện gì vậy?"

"Bọn tớ đang bàn xem nên đến núi Jung-eum như thế nào. Nếu cậu quan tâm thì có thể tham gia góp ý luôn cũng được."

"Thôi được rồi, Namjoon thì không nói, mình sợ lại làm Jimin với Hoseok thấy không thích... Mà thế đã có kết quả chưa?"

"Ừm... Có vẻ như câu chuyện đang dừng lại ở chỗ là đi bằng tàu điện hay bằng xe buýt."

J "Hừm" một tiếng trong cổ, rồi đột nhiên nâng tông giọng của mình lên.

"... Đúng rồi, mình quên mất."

Khoảnh khắc ấy, khi cả bọn Namjoon đột nhiên cùng nhìn về một hướng, có vẻ như những người khác trong quán cũng đã để ý thấy có điều gì đó kỳ lạ nên đều nhìn sang chúng tôi. Bốn cô cậu nam nữ cùng nhìn về nơi mà ở đó chỉ có không khí thì hẳn là rất đáng ngờ rồi. Tôi nhanh chóng chuyển ánh nhìn của mình về lại phía mặt bàn rồi nhỏ giọng hỏi.

Gì vậy?

"Mình không đi tàu điện được."

"Hả?" Hoseok là người lên tiếng. "Sao lại như vậy? Cứ leo lên đi như bình thường là được mà. Cậu còn không cần mua vé nữa nên không phải muốn đi bao nhiêu thì đi bấy nhiêu sao?"

"Bằng cách nào cơ?" J cười hỏi lại.

Hoseok làm một bộ mặt kiểu như chuyện đó không thể nào đương nhiên hơn được nữa rồi nói.

"Thì cậu cứ ngồi trên ghế như bình thường ấy..."

"Ngồi á?"

J vừa nói vừa ngồi lên một cái ghế trống... Cố để sao cho trông thật tự nhiên... Nhưng vì một lý do nào đấy mà nhìn cứ như cậu ấy đang xuyên hẳn qua cái ghế và sắp té ngửa ra phía sau tới nơi.

Chỉ cần hai giây, tôi đã nhận ra được vấn đề.

"Ra vậy, là do J không có thực thể..."

"Chính xác." J đáp. "Đối với mình thì không có khái niệm lên tàu, vì ngay từ đầu đã không có thực thể để thực hiện được hành động đó rồi. Trái lại, nếu mình lên tàu, ngồi lên một cái ghế trống nào đấy... hay nói đúng hơn là làm bộ ngồi lên, thì khi tàu chạy mọi người nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?"

"... Cậu sẽ cứ ở nguyên vị trí đó mà bị cả đoàn tàu bỏ lại?"

J gật đầu trả lời Jimin.

"Tất cả mọi thứ đều xuyên qua mình hết. Xe hơi cũng vậy, máy bay cũng thế, như nhau cả. Mình có thể đi theo nếu như tốc độ di chuyển của mình theo kịp tốc độ của những phương tiện mà mọi người định sử dụng. Tuy nhiên thì rất tiếc là tốc độ bay của mình không nhanh được đến vậy, chỉ bằng tốc độ di chuyển của một người bình thường."

"Vậy giờ tính sao?"

Khi tôi hỏi, J trả lời rất nghiêm túc.

"Đi bộ, hay nói đúng hơn là làm động tác giống như đang đi bộ, chỉ có cách đó thôi."

"Đừng có giỡn." Jimin gằn giọng. "Tại sao tụi này lại phải vì cậu mà đi bộ cả đám chứ? Cho tụi này biết địa điểm chính xác đi, tụi này sẽ tự đến đó."

J lắc đầu.

"Thật sự là nó nằm ở giữa núi. Cũng không có thứ gì để đánh dấu địa điểm cả. Dù nhìn bản đồ thì mình cũng không biết chính xác nó ở đâu cho nên cách nhanh nhất là để mình dẫn đường. Xin lỗi, nhưng mình không có nhiều thời gian. Theo mình thì mọi người đi bộ còn mình dẫn đường là con đường nhanh nhất và ngắn nhất để tất cả chúng ta đến đó. Nếu trí nhớ của mình chính xác thì ta sẽ đến nơi trong vòng ba ngày. Như vậy thì dù có hơi sát nút nhưng vẫn còn kịp."

"Bọn này có thể đến nơi gần đấy nhất bằng phương tiện giao thông công cộng chứ hả?" Hoseok nói sau khi mệt mỏi vì hai chữ "ba ngày" của J.

"Như vậy cũng được, nếu sau đó các cậu có thể tìm ra mình. Tóm lại là mình muốn các cậu biết rằng mình không thể sử dụng những phương tiện giao thông của thế giới này, và khi đến chỗ ngọn núi, nếu không có mình chỉ đường thì các cậu sẽ không thể nào tìm ra được chính xác nơi cần đến.

Chúng tôi chìm vào suy tư sau những lời của J. Nhưng có lẽ lúc ấy, những gì tôi nghĩ trong đầu không giống với những gì mà ba người còn lại

"Ngồi á?"

J vừa nói vừa ngồi lên một cái ghế trống... Cố để sao cho trông thật tự nhiên... Nhưng vì một lý do nào đấy mà nhìn cứ như cậu ấy đang xuyên hẳn qua cái ghế và sắp té ngửa ra phía sau tới nơi.

Chỉ cần hai giây, tôi đã nhận ra được vấn đề.

"Ra vậy, là do J không có thực thể..."

"Chính xác." J đáp. "Đối với mình thì không có khái niệm lên tàu, vì ngay từ đầu đã không có thực thể để thực hiện được hành động đó rồi. Trái lại, nếu mình lên tàu, ngồi lên một cái ghế trống nào đấy... hay nói đúng hơn là làm bộ ngồi lên, thì khi tàu chạy mọi người nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?"

"... Cậu sẽ cứ ở nguyên vị trí đó mà bị cả đoàn tàu bỏ lại?"

J gật đầu trả lời Jimin.

"Tất cả mọi thứ đều xuyên qua mình hết. Xe hơi cũng vậy, máy bay cũng thế, như nhau cả. Mình có thể đi theo nếu như tốc độ di chuyển của mình theo kịp tốc độ của những phương tiện mà mọi người định sử dụng. Tuy nhiên thì rất tiếc là tốc độ bay của mình không nhanh được đến vậy, chỉ bằng tốc độ di chuyển của một người bình thường."

"Vậy giờ tính sao?"

Khi tôi hỏi, J trả lời rất nghiêm túc.

"Đi bộ, hay nói đúng hơn là làm động tác giống như đang đi bộ, chỉ có cách đó thôi."

"Đừng có giỡn." Jimin gằn giọng. "Tại sao tụi này lại phải vì cậu mà đi bộ cả đám chứ? Cho tụi này biết địa điểm chính xác đi, tụi này sẽ tự đến đó."

J lắc đầu.

"Thật sự là nó nằm ở giữa núi. Cũng không có thứ gì để đánh dấu địa điểm cả. Dù nhìn bản đồ thì mình cũng không biết chính xác nó ở đâu cho nên cách nhanh nhất là để mình dẫn đường. Xin lỗi, nhưng mình không có nhiều thời gian. Theo mình thì mọi người đi bộ còn mình dẫn đường là con đường nhanh nhất và ngắn nhất để tất cả chúng ta đến đó. Nếu trí nhớ của mình chính xác thì ta sẽ đến nơi trong vòng ba ngày. Như vậy thì dù có hơi sát nút nhưng vẫn còn kịp."

"Bọn này có thể đến nơi gần đấy nhất bằng phương tiện giao thông công cộng chứ hả?" Hoseok nói sau khi mệt mỏi vì hai chữ "ba ngày" của J.

"Như vậy cũng được, nếu sau đó các cậu có thể tìm ra mình. Tóm lại là mình muốn các cậu biết rằng mình không thể sử dụng những phương tiện giao thông của thế giới này, và khi đến chỗ ngọn núi, nếu không có mình chỉ đường thì các cậu sẽ không thể nào tìm ra được chính xác nơi cần đến.

Chúng tôi chìm vào suy tư sau những lời của J. Nhưng có lẽ lúc ấy, những gì tôi nghĩ trong đầu không giống với những gì mà ba người còn lại

đang nghĩ. Tôi đang suy nghĩ về lời của J khi cậu ấy bảo rằng nếu trí nhớ của cậu ấy chính xác, tức là, phần ký ức đó là ký ức của Jungkook. Tại sao trong ký ức của Jungkook lại có thông tin về việc sẽ đến sau khi đi bộ trong ba ngày... ?

"... Này, J, không lẽ Jungkook cũng đã đi bộ?"

Mọi người đột nhiên lặng phắc nhìn tôi như thể muốn nói con nhỏ này đang nói cái quái gì vậy, ngay lập tức Namjoon phá ra cười.

"Không phải chứ, dù cậu ta lúc nào cũng nói mình không có tiền nhưng không đến mức đến cả tiền đi tàu cũng không có chứ nhỉ."

"Không đâu, đúng như Tae Tae nói đấy."

J vừa nói dứt lời thì nụ cười trên mặt Namjoon cũng biến mất.

"Jungkook đã đi bộ. Lí do thì mình cũng không biết, nhưng con đường đó mình vẫn còn nhớ. Thật ra lúc quay lại đây tìm các cậu, mình cũng là đi ngược lại con đường được ghi lại trong trí nhớ ấy. Tae Tae nói không sai, Jungkook đã cuốc bộ tới tận núi Jung-eum."

Namjoon, Hoseok và Jimin nhất loạt á khẩu. Hẳn là họ đang rất thắc mắc tại sao lại phải như vậy. Tôi cũng nghĩ, tại sao Jungkook lại chọn con đường phiền phức đến thế để đi? Nếu là Jungkook thì có thể chỉ là do cậu ấy thích đi bộ theo kiểu dị như vậy thôi, khả năng cao lắm. Nhưng biết đâu chừng còn có lí do nào khác khiến cậu ấy không dùng được tàu điện dù tôi không thể nghĩ ra lí do đó là gì.

Tóm lại là Jungkook đã đi bộ đến núi Jung-eum, và bây giờ J cũng sẽ đi bộ để đến đó.

"J, cậu đã lần theo đúng y như con đường mà Jungkook từng đi hả?" Tôi hỏi.

"Đúng vậy, dù sao thì Jungkook cũng đã dùng con đường ngắn nhất để đi bộ đến ngọn núi ấy."

"Cậu không đi con đường mà chỉ có ma mới qua được à?"

"Ý cậu là bay hoặc băng ngang qua nhà cửa ấy hả? Trong kí ức của mình, chỉ có con đường duy nhất là con đường mà Jungkook đã đi qua thôi, mình không biết thêm con đường nào khác nữa. Nếu đi đường khác sẽ có nguy cơ cao bị lạc, vậy nên tốt nhất mình cứ đi theo đúng con đường mà Jungkook đã đi."

"Vậy à... Ra là vậy ha..."

Á, không lẽ suy nghĩ của tôi lại hiện hết lên trên mặt nữa rồi sao. Namjoon, Hoseok rồi cả Jimin đều đang nhìn tôi như thể lo lắng tôi sắp phát ngôn ra điều gì đó. Tôi bất giác cúi đầu. Cuối cùng thì tôi vẫn là một đứa ích kỷ muốn làm theo ý mình. Nhưng dù có là vậy thì...

"Tớ... tớ muốn đi bộ cùng với J." Tôi ngẩng đầu lên, nói. "Tớ muốn biết Jungkook đã có những suy nghĩ gì, đã đi qua con đường như thế nào."

Tại sao Jungkook lại một mình đi đến chỗ đó, cậu ấy đã có những suy nghĩ gì, đã đi trên con đường như thế nào, tôi có cảm giác rằng nếu mình đi theo con đường cậu ấy đã đi qua thì có thể tôi sẽ hiểu ra được điều gì đó.

"À, nhưng mà mọi người cứ đi tàu điện đi, không sao đâu. Là do tớ ích kỷ muốn vậy thôi. Tới đó rồi tụi mình gặp nhau cũng được mà ha? Tớ có điện thoại di động mà, miễn là còn liên lạc được với nhau thì không sao cả..."

Khi tôi lúng túng chữa cháy thì ba người kia nhìn nhau, sau đấy chẳng hiểu sao mà cùng nhất loạt thở dài thượt một cái.

"Ơ... Sao vậy? Sao vậy?"

"Bởi thế... tớ mới nói là không để Taehyung đi một mình được đâu." Namjoon vừa nói vừa gãi đầu.

"Taehyungie đúng là không tự nhận thức được những điều gây nguy hiểm cho bản thân mình nhỉ." Jimin vừa nói vừa làm gương mặt như thể không tin nổi vào điều mà tôi vừa thốt ra.

"Nhưng nếu đã quyết định điều gì thì dù là ai nói đi nữa cũng sẽ không nghe đâu." Hoseok vừa nhún vai nói, vừa thận trọng liếc nhìn về hướng J.

Namjoon giống như đại diện cho cả đám, "bộp" một cái đặt tay lên đầu tôi rồi nói.

"Tớ đã bảo tụi mình sẽ đi cùng nhau còn gì? Taehyung muốn đi bộ thì chúng tớ cũng sẽ đi bộ cùng cậu."

Tôi đã không ngẩng đầu lên được.

Lúc nào cũng vậy. Cứ mỗi khi tôi gặp phải một vấn đề nào đó là lại được mọi người xúm vào giúp đỡ. Vậy nên tôi chẳng thể nào làm được gì để đền đáp họ. Đến cả Jungkook cũng thế, tôi chưa từng làm được gì cho cậu ấy hết. Bởi vậy tôi đã nghĩ, ít nhất thì tôi muốn thực hiện nguyện vọng cuối cùng giúp cậu ấy, nhưng rốt cuộc một mình tôi vẫn chẳng làm được gì. Thật hổ thẹn. Vừa thấy xấu hổ, vừa thấy bản thân thật tệ, ấy vậy mà tôi lại cảm thấy vui sướng đến mức không giấu được nụ cười trên môi, nên tôi đã không thể nào ngẩng đầu lên được.

"Gì chứ... Xin lỗi nhé. Nhưng mà cảm ơn các cậu."

Khi cuối cùng tôi cũng vừa cười vừa ngẩng đầu lên, Namjoon và Hoseok bật cười đáp lại.

"Thấy có lỗi thì đi tàu điện đi cho tôi nhờ!"

Jimin nói cụt lủn như vậy, nhưng mặt lại quay ngoắt đi hướng khác như để che giấu đi sự ngại ngùng của mình.


.


Và như thế, cuộc hành trình bắt đầu. Mùa hè năm thứ hai cao trung, chúng tôi thực hiện chuyến đi lần theo những bước chân của Jungkook tới núi Jung-eum

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com