┆5┆ Nằm không cũng trúng tên
Sau khi tiễn Trịnh Tại Hiền về, Lý Thái Dung sai một số thuộc hạ thân tín cùng với Trung Bổn Du Thái mau chóng tra xét một lượt toàn bộ Địa Ngục.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, Tartarus vẫn đang an ổn ngủ say dưới Địa Ngục nhưng trên phong ấn lại có dấu vết bị kẻ khác sờ mó.
Lý Thái Dung lấy làm lạ, anh thử đi sang hỏi han Cerberus vài câu. Nhưng hễ mỗi lần thấy anh tiến đến gần, con chó ngao đó lại sáp tới ngốc nghếch liếm láp khắp mặt anh, chẳng lấy được chút thông tin hữu ích nào từ nó.
Lý Thái Dung bất lực từ bỏ, cảm thấy có lỗi vì trước đó đã nghĩ thà rằng đi hỏi một con chó ngốc còn hơn đi hỏi Trịnh Tại Hiền.
Nhìn cả người mình dính toàn nước bọt của con chó kia, Lý Thái Dung quyết định thôi thì vẫn nên đi tìm Trịnh Tại Hiền hỏi thử xem. Thoạt nhìn hắn không phải hạng thần có rắp tâm đột nhập do thám chuyện cơ mật của Địa Ngục, sẵn tiện hỏi hắn chuyện đóa hoa kia luôn.
Nhắc đến đóa hoa đó là Lý Thái Dung lại thấy đau đầu.
Ban đầu anh cầm hoa ở trong tay, cả một đường đi đều bị hầu hết tất cả các vị thần ở Địa Ngục này lén lút nhìn theo chằm chặp, có người to gan chạy đến thẳng thừng hỏi rằng đây có phải hoa do tình nhân tặng không ("Anh Thái Dung à, anh có người yêu cũng không chịu nói với tụi em! Chẳng lẽ em không còn là em trai yêu thích nhất của anh nữa hay sao?!" Hoàng Nhân Tuấn ôm ngực, quằn quại như đang lên cơn đau tim). Còn những vong linh bình thường không có tí pháp lực nào kia thì cứ lẽo đẽo theo sau anh như bị bỏ bùa vậy.
Lý Thái Dung tốn bao công sức mới có thể khiến Hoàng Nhân Tuấn tin rằng không có người tình nào ở đây hết. Nói hoài nói mãi, Lý Thái Dung miệng lưỡi khô khốc thầm nghĩ, trước hôm nay anh vẫn là một vị thần ngầu lòi kiệm lời, nhưng chỉ với một bữa này thôi mà anh đã phải nói hết số lời trong vòng nửa năm của mình mất tiêu.
Cuối cùng Lý Thái Dung bất lực nhìn một đám vong linh rồng rắn lên mây ùn ùn đi theo sau mông mình, chỉ đành tạm cất hoa vào lòng rồi lấy cái áo choàng đen của mình ra mặc, trùm cả người kín mít dưới lớp áo mũ.
Lý Thái Dung: Rốt cuộc thì tôi vẫn phải khoác lên dáng vẻ mà tôi căm ghét nhất.
——Người ta thường kháo nhau rằng, vì cái vị Tử Thần lấy mạng người không chớp mắt kia có diện mạo vô cùng xấu xí nên mới phải mặc áo choàng đen suốt ngày.
Lý Thái Dung mỉm cười nhẹ tênh nhìn lướt qua đám vong linh vẫn cứng đầu cứng cổ chưa chịu tản đi, rút chiếc lưỡi hái khủng bố dài hai mét của mình ra.
Tập thể vong linh chợt cảm thấy sự dụ hoặc mơ hồ khi nãy tan biến không còn dấu vết, vẫn đang ù ù cạc cạc chẳng hiểu tại sao mình lại kẹt giữa một đám vong bám theo sau đuôi một người áo đen thì đã bị áp đảo bởi mùi vị tử vong nồng đậm, lấy người áo đen kia làm trục mạnh mẽ lan tràn khắp tứ phương.
Lý Thái Dung nhìn đám vong hồn lục tục tan đàn xẻ nghé sau khi diện kiến lưỡi hái, hài lòng thu nụ cười chết chóc của mình lại, an tâm ra khỏi cổng chính Địa Ngục.
Lý Thái Dung trông thấy bóng dáng Trịnh Tại Hiền lướt ngang qua thành phố từ phía xa xa.
Vị thần với mái tóc vàng kim híp mắt kéo căng trường cung, đôi cánh trắng tuyết chói lọi rạng rỡ dưới ánh dương quang.
"Trịnh Tại Hiền!"
Ái Thần bị tiếng gọi đột ngột làm cho giật mình, tay run lên, mũi tên chệch hướng bay đến phương xa vô định.
Trịnh Tại Hiền ngoái đầu, đương muốn mắng tên phá hoại một trận cho bỏ ghét. Khóe mắt vừa liếc thấy bóng lông vũ đen ánh tím trên cánh Tử Thần, lập tức xoay người, hoảng loạn bỏ chạy.
Từ sâu tận đáy lòng, hắn e sợ bản thân mình lại lạc trong đôi mắt mê hoặc lòng người kia mà đắm chìm lần nữa, làm ra mấy hành động lạ lùng chẳng ai hiểu nổi.
Lý Thái Dung nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Trịnh Tại Hiền, cánh tay giơ lên cũng khựng lại giữa không trung. Anh nhìn lại áo choàng đen tuyền đang khoác trên người, lớp lông vũ sắc như dao cạo, thêm cả chiếc lưỡi hái bự chảng đang cầm trên tay... trong lòng băn khoăn. Liệu trông mình đáng sợ tới vậy à?
("Sợ lắm luôn á ngài Tử Thần ơi!" Mấy trăm vong linh vừa bị dọa chạy ai oán than khóc.)
Lý Thái Dung bó tay, vốn nghĩ để qua vài hôm lại đến hỏi Trịnh Tại Hiền vậy. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện cấp bách ở Địa Ngục vẫn quan trọng hơn nhiều, chớp mắt anh liền bay vút đuổi theo hướng Trịnh Tại Hiền vừa rời khỏi.
Còn về mũi tên chệch hướng khi nãy, bay qua nửa địa cầu từ Ấn Độ đến tận Ý, bắn trúng ngay vào Bắc Phong Thần đang đi dạo ở Florence.
Boreas· Bắc Phong Thần· Lý Đế Nỗ vừa bay từ Bắc Băng Dương tới, cả người vẫn còn vương gió sương băng vụn. Một vài tinh linh tuyết và tinh thể băng vẫn đang bay múa quanh người hắn, chỉ cần đợi câu mệnh lệnh của Lý Đế Nỗ thốt ra, bọn chúng sẽ có thể trút một trận tuyết xuống vùng đất này ngay lập tức.
Phải, Lý Đế Nỗ vốn có ý định giáng một trận tuyết lớn xuống nơi này—— Nếu như không có mũi tên xuyên lục địa từ Á sang Âu kia.
Lý Đế Nỗ không hề biết rằng mình đã trúng phải mũi tên tình ái bọc vàng của vị thần nào đó, vẫn thản nhiên đùa nghịch những vụn băng trên đầu ngón tay, tiện thể xuyên qua tầng mây nhìn lướt xuống đám người trong hạ giới.
——Kể từ đó chẳng thể nào dời tầm mắt đi được nữa.
Cậu bé đó, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, mái tóc ngắn buông xõa chạm vành tai. Cậu ngồi trên chiếc ghế xếp ngoài tiệm cà phê, cười nhẹ ngẩng đầu nhìn phục vụ gọi món, trong lúc chờ đợi thì ngồi nghịch chậu hoa trên bàn.
Ánh mặt trời lao xao len lỏi qua hàng mi dày của cậu, nhuộm lên đôi mắt nâu trầm thêm chút màu nắng. Đôi mắt và nụ cười của thiếu niên, cùng với lác đác màu nắng và hoa phác họa nên một bức tranh sáng sủa, vô tình khiến trái tim của Lý Đế Nỗ rung động.
Bắc Phong Thần và trái tim lạnh lẽo đã đồng hành hàng ngàn năm cùng với băng tuyết của hắn, tan chảy ra thành một giọt nước trong suốt bé nhỏ.
Ở một nơi mà Lý Đế Nỗ không thể nhìn thấy được, một tia sáng vàng kim lập lòe ánh lên nơi trái tim hắn rồi chậm rãi tan biến.
Lý Đế Nỗ thừa nhận, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy nụ cười nào đẹp đẽ đến nhường ấy, cũng chưa từng biết rằng sẽ có một người xứng với tất thảy ngôn từ hoa mỹ nhất trên đời này.
Chẳng ai nỡ gạt đi vệt nắng vương trên gương mặt chàng trai đó. Lý Đế Nỗ lặng lẽ nghĩ.
Thế là vị thần cai quản gió phương Bắc vĩ đại của chúng ta, kẻ sẽ không bao giờ bỏ bê nhiệm vụ dưới bất kỳ hoàn cảnh nào phẩy phẩy tay nhẹ bẫng, rũ sạch tinh thể băng đang vây quanh người hắn.
Cả đám tinh linh tuyết khó hiểu nhìn vị cấp trên trước giờ vẫn luôn làm tận chức trách của mình, đầy ắp nghi hoặc tan biến trong ngọn gió lạnh dưới nắng.
Lý Đế Nỗ không rảnh giải đáp thắc mắc lớn nhỏ của cả bọn tinh linh tuyết. Hắn vẫy gọi gió, lướt vào đám người đông đúc, hóa thành dáng vẻ của một người bình thường.
La Tại Dân chán chường nghịch bình hoa trên bàn, ngẫm nghĩ nếu lát nữa cơm trưa ở đây không ngon thì sẽ đến Milan ăn bữa tối. Giữa biển nắng vàng ươm lác đác, cậu trông thấy một người ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình.
"Anh này, bên kia vẫn còn rất nhiều ghế trống mà." La Tại Dân xếp hoa thành hình cánh bướm, tùy tiện chỉ chỉ bên cạnh.
"Nhưng tôi muốn ngồi ở đây." Giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên.
La Tại Dân ngẩng đầu, chợt ngẩn ngơ. Đối diện cậu là một thanh niên tóc vàng, ngũ quan sắc sảo như tượng tạc, trong đôi mắt xanh lam vẫn còn vương vấn ý cười nhàn nhạt nhìn cậu.
Đầu óc La Tại Dân vẫn chưa kịp phản ứng lại trước tình huống này, lời đã ra khỏi miệng trước:
"Anh này, anh tên gì vậy?"
Ý cười trong mắt Lý Đế Nỗ càng đậm: "Lý Đế Nỗ."
"La Tại Dân." La Tại Dân vô thức trả lời.
La Tại Dân cũng không biết mình ăn xong bữa cơm trưa đó như thế nào, cậu chỉ nhớ rằng mình và Lý Đế Nỗ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, và người trước mặt này từ ngoại hình đến phương diện thường thức nghệ thuật đều rất hợp rơ với cậu.
Thực ra kể từ giây phút La Tại Dân ngẩng đầu lên thì đã bị vẻ ngoài của người trước mặt làm cho chao đảo, mà loại chao đảo này khiến cho vốn từ vựng không được phong phú lắm của cậu chỉ còn sót lại đúng một chữ 'đệch'.
——Chính là anh ấy.
Trong lúc này đầu toàn là đệch với đệch, La Tại Dân thật sự chẳng còn gì khác ngoài cái từ này.
.
"Đúng rồi, cậu La đây dạo này đã lên lịch gì chưa, hay là chúng ta hẹn gặp thêm lần nữa nhé." Ăn cơm xong, thanh niên tóc vàng mắt xanh vươn tay rút khăn giấy, hỏi thẳng.
"À, buổi tối phải đến Milan."
"Vậy được, sáng mai tôi đến Milan tìm em." Lý Đế Nỗ lấy giấy lau lau ngón tay, hoàn toàn không cảm thấy chuyện nhân vật "người bình thường" mà hắn sắm vai đang kệ bà công việc và cuộc sống riêng của mình để theo sau một người lạ vừa mới quen, chạy đến một thành phố cách đây vài trăm cây số có gì không phải.
Cũng may La Tại Dân còn đang bận khấp khởi mừng thầm vì ngày mai vẫn có thể gặp lại, không hề phát hiện ra lỗ hổng bất hợp lý trong lời nói của hắn.
Lý Đế Nỗ đứng lên, cười cười nhìn La Tại Dân thêm lần nữa mới vẫy tay tạm biệt.
Sau khi Lý Đế Nỗ đã rời đi một lúc lâu, La Tại Dân mới hoàn toàn thoát hồn ra khỏi cuộc chuyện trò vừa rồi của cả hai. Cậu rời khỏi quán cà phê, lách mình tách khỏi đám đông đi đến một nơi vắng vẻ. Từ xương bả vai nhô ra một đôi cánh lớn, mái tóc và đôi mắt biến thành màu xanh lục nhạt.
Nam Phong Thần· Notos· La Tại Dân vươn cánh xuyên qua từng tầng mây xanh, lòng vui phơi phới vừa nghĩ không biết ngày mai nên chơi gì ở Milan với Lý Đế Nỗ đây, vừa không thể tin nổi rằng mình vừa phải lòng một người phàm, và cảm giác mới lạ đã từ rất lâu cậu chưa trải qua.
Có điều, La Tại Dân lại nghĩ đến một vấn đề khác, tuổi thọ của người phàm ngắn ngủi như vậy, lỡ người ấy già đi rồi thì biết làm sao bây giờ?
La Tại Dân cũng chỉ khổ não về chuyện này đúng hai phút hơn, sau đó lắc lắc đầu, mang mớ suy nghĩ rắc rối đó quẳng đi thật xa.
——Chuyện sau này để sau này rồi nói, phải tận hưởng hiện tại cái đã.
La Tại Dân nghiêm túc cảnh tỉnh bản thân: Trước tiên cứ thử trước đã, chớ có chìm đắm sâu quá, nếu không thì cuối cùng người tổn thương vẫn là bản thân mình.
Cậu bay về hướng Milan.
——Ơ? Nhưng sao phải đến tận Milan, bữa trưa ở tiệm khi nãy không ngon miệng sao?
La Tại Dân: À... Hình như không được ngon lắm thật...
Dù sao khi ấy cậu cũng chỉ chăm chăm lo chuyện trò với Lý Đế Nỗ, chẳng hề đếm xỉa gì đến hương vị của món ăn.
Nhưng nếu có thể được gặp lại Lý Đế Nỗ, cho dù cơm có dở tệ thì đã sao?
*Note của tác giả: Thiết lập chi tiết mũi tên vàng biến mất là bởi vì Lý Đế Nỗ đã tìm ra định mệnh của đời mình, vì vậy dù có bị trúng mũi tên tình ái hay không đều không còn quan trọng nữa.
Bởi vậy ý tui muốn nói là tất cả những gì Lý Đế Nỗ thể hiện trước mặt La Tại Dân đều là thật lòng muốn làm, không phải vì chịu ảnh hưởng của tên vàng hay tác động bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com