\~38~/
Tôi bước tới phía cửa và hít lấy một hơi dài trước khi mở ra.
Âm thanh của cửa mở khóa khi tôi bấm nút vang lên nhỏ nhưng vẫn điếc tai, ít nhất là đối với tôi.
Nó khiến tim tôi đập nhanh hơn.
"Chào Jimin." Tôi ngẩng mặt lên thấy thân hình cao, trông rất quen thuộc đồng thời cũng đã khác đi. Cái cách anh nói với tôi và cái cách anh nhìn tôi.
Tôi có thể thấy sự thất vọng trong đó.
"Hyung." Tôi gọi anh nhẹ nhàng và để anh vào nhà. Những thành viên còn lại theo sau anh và tôi chỉ biết giữ im lặng, biết rằng lần này tôi thực sự tiêu rồi.
Tôi vừa phá hỏng nhóm của chúng tôi, nhóm nhạc nam của chúng tôi.
Và quan trọng nhất, gia đình của chúng tôi.
"Dawn bây giờ em có thể ra được rồi." Taehyung nói vọng trong nhà.
Tôi muốn cười vì sự ngây ngô của cậu ấy, nhưng giữ nó lại, giữ cho bản thân mình trở nên im lặng.
Tôi cảm thấy rất có lỗi đối với họ, họ là bạn của tôi, không, là gia đình.
"Em xin lỗi mọi người." Tôi hít sâu và nói ra, nhìn họ đầy hối lỗi. Ngay lập tức, tôi cảm thấy mặt họ giãn ra. Dawn chậm rãi bước xuống lầu, mắt tôi nhìn theo em ấy, em ấy không hề khóc, chiếc mũi nhỏ dễ thương của em ấy cũng không hề đỏ chút nào.
Mắt của em ấy cũng không hề ngấn nước, tôi thở dài hối hận. Bước tới chỗ em ấy, tôi ôm chặt em từ phía sau, hít lấy hương thơm ngọt ngào quen thuộc và khiến người khác thư giãn của em ấy, "Anh xin lỗi Dawn. Anh thực sự xin lỗi."
"Không từ nào có thể diễn tả được rằng hối hận đối đối với mọi người như thế nào đâu." Tôi thừa nhận và khụy xuống sàn.
J-Hope bước đến và ôm chầm lấy tôi, những người còn lại cũng bước đến, mặc dù tôi thấy hai người nhỏ tuổi nhất có hơi lưỡng lự.
Có lẽ hai em ấy vẫn còn giận tôi.
Tôi không đổ lỗi cho họ được.
Cả 8 người chúng tôi cùng ôm nhóm và thả ra.
"Vậy bây giờ thì sao đây?" Tôi hỏi họ, chỉ vào cái macbook mà tôi dùng để xem buổi phỏng vấn.
"Đó chỉ là dàn dựng thôi."
"Để bẫy cậu."
Mắt tôi mở to và tôi nhìn họ, muốn biết thêm, bằng cách nào đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tâm hồn tôi cũng thanh thản hơn. Tôi cảm thấy rất vui, và nhẹ lòng hơn nữa.
"Em không biết nó khó cho bọn anh thế nào để bố mẹ em giúp bọn anh đâu." Jin nói, giơ tay lên và đập tay với Suga.
"Bọn anh thậm chí còn phải nhờ người chỉnh sửa cái đống này nữa. Chết tiệt bọn này còn nói dối bố mẹ em rằng cái này chỉ là làm cho mấy cái video vớ vẩn về gia đình và lòng tin các thứ. Bọn này còn phải chỉnh cho bố em gọi tên em và những câu thoại kì lạ kia nữa. Họ thật khó để hợp tác...Họ cứ liên tục đặt câu hỏi." Suga thở dài đầu hàng.
"Và mấy người diễn viên nữ kia nữa? Khá tốn nhiều tiền đấy."
"Thậm chí bức ảnh đó bọn anh phải lục tìm trong đoạn băng của CCTV."
"Bố mẹ em chắc nghĩ bọn anh kì lạ lắm...Bọn anh bảo họ phải nói thật cảm xúc nhưng vẫn chưa nói tại sao."
Tôi cười, tưởng tượng bố mẹ ngồi ghế sofa với camera trước mặt, đọc thoại.
"Mọi người đúng là diễn viên có tiềm năng đấy." Tôi nói.
"Oppa." Cô gái gọi nhỏ nhẹ và tất cả đều chuyển tầm mắt về phía em ấy.
Vì có tận 7 chàng trai ở đây lận.
Nhưng tôi biết em ấy đang gọi tôi.
"Sao D-Dawn?" Giọng tôi vỡ ra.
"Hứa với em chuyện này đi. Làm ơn." Cô ấy nói và mặt tôi dịu hơn khi tôi nhận ra em ấy đang cố giữ khoảng cách với tôi mỗi lần tôi muốn nắm tay em ấy.
"Hãy yêu thương em. Nhưng như một người em gái. Đừng xem em như một người phụ nữ, giống cách anh làm ban đầu." Em ấy nói.
Tôi gật đầu và em tiếp tục, "Em biết anh đối xử với em như một người con gái lúc đầu và em cùng làm thế với anh, chấp nhận những gì anh làm với em nhưng cái này...Những cái này là quá nhiều."
"Em không đòi hỏi quá nhiều nhưng oppa à, mặc dù chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng em vẫn yêu anh rất nhiều, như một người anh trai."
"Bởi vì anh sẽ mãi là người anh trai trong tim em." Em ấy thổ lộ và nghịch mấy ngón tay, sợ phải nhìn vào tôi.
Tim tôi vụn vỡ khi nghe em ấy nói điều đó. Trời ạ tôi thực sự thích em ấy. Cho dù đôi lúc nó chỉ là thoáng qua.
Cảm xúc của tôi biến động khá nhiều.
"Oppa, em biết đôi lúc anh không cảm thấy chắc chắn về hình ảnh cơ thể của mình nhưng em chỉ muốn nói rằng anh hoàn hảo với chính bản thân anh...Và NẾU, em nói NẾU, nếu anh thực sự thích em ,một, hay hai lần..."
"Xin anh dừng lại. Vì em đã yêu người khác rồi."
Câu nói đó khiến tâm trí tôi rối loạn, chỉ câu nói đó. Đều khiến tất cả mọi người trở nên tò mò.
"Là ai vậy?!" Jungkook và Taehyung nói lên cùng lúc.
"Được rồi, anh hứa với em, em gái à."
"Vậy Jimin quay trở lại rồi đúng chứ?" Taehyung cuối cùng cũng lên tiếng, trông hơi khó chịu nhưng lông mày anh đã giãn ra.
"Đúng vậy. Cậu ấy đã quay trở lại." Tôi nói, có chút tự hào.
"Em hứa sẽ trở thành người tốt hơn trước. Namjoon, em cần anh giúp. Anh còn chút mứt dự phòng nào không?"
"Em vẫn chả có tí mứt nào cả Jiminie." Anh ấy trêu.
"Đồ ngốc." Dawn xoa tóc tôi và nở nụ cười chân thật mà tôi đã lâu không nhìn thấy.
Hôm đó khi tôi trở về nhà, mẹ và bố chào mừng tôi.
Theo sau tôi là cô em gái nhỏ.
Cô gái mà tôi yêu rất nhiều.
Nhưng tôi đã hứa rằng không tiến thêm bước nào với em ấy nữa.
Vì hạnh phúc của em ấy, tôi tự nguyện cho mình bị lãng quên, tự nguyện trở thành hiệp sĩ trong bộ giáp sáng bóng của em ấy.
Bởi vì tôi biết rồi sẽ có một người nào đó xứng đáng nắm lấy tay cô gái đó.
Cô gái gọi tôi là oppa.
Nhưng với tư cách là một người anh trai.
---------------THE END-------------
Woah woah woah
Đến đây là hết rồi sao?
Cực kỳ cảm ơn mọi người vì 71,7k lượt đọc, 5,2k bình chọn và hạng #24 trong FANFICTION 😍😘👏
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com