Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12) lạnh

Namjoon cất lên những tiếng khóc nặng nề, ngồi dậy và chuyển hướng về phía phòng mình.

trong một khoảng thời gian trước, mọi người quyết định ngủ cùng nhau. và cũng vào lúc đó, Namjoon không muốn cô đơn. anh biết họ sẽ không để mình trong phòng ngủ chung, hay thậm chí là không cho lại gần họ sau tất cả những gì họ nghĩ anh đã làm.

tiếng nức nở vang vọng khắp căn phòng sáng chói. ngực anh đau đớn khi hơi thở càng nặng nề. nó thật khó khăn, thật sự đấy. không ai xứng để đau đớn như anh đã và đang. anh biết anh có thể chịu đựng sự đau đớn. nhưng chỉ vì ai đó có thể chịu đựng nó không có nghĩa hộ đáng bị tổn thương.

Namjoon không biết điều đó, chắc chắn là vậy. cả cơ thể anh co lại trong khi vẫn nắm chặt cái chăn, kéo nó thật mạnh trong khi ngồi trên sàn. anh hét lên, không còn quan tâm gì đến giọng nữa.

anh thật đau đớn.

sự đau đớn khó nói bằng lời. anh không thể gọi cho Jackson. anh không muốn làm gánh nặng của cậu ấy. và anh cũng không muốn Jackson nghĩ sai về những chàng trai của anh. đúng hơn thì chỉ là thành viên.

"J-joonie hật kh-khinh tởm… m-mọi người gh-ghét J-joonie… J-joonie… Taetae… Kookie… Yoonie… J-jinnie… H-hobi… Jiminie… h-hông ai êu J-joonie… hông muốn J-joonie…" bản little, bây giờ đã hoàn toàn chìm vào subspace*, nhẹ dụi đầu vào gối và khóc. không quan tâm đến thứ gì nữa.

*subspace: nói như nào thì đúng nhỉ, nôm na là sub thì như dành cho kèo dưới còn space thì kiểu như không gian ấy, nó giống giống với little space và bản gốc còn vài từ như headspace nữa.

kể cả khi trưởng thành còn không chịu nổi sự đau đớn, thử nghĩ xem Joonie bé nhỏ cảm thấy thế nào. sau tất cả, cậu cũng chỉ là một đứa nhóc. và trái tim của bọn trẻ rất mong manh.

trái tim ngây thơ bé nhỏ của Joonie không thể nào chịu được nó. Cậu cảm thấy lạc lõng. Đầu cậu nghiêng qua khi cậu đứng dậy từ chỗ của mình, bây giờ thì hướng về cánh cửa. Chân cậu chao đảo khi cố gắng đi đúng cách.

Cậu nắm chặt lấy cái chăn koya xanh nhạt cực mềm mại bằng một tay và cầm lấy con gấu bông bằng tay kia.

Bước xuống tầng dưới, Joonie gõ cánh cửa của căn phòng nơi các thành viên đang ngủ. Namjoon trưởng thành không bao giờ làm vậy. Nhưng tính trẻ con của cậu nổi lên rồi thì Joonie sẽ làm bất kể cách nào đi nữa.

"Cái gì?" Người duy nhất mở cửa là Jungkook.

Joonie nâng lên một giọng cao. Trong little space của cậu, cậu không thể biết quá nhiều thứ.

"Nạnh." Cậu say ngủ lẩm bẩm. Cậu thật sự sợ phải ngủ một mình. Điều này thật hiếm hoi vì Namjoon không bao giờ thích ngủ với mọi người khi cậu là little (???). Đặc biệt hơn là cậu không muốn mọi người biết về chuyện này.

Jungkook nhíu mày khi cậu ta nghe thấy giọng của Namjoon. Nhưng không nghĩ quá nhiều về nó, cậu ta mang sự lạnh lùng trở lại.

"Đi về phòng của anh mà ngủ đi. Anh làm cái gì ở đây vậy Namjoon?" Cậu ta hỏi, bỏ qua ánh mắt của Joonie.

Có vẻ như có thể gì đó run lên bên trong Joonie, trí óc của cậu càng lún vào little space. "Nh-nhưng J-joonie sợ." Cậu chậm rãi nói khi nhìn xuống. Cái sàn nhà đột nhiên thu hút cậu đến lạ.

Jungkook trở nên bối rối. Cậu ta nghi ngờ về cách Namjoon nói chuyện. Và trước khi cậu ta có thể tự giải cục rối cho chính mình thì đã vứt nó đi. "Thế thì sao? Và tại sao anh lại nói chuyện kiểu đó? Anh không dễ thương tí nào và em mong anh biết điều đó. Sự giả dối không giúp gì được cho anh đâu nên đi đi." Cậu ta bình tĩnh nói nhưng chất giọng lại thật sự nghiêm túc. Qua lời nói thì cậu ta không quá tức giận. Nhưng câu từ và đôi mắt thì lại khác.

Mắt Joonie phủ một lớp sương mờ sau khi cậu nghe hết tất cả những lời khinh miệt ấy. Cậu nghẹn lại vì một tiếng nấc. Tim cậu như thể bị đập ra thành bãi bầy nhầy. Nhưng Jungkook, cậu ta có vẻ không quan tâm là mấy.

"Jungkook, để cậu ấy vào đi. Có sao đâu chứ." Giọng của Hoseok vang lên bên cạnh Jungkook và cậu ta thở hắt ra khi thấy y ở sát bên mình.

"không được, hyung. Chúng ta không thể làm thế. Anh biết Jin như thế nào mà và bên cạnh đó, đừng quên rằng anh ấy là kẻ phản bội. Một thằng đ-", "Jungkook, dừng lại được rồi đấy. Anh không muốn nghe cái từ đó nữa. Và với bất cứ thứ gì cậu ấy làm không có nghĩa chúng ta không phải con người. Vì tình người, để cậu ấy vào đi." Hoseok nghiêm khắc chặn họng Jungkook.

"em sẽ gọi Jin hyung để hỏi anh ấy." Jungkook nói, nghiến răng với Namjoon đang lùi lại trong sợ hãi.

"Không sao đâu, Namjoon. Cậu có th-", "em không thể vào. Anh xin lỗi." Jin cast ngang Hoseok khi gã đặt tay lên vai y. Kêu y đi vào trong. Hoseok nhìn con người nhỏ bé đang run rẩy với một sự nuối tiếc cùng buồn bã rồi gật đầu trước khi vào trong. Jin là trưởng nhóm* nên y không thể không vâng lời gã. Y quá vô vọng.

*: Kiểu Jin là người quản lý nội bộ Bangtan trong khi Namjoon là người trưởng nhóm trước ống kính á

"Nh-nhưng H-hobi…" Joonie ngừng mình lại với một cái khịt mũi. Cậu cảm thấy thật tổn thương. Cậu nghĩ chẳng còn ai muốn cậu nữa. Cậu không còn cần thiết nữa.

Jin nhìn cậu với nỗi xót xa. Đôi mắt của gã cũng phủ một lớp sương mờ hoà trộn giữa tội lỗi cùng đau đớn khi nhìn Joonie đang run rẩy và khóc. Nhưng hắn cần nhân phẩm. Hắn không thể để ai đó vào phòng riêng của họ khi những chàng trai của hắn không cảm thấy thoải mái.

"Anh xin lỗi. Nhưng anh sợ nên không thể để em vào. Các chàng trai của anh sẽ không thoải mái nếu em ở chung phòng với tụi anh. Anh mong em sẽ thấu hiểu." Jin nói. Những từ ngữ hắn nói ra lại phản chủ và khiến hắn càng đau thêm. Giọng nói đã lay động nhưng hắn vẫn cố gắng giữ nó thật nghiêm khắc. Chắc chắn hắn là người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi bất cứ thứ gì diễn ra với Namjoon. Sau tất cả thì cậu là người đầu tiên Jin yêu. Và biết được rằng cậu lừa dối bọn họ đã khiến trái tim gã bị xé ra thành hàng triệu mảnh.

Hắn trao cho cậu một cái nhìn cuối cùng và đóng cánh cửa phía sau mình, để nước tự do rơi xuống.

Joonie đờ đẫn gật đầu. Không chú ý rằng Jin đã tan vỡ. Cạch, khi cậu nhìn lên , cậu hoảng hốt khi thấy cánh cửa đã đóng.

"J-jinnie… Joonie x-xin nhỗi… làm ơn đ-đừng d-dể J-joonie một mình… J-joonie sợ… H-hobi… K-kookie… làm ơn… J-joonie êu mọi người… J-joonie nạnh… l-làm ơ-ơn… x-xin nhỗi…" cậu khóc. Tiếng nấc của cậu xé toạc cả con tim. Tồi tệ làm sao, tất cả căn phòng đều cách âm rất tốt. (Đoạn ít xịu mà làm tôi nhức đầu khiếp)

Cậu quỳ trên sàn. Và lại khóc nức nở. Quá nhiều rồi. Mọi thứ đều bị nhoè đi. Đôi mắt của cậu trở nên mơ hồ. Cậu không thể thấy gì. Cậu cào cấu cổ mình. Cậu chẳng thể thở nổi rồi. Cậu cảm thấy nghẹt thở. "Làm ơn… J-joonie êu.." cậu cuộn tròn trên sàn và mọi thứ chuyển thành màu đen thẳm, cảm giác như cậu không còn thở nữa. Những giọt nước mắt dường như phủ lên cậu.

Đây là ngày. Cái ngày khi đôi cánh của cậu bị nghiền nát. Trái tim nứt rạn. Hồn muốn lìa khỏi xác.

Rời bỏ từng phần tử mong manh trong sự lạnh nhạt ích kỷ.

________

Có một con điên, nó trans được một nửa rồi và vì quá tức mà lấy ảnh Joon ngồi âu yếm một hồi mới trans tiếp :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com