Chương 2
WARNING: NSFW
Mọi chuyện lẽ ra chỉ nên kết thúc ở đó. Một buổi tối vui vẻ chỉ vì ý thích nhất thời. Cả hai đều không hé răng thêm nửa lời và Kaedehara vẫn tiếp tục im lặng (tạ ơn Abyss). Thế nên, Scaramouche trở lại với thú vui riêng của nó, để biến sự cố kia thành sợi dây treo lơ lửng trên đầu Kaedehara, sẵn sàng mang ra mỗi khi anh dám vượt quá giới hạn.
Thế nhưng, chỉ vài ngày sau đó, nó thấy bồn chồn sau cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ với The Doctor. Khi nó cố gắng thọc ngón tay vào bên trong mình để quên đi, tất cả những gì nó có thể nghĩ đến là ánh mắt đỏ thẫm khi Kaedehara làm nó thỏa mãn và kết cấu thô ráp tuyệt vời của bàn tay anh...
Scaramouche triệu tập Kaedehara đến phòng của mình, và không có gì ngạc nhiên khi Kaedehara không chỉ tuân theo yêu cầu của nó mà còn vượt cả mong đợi. Scaramouche cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận rằng đôi tay và lưỡi của Kaedehara là một trong những thứ “điệu nghệ nhất” mà nó từng gặp. Kaedehara đưa Scaramouche “lên đỉnh” nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên. Khi Scaramouche bị sốc, nó không thể di chuyển ngay lập tức, đôi mắt mơ màng và rên rỉ nhẹ nhàng trong khoái cảm. Cảm giác của đôi môi anh trên âm vật bị kích thích quá mức của nó đủ để kéo Scaramouche ra khỏi cơn choáng váng, và vì vậy nó nhanh chóng đứng dậy và quát Kaedehara rằng họ đã xong việc và biến đi, nhưng ngay cả khi nó đang ngâm mình trong bồn tắm, nó không thể không chạm vào bản thân một cách vô thức và nhớ lại những ngón tay dài đầy sẹo đó.
Bằng một cách nào đó, điều đó đã trở thành một vấn đề. Bất cứ khi nào một tên ngốc thử thách sự kiên nhẫn của Scaramouche, nó cảm thấy đặc biệt bồn chồn, hoặc đơn giản là nó cần thoát khỏi điều gì đó, Scaramouche sẽ gọi Kaedehara đến và để anh thỏa mãn mình. Vị samurai luôn sẵn lòng chiều theo. Anh hoàn toàn phục tùng Scaramouche, thể hiện sự tận tụy khiến bất kỳ người bình thường nào cũng phải ngất ngây và phải thừa nhận, Scaramouche cũng không là ngoại lệ. Bỏ qua niềm vui sướng, nhìn vào đôi mắt mơ màng ấy và biết rằng mình là điều duy nhất trong tâm trí Kaedehara thật... thỏa mãn.
Về phần Kaedehara, anh không còn lãnh đạm như lần đầu nữa, thật đáng tiếc: việc biết rằng anh cảm thấy sung sướng chỉ bằng cách quan hệ với Scaramouche thật sự rất buồn cười. Điều này cũng có nghĩa là anh luôn rời khỏi phòng Scaramouche với cơ thể cứng đờ, nhưng thôi kệ. Không phải vấn đề của nó.
Nhưng rồi một đêm nọ, khi Scaramouche đang quan hệ với anh và nhìn anh loạng choạng rồi lùi lại, rồi nhớ lại khuôn mặt Kaedehara đã biểu lộ trong lần gặp gỡ đầu tiên đó, nó muốn nhìn thấy khuôn mặt đó một lần nữa.
Khi Kaedehara bỏ tay ra và định đứng dậy, Scaramouche nắm lấy cổ tay anh, khiến ánh mắt Kaedehara thoáng chút bối rối. "Ngài-"
"Cởi quần ra."
Tốc độ Kaedehara tuân thủ gần như khiến anh bật cười. Nhưng niềm vui lập tức tắt lịm trong cổ họng khi Kaedehara cởi bỏ quần lót và trời ơi, “của quý” của anh to thật. Dĩ nhiên, chỗ phồng lên trong quần đã cho thấy cái “của quý” của Kaedehara hơn hẳn người thường, nhưng dù sao thì... chết tiệt. Anh cũng đang rỉ ra rất nhiều tinh dịch, chảy ra từ đầu dương vật đỏ ửng và nhỏ giọt xuống dọc theo chiều dài, và Scaramouche không thể không nhìn chằm chằm vào mạch máu đang đập thình thịch và chết tiệt, Scaramouche muốn bú nó ngay bây giờ. Tuy nhiên, nếu như vậy, lòng tự trọng của Scaramouche sẽ không bao giờ lấy lại được nữa, nên nó cố gắng kiềm chế.
Nó đưa mắt nhìn Kaedehara. "Tự sướng đi."
"Tôi..." Lần đầu tiên, Scaramouche thấy Kaedehara đỏ mặt không phải vì gắng sức, mà là vì xấu hổ. "Trước mặt ngài, thưa ngài?"
"Ừ, không đùa đâu. Ngồi xuống nếu ngươi muốn," nó chỉ vào chỗ trống trên giường bên cạnh, "cứ di chuyển đi. Nhanh nào."
Mặc dù rõ ràng là đang ngượng ngùng, Kaedehara vẫn ngồi xuống mép nệm, một tay vụng về đặt gần "của quý" của mình. Hiếm khi thấy anh mất bình tĩnh như vậy... và nó chỉ cần bảo anh “tự xử” trước mặt mình là được. Ai mà ngờ được. Scaramouche khịt mũi, nhích lại gần anh, rồi hất đầu về phía Kaedehara khi anh liếc nhìn nó.
Kaedehara quấn bàn tay đầy sẹo quanh mình một cách chậm rãi, rên rỉ khi chạm vào. Scaramouche tự hỏi liệu anh sẽ trụ được bao lâu, nó vẫn chăm chú quan sát Kaedehara bắt đầu vuốt ve, nhanh chóng tăng tốc. Tay anh run nhẹ khi đưa lên để bôi chất nhờn lên toàn bộ chiều dài của mình, và hơi thở anh nhanh chóng trở nên khó nhọc. Scaramouche vô thức liếm môi khi nhìn thấy những ngón tay ấy đang xoa nắn dương vật đang thổn thức, chúng kéo nhẹ phần gốc trước khi lần theo mạch máu lên đến đỉnh và–
Và Kaedehara đang nhìn chằm chằm vào nó, nó có thể cảm thấy ánh mắt anh đang đục lỗ vào hộp sọ mình. Nó ngước mắt lên và, quả nhiên, ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Kaedehara. Rõ ràng anh đang sắp “lên đỉnh”, mí mắt nặng trĩu và hàng mi rung rinh, môi hé mở để thở ra những hơi thở run rẩy. Anh ngửa đầu ra sau, rõ ràng đang cố gắng giữ cho mắt mở trong những đợt sóng khoái cảm và anh đã làm được. Ngay cả khi anh rên rỉ khe khẽ, cơ thể co giật và run rẩy, anh vẫn nhìn Scaramouche.
Một lần nữa, dường như chẳng có gì tồn tại ngoài Scaramouche - ngay cả khoái cảm của chính anh cũng chỉ là thứ thoáng qua. Liệu đây có thực sự là những gì đang diễn ra trong đầu Kaedehara? Hay Scaramouche chỉ đang quá tự tin với suy nghĩ của mình?
Nó quyết định thử nghiệm suy đoán của mình. Hết lần này đến lần khác, ngày này qua ngày khác, nó liên tục “trêu chọc” Kaedehara. Anh thủ dâm với tốc độ chậm đến đau đớn, chỉ để nó tóm lấy dương vật của anh ở gốc, ngăn anh lại khi sắp xuất tinh, và lặp lại quá trình này nhiều lần. Nó mút vào đùi anh, gần như chạm tới dương vật nhưng không bao giờ thực sự chạm vào nó. Lần tiếp theo, nó chôn vùi lòng tự trọng của mình và mút cái “của quý” của Kaedehara (và Chúa ơi, nó cảm thấy thật tuyệt vời) chỉ để rút ra ngay khi Kaedehara đạt đến đỉnh điểm, và mặc dù rên rỉ vì thất vọng, anh không phàn nàn. Một lần khác, nó để anh gần với âm hộ của mình để cọ xát vào nó mỗi lần thúc, và Kaedehara sẽ rất dễ dàng để điều chỉnh góc độ của mình và tiến vào nó, nhưng anh lại không làm vậy. Scaramouche liên tục tước đi khoái cảm mà anh tìm kiếm, nhưng Kaedehara không bao giờ phàn nàn hay cố gắng ép buộc nó phải làm theo. Vì vậy, suy đoán của Scaramouche cho đến bây giờ vẫn đúng, nhưng cũng có thể là do anh là người có biết tôn trọng người khác…
…Nó sẽ thử đẩy anh đi xa hơn. Dù sao thì việc nhìn Kaedehara cọ xát vào đùi nó cũng khiến nó trở nên thèm khát hơn bao giờ hết.
Lần tiếp theo Kaedehara đến gặp Scaramouche, nó đã chuẩn bị rất kỹ. Nó chào đón Kaedehara bằng một nụ cười sắc như dao cạo, tay cầm một sợi dây thừng đỏ, và nó vô cùng phấn khích khi thấy đôi mắt Kaedehara mở to, vừa lo lắng vừa thích thú. "Cởi quần ra," Scaramouche ngọt ngào ra lệnh, và Kaedehara ngay lập tức tuân theo. "Tốt. Ngồi xuống."
Kaedehara do dự một lúc, có lẽ là do bối rối trước vị trí chiếc ghế mà Scaramouche vừa chỉ - ngay trước bàn làm việc, nhưng lại quay lưng lại nhìn vào phòng. Dù vậy, anh vẫn ngồi xuống, cựa quậy một lúc trước khi ngồi xuống.
Như một con chim kền kền đang đánh giá bữa ăn tiếp theo của mình, Scaramouche lượn vòng quanh anh vài vòng, mỉm cười trước cách Kaedehara quay đầu nhìn nó. Cuối cùng, khi nó lao xuống, nó tóm lấy tay Kaedehara và trói chúng vào lưng ghế, đan những nút thắt phức tạp một cách thành thạo và cuối cùng giật mạnh, không hẳn là để thử sức chịu đựng của chúng - nó biết tay anh sẽ chịu được - mà chủ yếu là để chứng minh một điều gì đó. Nó quan sát khung cảnh trước mặt, cuối cùng quyết định kéo ghế lại gần bàn hơn. Hơi thở của Kaedehara nghẹn lại khi nó di chuyển, trước khi nó bước đến trước mặt Kaedehara.
À, có vẻ như nó chẳng cần phải chọc anh nữa, Kaedehara đã “cứng” rồi. "Ngươi chỉ đang háo hức quá thôi, phải không?", nó nói chậm rãi khi cởi quần và đồ lót, cười trước cách Kaedehara nuốt nước bọt. "Ngoan ngoãn đi, ta sẽ thưởng cho ngươi, được chứ?"
Kaedehara lặng lẽ gật đầu, nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi. Scaramouche thích biểu cảm đó của anh, nó khiến anh trông không giống một xác chết sống lại mà giống một người đàn ông thực thụ với những nhu cầu và ham muốn thực sự hơn. Và những nhu cầu và ham muốn đó càng trở nên rõ ràng hơn khi Scaramouche ngồi lên đùi anh và ấn sâu vào dương vật của anh, chăm chú quan sát Kaedehara nhắm chặt mắt và rên rỉ. Anh có thể đoán được lý do: mặc dù Scaramouche đã chuẩn bị từ trước, Kaedehara vẫn còn hơn mức trung bình khá nhiều, và anh có thể cảm thấy dương vật của mình ép vào thành âm đạo và tách chúng ra. Đó là một loại đau đớn dễ chịu, nhói lên và căng ra khi anh được lấp đầy đến tận cùng.
Khi chạm đáy, Scaramouche quyết định rằng đây chính thức là một ý tưởng tuyệt vời. Nó cảm thấy no căng một cách kinh ngạc , đến mức nó chắc chắn rằng nếu bụng mình được hé mở, nó sẽ có thể nhìn thấy một cục u nhỏ nơi "cậu nhỏ" của Kaedehara đang chôn vùi bên trong. À, điều này gợi cho nó vài ý tưởng cho tương lai... nhưng hiện tại nó chỉ mỉm cười với Kaedehara, trêu chọc và ngọt ngào như đường. "Thoải mái chứ?" Scaramouche hỏi, và mặc dù tay bị vặn vẹo một cách khó xử sau lưng, Kaedehara vẫn gật đầu. "Tốt. Giờ thì làm một bạn tình..." Scaramouche nghiêng người áp vào ngực Kaedehara, tựa cằm lên vai anh và với tay về phía chiếc bàn phía sau. "... Và hãy kiên nhẫn trong khi tôi làm xong việc nhé?"
Có một khoảng lặng. "Hả...?"
”Ngươi có biết công việc giấy tờ nhàm chán đến mức nào không?” Scaramouche rên rỉ một tiếng, nhìn chằm chằm vào đống tài liệu chất đống bừa bộn trên bàn. "Vậy nên ta quyết định sẽ làm cho mọi thứ thú vị hơn một chút. Ngươi không phiền chứ?"
Nó cảm thấy Kaedehara nuốt nước bọt. "Không, thưa ngài."
"Cậu bé ngoan."
Kaedehara giật giật trong người nó, và Scaramouche cười khúc khích khi nó vươn người ra để với lấy tập tài liệu đầu tiên. Đó là một tư thế khó xử và cực kỳ bất tiện, nhưng nó đã quen với việc cơ thể mình bị vặn vẹo theo những cách đau đớn hơn nhiều; hơn nữa, việc chứng kiến Kaedehara vật lộn sẽ khiến sự khó chịu nhẹ này trở nên xứng đáng.
Bây giờ, hãy xem điều này kéo dài được bao lâu...
---
Phải mất gần một giờ Kaedehara mới chịu khuất phục.
Đầu tiên là tiếng bước chân lúng túng. Rồi đến tiếng thở dài run rẩy. Cuối cùng, anh hắng giọng. "Thưa ngài...?" Anh gọi, giọng nhỏ nhẹ và hơi gượng gạo.
"Thật lạ khi ngươi lại bắt chuyện, Kaedehara ạ," Scaramouche nhận xét, lơ đãng lật một trang. "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi..." Kaedehara ngừng lại, và Scaramouche nghe thấy tiếng ghế kẽo kẹt khi anh ta điều chỉnh tư thế. "Việc này sẽ mất bao lâu?"
“Sao thế, chán à?”
“Không, thưa ngài.”
Scaramouche giả vờ chế giễu, tỏ vẻ bực bội. "Vậy thì sao? Cứ nói thẳng ra đi, Kaedehara."
Anh cảm thấy Kaedehara nuốt nước bọt. "Chuyện này... khá là khó chịu," anh khẽ thừa nhận.
Scaramouche thở dài một hơi. "Vậy thì, ngươi muốn ta nói gì đây? Ta vẫn còn khá nhiều việc phải làm, ngươi biết đấy." Nói dối đấy, Scaramouche gần xong rồi, nhưng nó không muốn Kaedehara biết điều đó ngay bây giờ. "Ta có nên tạm dừng chỉ vì ngươi đang mất kiên nhẫn không?"
"Tất nhiên là không, thưa ngài."
Scaramouche đợi anh đề xuất một giải pháp khác, một thứ gì khác, nhưng anh đã không làm thế. Nó thở dài, lần này là thật đấy. Phải mất bao lâu nó mới có thấy được bản chất thực sự của tên samurai này… Nó chỉ có thể thúc giục và trêu chọc đến mức đó thôi. Nó quyết định tiếp tục kế hoạch của mình lúc này, nên Scaramouche cởi trói cho Kaedehara và chờ anh khẽ lắc chúng để máu lưu thông trở lại, nhưng nó bắt đầu nghi ngờ liệu việc này có mang lại kết quả thực sự nào không.
Tuy nhiên, nó vẫn làm theo kế hoạch: lấy một tài liệu mới, kiểm tra xem có dấu hiệu nào cho thấy đó là tài liệu mật hay không, và khi không thấy gì, Scaramouche đưa nó cho Kaedehara. "Vì ngươi sốt ruột quá nên giúp ta một tay nhé," nó nói. "Đọc cái này rồi tóm tắt lại cho ta."
"...Được rồi," Kaedehara đáp, xoay người luồn tay xuống dưới tay Scaramouche và vòng ra sau lưng. Thật là một tư thế kỳ quặc, ngực kề ngực, nghiêng người qua vai nhau, tay chân quấn vào nhau một cách vụng về, và dĩ nhiên, "cậu nhỏ" của Kaedehara vẫn đang cắm sâu bên trong nó. Ấy vậy mà, một lần nữa, Kaedehara lại chẳng thắc mắc gì cả. Scaramouche thường thích sự vâng lời mù quáng: nó chẳng thích mất thời gian giải thích cho những kẻ ngốc nghếch chẳng hiểu gì cả. Ai mà ngờ được rằng một ngày nào đó, điều đó lại trở nên khó chịu đến vậy...
Thôi được. Chắc chắn sớm muộn gì Kaedehana cũng sẽ gục ngã thôi.
Không báo trước, Scaramouche lắc hông một cách uể oải. Hơi thở của Kaedehara nghẹn lại và cơ thể anh căng cứng, nhưng anh không nói gì. Thật tẻ nhạt. Scaramouche mím môi, lặp lại động tác đó, hết lần này đến lần khác, cuối cùng mỉm cười khi cảm thấy ngực Kaedehara bắt đầu phập phồng thất thường trên ngực mình. Dù anh có cố gắng kìm nén cảm xúc, cơ thể anh lại phản ứng ngược lại. "À mà," nó lên tiếng vài phút sau, từ từ điều chỉnh góc hông để tìm vị trí hoàn hảo. "Dù thế nào đi nữa, ngươi không được phép vào nếu ta không bảo. Rõ chưa?"
Nó nghe thấy tiếng giấy sột soạt. "V-vâng, thưa ngài."
"Tốt. Bây giờ bắt đầu làm việc thôi."
Phải công nhận là, Kaedehara thực sự đã cố gắng, nhưng rõ ràng là chưa đạt được hiệu quả tốt nhất. Scaramouche biết anh đọc rất nhanh, nó đã từng thấy anh lật sách khá nhanh trước đây, nhưng giờ anh đọc chậm hơn nhiều và nó nghĩ đó là do những thuật ngữ lạ: dựa trên những gì nó nghe được từ miệng anh, Kaedehara có vẻ ăn nói lưu loát. Tuy vậy, nó cho rằng tình huống này sẽ khiến bất kỳ người bình thường nào khó tập trung. "Thế nào?"
“Đ-đại.." Giọng Kaedehara nghẹn lại khi Scaramouche hơi nhấc đầu gối lên, rồi lại từ từ hạ xuống. "Đại đội Năm đang... yêu cầu cung cấp lương thực chất lượng hơn."
"Một lũ vô ơn. Bỏ qua," Scaramouche lẩm bẩm, ghi chép lại một tờ giấy. "Đưa đây. Và đây là tờ tiếp theo."
"Báo cáo tiến độ về chiếc áo choàng mới mà ngài đã đặt. Nó... đã sẵn sàng để nhận."
"Hừm, tốt." Scaramouche nhìn chằm chằm vào tài liệu của mình - Bản thể Omicron của Dottore đang yêu cầu hỗ trợ một dự án nào đó. Nó liền xé toạc văn bản ấy mà không buồn đọc, rồi với tay lấy bản báo cáo trong tay Kaedehara và đưa cho anh một cái khác. “Tiếp theo.”
"Đơn xin nghỉ phép từ... D-Daniil Vosuko... Vo-Vosuko... bo..."
"Voskoboynikov?"
"V-vâng."
"Ồ, lại là thằng ngốc đó nữa... Xé nó đi." Quả nhiên, lời Scaramouche vừa dứt thì tiếng giấy bị xé thành từng mảnh. "Bốn tháng ở Snezhnaya mà mày vẫn không phát âm được mấy cái tên này à?"
"Tôi..." Scaramouche siết chặt dương vật của Kaedehara, khiến anh nghẹn lời. "Tôi xin lỗi, tôi... tôi..."
Với nụ cười đắc thắng, Scaramouche với lấy tờ giấy cuối cùng và đưa cho Kaedehara. "Tiếp tục đi."
Kaedehara hít một hơi run rẩy, hơi thở đứt quãng giữa chừng khi Scaramouche đặt tay lên vai Kaedehara. "Một cuốn sách mà trước đây ngài yêu cầu mà thư viện không có đã... được giao đến."
Scaramouche ngân nga khi bắt đầu cưỡi lên người anh, nhanh nhất có thể trong tư thế khó xử của họ. "Cuốn nào, Kaedehara? Ta đã yêu cầu đến vài cuốn rồi," nó gặng hỏi, mỉm cười khi giọng nói của anh không hề run rẩy mặc dù khoái cảm đang cuộn trào trong bụng.
"Đó là... Rừng Trúc- ah, Ánh Trăng..."
” À, cái đó…phải. Ta đang nghiên cứu một số thứ.” Anh ta đưa tay vào giữa hai người và ấn xuống âm vật, thở dài và theo phản xạ siết chặt dương vật của Kaedehara khi anh ta bắt đầu tự xoa bóp. "Đó là tập mấy?"
Câu trả lời của anh là một tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Kaedehara run rẩy dữ dội, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Scaramouche cảm thấy một bàn tay chạm vào hông mình nhưng rồi biến mất quá nhanh. Thật kỳ lạ khi một điều từng rất kinh tởm, ý nghĩ bị một kẻ phàm trần trói buộc bằng đôi bàn tay bẩn thỉu của họ, giờ lại là điều nó tìm kiếm. Mặc dù nó cho rằng điều nó quan tâm không hẳn là hành động, mà là việc phá vỡ sự bình tĩnh của Kaedehara... "Tập mấy, Kaedehara."
"Ba..."
"Và giờ nó đã được xuất bản rồi sao?" Scaramouche ngừng lại để nuốt một tiếng rên rỉ, hai đùi nó căng cứng, cong lưng và áp sát hơn vào ngực Kaedehara. "Tốt hơn là không nên có danh sách chờ."
"Tôi... tôi không..."
Scaramouche ngồi phịch xuống dương vật của Kaedehara, tiếng da thịt va chạm nhau chìm nghỉm trong tiếng rên rỉ của cả hai. À, gần lắm rồi... Nó bấu chặt móng tay vào vai Kaedehara, siết chặt lấy lớp vải để quên đi khoái cảm, khiến chân nó run lên khi định hình lời nói tiếp theo. "Người làm sao cơ... Kaedehara?"
Tôi kh-không..." Kaedehara nghẹn ngào rên rỉ thảm thiết, dương vật giật giật và đập thình thịch bên trong Scaramouche. "Tôi..."
"Ngươi chưa thể “lên đỉnh” ngay được đâu," Scaramouche rít lên nhắc nhở. Nó ngửa đầu ra sau, để lộ cổ. Kaedehara chẳng làm gì khác ngoài việc cố gắng nhưng không thể kìm nén được tiếng thở hổn hển nghẹn ngào. "Nhớ nhé, Kaedehara... ngươi chỉ là một con người thấp kém. Kẻ hầu người hạ của ta. Ngươi ở đây chỉ vì một lý do duy nhất: phục tùng ý muốn của ta. Ngươi chỉ đáng giá có vậy thôi." Scaramouche nhắm mắt lại trước cơn khoái cảm dâng trào, cố gắng kiềm chế giọng nói. "Và ngươi chẳng có can đảm để làm gì cả... phải không?"
Sự khiêu khích vụng về một cách ngu ngốc đến mức nếu nói ra ở nơi công cộng, Scaramouche sẽ từ chối xuất hiện lần nữa vì xấu hổ, nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ rõ ràng vì Kaedehara vẫn tiếp tục không làm gì cả. Scaramouche gầm gừ trong bực bội khi anh ta đuổi theo cơn cực khoái, và anh ta phải kiềm chế ham muốn giật tóc Kaedehara, tát anh hoặc làm điều gì đó tương tự như vậy. Nghiêm túc mà nói, nó phải làm gì tiếp theo đây? Sao Kaedehara vẫn chưa hiểu ra vấn đề vậy?!
Lạy các vị thần.
Khi Scaramouche “lên đỉnh”, cảm giác nhẹ nhõm hòa lẫn với vị cay đắng của sự thất vọng trên đầu lưỡi. Scaramouche mím môi khi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm xuống Kaedehara, nhìn toàn thân anh run rẩy, cánh tay dang rộng vẫn đang giữ chặt Scaramouche mà không hề chạm vào nó. Scaramouche nghiêng đầu nhìn anh, thở dài nhìn đôi má ửng hồng và ánh mắt khao khát đầy tuyệt vọng. "Ta phải làm gì với ngươi đây," hắn lẩm bẩm, với tay ra sau lấy tập tài liệu từ đôi tay run rẩy của Kaedehara và đặt lại lên bàn. "Ngươi có ngốc không? Thật đấy."
Dĩ nhiên, Kaedehara không trả lời. Scaramouche rên rỉ. "Cứ làm những gì ngươi muốn đi."
Kaedehara chậm rãi lắc đầu, mím chặt môi và im lặng, điều đó khiến Scaramouche thoáng nghĩ đến chuyện giết người. "Ý ngươi là không? Ta đã cho phép ngươi rồi đấy, Kaedehara."
Cuối cùng, môi Kaedehara cũng hé mở. Anh nhìn Scaramouche một lúc lâu trước khi lên tiếng, giọng nói run rẩy nhưng bình tĩnh đến bất ngờ. "Cảm giác như một bài kiểm tra vậy," anh nói nhỏ. "Khoảng một tuần trở lại đây... tất cả đều giống như một bài kiểm tra."
"...Hừm." Thành thật mà nói, Scaramouche... khá ngạc nhiên. Có phải nó đã lỡ lời và để lộ suy nghĩ quá rõ ràng hay là do Kaedehara là người nhạy bén? Hoặc không, một người nhạy bén đâu cần phải nài nỉ mới hiểu được vấn đề.
Hoặc có lẽ... có lẽ giả thuyết ban đầu của nó là đúng. Kaedehara vẫn chưa chủ động không phải vì anh không hiểu, mà vì anh quá tôn trọng hoặc quá ám ảnh. Có lẽ là cả hai. Và nếu đúng như vậy, có lẽ cách tiếp cận của nó hoàn toàn sai lầm và một thái độ... mang tính khích lệ sẽ đem lại kết quả khả quan hơn.
Nghĩ đến đó, nó rùng mình. Nó - Scaramouche, động viên ư? Nó thà chết còn hơn. Nó nghĩ rằng chỉ cần nói thẳng ra, dù có đau đớn đến đâu, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều cho cả hai.
Và rồi, nó thở dài. "Ngươi nói đúng, ta đã thử thách ngươi và ta vẫn sẽ tiếp tục," nó thẳng thừng, mặc dù Kaedehara không phản ứng gì, nhưng ánh mắt anh thoáng chút rung động - một sự im lặng, xa xăm. "Nhưng bài kiểm tra lần này đã kết thúc rồi. Ngươi có thể “lên đỉnh”, nhưng đừng mong ta làm hết việc cho ngươi. Rõ chưa?"
Kaedehara gật đầu. "Vâng, thưa Ngài," anh đáp, và khi anh trượt nhẹ xuống ghế và đâm vào âm hộ Scaramouche, anh nghĩ mình có thể khóc vì sung sướng tột độ.
Cuối cùng cũng…
Nó thoải mái dang rộng hai chân và nghiêng hông hết mức có thể để đón nhận những cú thúc của Kaedehara, cắn môi trước sự pha trộn giữa khoái cảm và đau đớn khi cái âm hộ bị kích thích quá mức của nó bị thúc một cách chậm rãi nhưng đều đặn.
...Có lẽ hơi chậm một chút . "Mạnh hơn nữa," Nó càu nhàu, trừng mắt nhìn Kaedehara khi tay anh ta cố bám vào ghế. Lạy các vị thần trên cao, anh trông thật tuyệt vọng. Nó cúi xuống nắm lấy tay Kaedehara và đặt mạnh lên hông. "Dời tôi ra nếu dễ hơn, nhanh lên nào."
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cái chạm của Kaedehara mang lại cảm giác... dịu dàng. Những ngón tay anh xòe ra trên làn da trần của Scaramouche, lướt nhẹ như lông vũ, rồi từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng ôm lấy hông nó. Nhưng rồi những ngón tay ấy lại chìm xuống, Kaedehara bắt đầu đẩy nó lên trên dương vật của mình và Scaramouche nhanh chóng kìm nén cảm giác ấy để không ảnh hưởng tới nó.
Đúng như dự đoán, Kaedehara không chịu đựng được lâu. Chưa đầy một phút sau, anh ngửa đầu ra sau rên rỉ và phun ra một lượng tinh dịch khổng lồ vào bên trong Scaramouche, chân run rẩy và ngón tay co giật. Scaramouche chống cự lại tay anh để cưỡi lên người anh, rên rỉ thỏa mãn, khàn giọng trước hơi ấm đang nở rộ bên trong và lấp đầy nó đến tận cùng. Nó nhếch mép cười nhìn xuống dáng vẻ kiệt sức rõ ràng của Kaedehara, vô cùng thỏa mãn vì cuối cùng cũng đã tìm ra được điều gì đó. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nó xé toạc anh ra, và sau đó-
Dòng suy nghĩ của nó bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa. "Ngài Scaramouche?" Một giọng nói vọng từ hành lang. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi có một tin nhắn cho ngài..."
Scaramouche chớp mắt nhìn Kaedehara, và người đàn ông kia cũng chớp mắt đáp lại.
...Trời ạ.
Scaramouche vội vàng đứng dậy, cắn chặt lưỡi để không phát ra tiếng động khi cơ thể nó gào thét phản đối và một thứ chất lỏng dính nhớp bắt đầu chảy xuống đùi. Nó sải bước qua phòng lấy chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn, vừa đi vừa túm lấy quần và lau chùi sơ qua. Thậm chí không có nổi một giây để hả hê...
"Ngài Scara-"
"Mẹ kiếp, ta đến đây!" Nó hét lên, cười khẩy khi nghe thấy tiếng kêu the thé sau đó, nghe mơ hồ như tiếng "xin lỗi!". Nó kéo quần lên và ném chiếc khăn vào góc. Còn gì nữa...
À, Kaedehara. Hiển nhiên rồi. May mà anh đã bắt tay vào việc rồi, gom xong quần áo và dây thừng trong tay. Scaramouche chỉ ngón tay cái vào phòng tắm, Kaedehara làm theo lời nó, lặng lẽ đóng cửa lại. Nó nhìn quanh phòng một lần nữa, soi mình trong gương rồi cuối cùng mở cửa vừa đủ để trừng mắt nhìn người hầu đối diện. "Ngươi muốn cái quái gì thế?"
"Tôi - Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài, thưa ngài Scaramouche," người hầu, trông như sắp ngất xỉu, lắp bắp khi giơ một phong bì lên. "Chỉ là - Tôi được yêu cầu giao cái này càng sớm càng tốt và, ừm, k-không được rời đi khi chưa có câu trả lời...?"
Với cái nhìn sắc lẹm, Scaramouche giật lấy phong bì từ tay người hầu. Kỳ diệu thay, cô vẫn giữ được bình tĩnh ngay cả khi Scaramouche xé toạc phong bì và nét mặt tối sầm lại.
Một lời mời đến dự một bữa tối trang trọng vào tuần tới. Một bữa tiệc mà nó rõ ràng bắt buộc phải tham dự. Điều này thật vô lý, bởi vì tất cả mọi người, kể cả Tsaritsa, đều biết rằng nó vô dụng nhất, còn tệ nhất thì chỉ là một quả bom hẹn giờ trong những sự kiện kiểu này, vậy nên kệ xác-
À. Khách mời là một số nhà nghiên cứu nổi tiếng đến từ Giáo viện.
Dạ dày nó như quặn thắt lại. Các nhà nghiên cứu. Trong một tình huống khác, nó sẽ coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng việc nó được yêu cầu phải tham dự...
Scaramouche vò nát tờ giấy trong tay, khiến người hầu giật nảy mình. Nó chịu hợp tác với The Doctor, chứ không phải với đám người ở Giáo viện. Con chuột nhắt kia đang âm mưu cái quái gì thế?
"Ừm... Thưa ngài–"
"Ngươi còn ở đây để làm gì?" Scaramouche gắt lên. "Ngươi đã truyền đạt xong thông điệp rồi. Biến đi."
"Tôi phải xác nhận lại–"
"Chết tiệt, được, ta sẽ đến!" Như thể nó có quyền lựa chọn vậy! "Giờ thì đi đi!"
"Vâng, thưa Ngài Scaramouche! Tôi xin lỗi-"
Scaramouche đóng sầm cửa lại trước khi kịp nghe thấy những lời còn lại. Thế là tâm trạng vui vẻ của nó tan biến.
Từ khóe mắt, nó thấy cánh cửa phòng tắm hé mở và đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào phòng. Nó ra hiệu mơ hồ bảo Kaedehara ra ngoài, rồi bước về bàn làm việc và đá vào chiếc ghế. Mẹ kiếp.
"Tôi có nên đi không, thưa ngài?"
Ánh mắt nó hướng về phía Kaedehara. Hình như anh đã thay đồ trong phòng tắm, và sợi dây đã được quấn gọn gàng quanh cánh tay. Nó nhận ra cánh tay đó đang đỏ ửng và sưng tấy. Chắc chắn sẽ bầm tím, nhưng tâm trạng khó chịu lúc này của nó đã cuốn trôi mọi cảm giác thỏa mãn mà nó đáng lẽ phải có khi nghĩ đến chuyện đó. "Được rồi, đi đi," Scaramouche càu nhàu, dùng chân đẩy chiếc ghế trở lại vị trí cũ một cách thô bạo.
"Tôi nên để cái này ở đâu?"
"Cứ đặt nó lên giường. Giờ thì biến đi."
Kaedehara ngoan ngoãn đặt bó dây thừng lên ga trải giường rồi đi ra cửa. Anh dừng lại một chút, nhìn Scaramouche, nhưng trước khi kịp hỏi gì thêm, nó đã quay đi và bỏ đi.
Scaramouche khóa cửa, mở cửa sổ và dồn hết bực tức vào một cái then cửa, nhìn nó bay lên trời, kêu răng rắc và rên rỉ như roi da trước khi biến mất vào hư không. Cơn giận của nó cũng tan biến theo, ít nhất là lúc này, và tất cả những gì còn lại là cảm giác kiệt sức tột độ. Nó dựa vào bệ cửa sổ, đón nhận luồng không khí lạnh buốt quất vào mặt và đánh thức cơ thể khỏi cơn uể oải trước khi bị nó hoàn toàn chiếm lấy. Scaramouche thở dài.
Nó không hề mong chờ đến bữa tiệc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com