Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3.1

Đúng như dự đoán, cơn giận lại bùng phát vào ngày hôm sau. Scaramouche trừng mắt nhìn lên trần nhà. Nó không cần ngủ, cũng chẳng thích ngủ, nhưng thỉnh thoảng việc này có thể xua tan một số cảm xúc khó chịu và giúp nó tỉnh táo hơn vào sáng hôm sau. Nhưng lần này có vẻ không hiệu quả.

Khi việc thiền định và ngủ không hiệu quả, lựa chọn tốt nhất tiếp theo là giết một thứ gì đó.

Kaedehara ngoan ngoãn đợi nó ngoài cửa, bước theo sau khi Scaramouche bỏ đi không một lời. Anh tiếp tục bám theo Scaramouche rời khỏi Cung điện, lên xe ngựa và vào thị trấn. Và khi họ đến căn cứ của một nhóm Đạo bảo đoàn đang gây rối dạo gần đây, Kaedehara rút kiếm ra và bắt đầu hành động.

Như thường lệ, mặc dù việc phát tiết qua sức mạnh Electro là một điều hỗn loạn và bản năng, nhưng cảm giác thanh kiếm chém vào da thịt lại mang đến một sự xoa dịu sâu sắc. Scaramouche thả mình vào đó, mỉm cười mãn nguyện khi thanh kiếm của mình vẽ nên những vệt máu trên không trung và những cơ thể vô dụng ngã xuống, từng tên một. Tiếng la hét và tiếng thình thịch trở thành giai điệu và nhịp điệu của điệu nhảy, và nó luồn lách qua những phiền toái trên đường đi với sự duyên dáng lão luyện. Nghĩ đến việc đã có lúc nó từng cân nhắc từ bỏ thanh kiếm, nó đã tin rằng nó bị vấy bẩn bởi những kẻ phản bội. May mắn thay, cuối cùng nó đã thay đổi ý định.

Sau tất cả, nó thấy mình đang mặt đối mặt với Kaedehara và đó là lúc nó nhận ra trận chiến đã kết thúc. Scaramouche chớp mắt, hạ thấp thanh kiếm đang chĩa vào cổ Kaedehara, sẵn sàng tấn công. Dĩ nhiên, Kaedehara không hề nao núng hay thốt ra một tiếng nào, lý do duy nhất khiến nó nhận ra anh là ai chính là đôi mắt đỏ thẫm kia. "Xem ra chúng ta xong việc rồi," Scaramouche nhận xét, giọng vẫn nhẹ nhàng và trong trẻo vì sự thỏa mãn đang ngân vang trong huyết quản. "Còn một nhà kho nữa. Đi thôi."

"Ngài thật quyến rũ."

Scaramouche dừng lại, bất ngờ trước lời nói đó. "Thật sao?"

"Phải. Cách ngài chiến đấu... cứ như là đang nhảy múa vậy." Ánh mắt Kaedehara rực lửa khi anh tiến lại gần, cơn đói quen thuộc lại dâng trào. "Ngài quả là một sức mạnh siêu nhiên phi thường. Từng động tác ngài di chuyển vô cùng nhịp nhàng nhưng lại ra đòn với sức mạnh hủy diệt đến vậy... làm tôi không khỏi nhớ đến những tia chớp của Inazuma. Vừa ngoạn mục nhưng cũng vừa chết người."

Đó... có lẽ là câu nói dài nhất mà nó từng nghe từ Kaedehara và đó còn là một lời khen ngợi từ anh. Đó là sự công nhận nguồn gốc thần thánh của nó, là lời so sánh nó với sức mạnh của người phụ nữ kia…

Điều đó khiến Scaramouche không khỏi bất ngờ, có thứ gì đó dường như được nở ra trong lồng ngực và cào vào cổ họng nó. Nó hít một hơi thật sâu khi nó cố gắng hết sức để không để lộ một nụ cười hài lòng trên khuôn mặt.

Ánh mắt của Kaedehara gợi cho nó nhớ đến lúc anh thề trung thành với nó. 

Sự tôn kính của anh nuốt chửng tất cả. Lúc ấy, Scaramouche quá choáng váng để làm bất cứ điều gì, giờ nó thấy mình bước lại gần hơn và ôm lấy má Kaedehara. Kaedehara hơi nghiêng đầu sang một bên để chạm vào lòng bàn tay Scaramouche, nhưng ánh mắt anh không hề rời khỏi nó. Anh trông như sẵn sàng lao vào, nhưng tất nhiên, anh sẽ không làm vậy; Kaedehara nuốt chửng nó bằng ánh mắt của mình và chỉ bằng ánh mắt của mình thôi. Scaramouche nhìn thấy nỗi sợ hãi, nhìn thấy sự tôn trọng, nhìn thấy sự ham muốn, những điều này... 

Đây là điều nó luôn khao khát.

...Nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp. Scaramouche gạt tay anh ra, nó dừng lại khi tình cờ nhìn thấy một vết cắt trên hàm Kaedehara. Máu chảy nhiều đến nỗi nó cứ tưởng là máu của người khác, nhưng không, Kaedehara thực sự bị thương. 
"Làm sao mà ngươi thành ra như thế này?"

"Tôi bị phân tâm, thưa ngài," Kaedehara đáp đều đều. "Như tôi đã nói, ngài thật quyến rũ."

...Anh rất thật thà. "Để dành mấy lời này sau đi," Scaramouche lẩm bẩm, quệt chút máu bằng ngón tay cái trước khi lùi lại. "Chúng ta có việc phải làm. Và lần này tập trung vào trận chiến nhé? Ta không muốn đồ chơi của mình bị hỏng."

Kaedehara ngay lập tức lấy lại sự điềm tĩnh và gật đầu, gạt bớt máu trên thanh katana trước khi tra vào vỏ. Sau đó, anh đưa tay lên xoa vết thương, khiến máu loang ra thêm trên đôi má nhợt nhạt. Vệt máu tựa như màu mắt anh, bằng một cách nào đó, nó làm nổi bật thêm sự lạnh lùng trong ánh nhìn của anh - sắc như lưỡi dao và có phần tàn nhẫn. Thật lòng mà nói, nó có chút…

Scaramouche ngoảnh mặt đi, cố gắng gạt đi cảm giác dạ dày đang lộn nhào.

"Đi theo ta."

Khi họ đến nhà kho thứ hai và nhanh chóng tàn sát nơi này, Scaramouche đã bị phân tâm. Có lẽ vì cuộc nói chuyện trước đó của họ, cũng có lẽ vì nó đã bình tĩnh lại hoặc có lẽ đơn giản là vì sự kẻm cỏi của đối thủ trước mắt, sự tập trung của Scaramouche đã bắt đầu rời xa chiến trận và hướng thẳng về Kaedehara.
Nó chưa bao giờ có cơ hội quan sát kỹ phong cách chiến đấu của người kia. Dĩ nhiên, nó từng thấy anh tập luyện trước đây, nhưng những trận đấu tay đôi giữa đồng đội thì sao có thể so sánh với chiến trận thực sự?

Hồi đó, nó từng nghĩ rằng dù từng động tác đều thể hiện sự khổ luyện nghiêm ngặt cùng sự nhuần nhuyễn trường phái Isshin thì vẫn có điều gì đó không ổn trong cách anh chiến đấu - một chút gượng gạo, mà nó cho rằng vì anh phải kiềm chế lực ra đòn.
Nhưng giờ đây, nó lại thấy sự gượng gạo ấy một lần nữa.

Kaedehara không phải là một kiếm sĩ tồi, hoàn toàn không: Scaramouche cho rằng anh có thể chế ngự hầu hết những người khác. Đường kiếm của anh sắc bén và từ tốn, tàn nhẫn nhưng nhanh gọn khi anh nhắm thẳng vào điểm yếu, khiến đối thủ chết trước khi chúng kịp nghĩ đến việc hét lên. Tuy nhiên, anh chỉ hơi mất thăng bằng. Có những lúc tay còn lại của Kaedehara giật sang một bên, như thể với lấy một thứ vũ khí không còn ở đó nữa và bước chân của anh đôi khi có vẻ loạng choạng, nếu không muốn nói là vô cùng lộn xộn. Đó không phải là một lỗi thường xuyên có thể được biện hộ là một sai sót trong quá trình luyện tập của anh; thay vào đó, có vẻ như đôi khi anh đang cố gắng làm điều gì đó nhưng rồi lại thất bại.
Trước khi tên cuối cùng kịp ngã xuống đất, Scaramouche đã quay sang Kaedehara. "Ngươi quen chiến đấu bằng vũ khí khác rồi à? Một thanh tachi chẳng hạn?" 

Khó khăn trong việc thích nghi với lưỡi kiếm ngắn hơn có thể giải thích tại sao những đòn đánh của Kaedehara đôi khi lại quá nông.

Nhưng Kaedehara đã lắc đầu. "Không, thưa ngài. Tôi vẫn luôn dùng katana."

"Hửm. Vậy ngươi có mang theo vũ khí nào khác không? Dao găm hay tantō chẳng hạn?" Một lần nữa, Kaedehara lắc đầu. Scaramouche bĩu môi. Thật kỳ lạ... 
"Ngươi có đau không?"

Lần này Kaedehara ngập ngừng, đôi má thoáng ửng hồng. "Tôi đoán tay tôi hơi đau, thưa ngài."

...À, phải rồi. Dù vậy, điều đó vẫn chưa giải thích được những thắc mắc của nó. 

"Khi chúng ta trở về, hãy tắm rửa sạch sẽ rồi cùng ta đến sân tập. Có một điều ta muốn tìm hiểu."
Kaedehara cúi đầu, vài lọn tóc xõa xuống ôm lấy má. "Vâng, thưa ngài.

---

"Vậy thì," Scaramouche bắt đầu, xoay xoay thanh kiếm trong khi đi tới đi lui. 

"Đây là luật chơi. Ngươi có thể sử dụng bất kỳ vũ khí nào tùy thích. Ta sẽ không dùng sức mạnh Electro của mình, nếu không ngươi sẽ chẳng có cơ hội trụ được quá mười giây. Ta không nghĩ ngươi là người thích chơi bẩn, nhưng nếu ngươi muốn, thì ta hoàn toàn hoan nghênh." 

Nó dừng lại ở phía bên kia đấu trường nhỏ, chống tay lên hông. "Mục đích của trận đấu này là để ta nghiên cứu phong cách chiến đấu của ngươi, hãy chiến đấu như thể ngươi đang chiến đấu với một kẻ thù thực sự. Hãy tận dụng mọi nguồn lực có trong tay. Bất kỳ nỗ lực kiềm chế nào cũng sẽ bị coi là một sự xúc phạm và là dấu hiệu của sự bất tài. Rõ chưa?"

Kaedehara gật đầu rồi bước đến đứng đối diện với nó, thanh kiếm nằm gọn gàng trong tay. 

"Vâng, thưa ngài. Cho đến khi một trong hai ta bị thương ư?”

"Ha ha! Ngươi hèn nhát đến thế sao?" Scaramouche cười lớn khi trở lại tư thế quen thuộc. "Không. Chúng ta sẽ chiến đấu cho đến khi ngươi đầu hàng."
"Cho đến khi tôi đầu hàng ư?" Scaramouche vui mừng khi thấy ánh mắt Kaedehara lóe lên vẻ... thích thú. "Ngài tự tin quá đấy."

"Rồi ngươi sẽ thấy." Scaramouche nhếch mép cười, giơ kiếm lên. "Cẩn thận đấy, Kaedehara. Đừng làm ta thất vọng."

Kaedehara gật đầu nghiêm túc, sự tập trung bao trùm lấy nét mặt và tư thế của anh trong nháy mắt, nhưng anh không lao vào ngay. Đúng như Scaramouche nghĩ, anh dành một chút thời gian để quan sát nó, từ từ bước sang một bên. Scaramouche cũng theo sát chuyển động khi họ bắt đầu di chuyển vòng tròn quanh nhau, mắt tìm kiếm một điểm yếu nhỏ nhất. Tất nhiên, Kaedehara sẽ không tìm thấy và Scaramouche có lẽ cũng không nhìn ra. Anh sẽ phải tự mình tạo ra một khoảng trống.

Khi Kaedehara cuối cùng cũng lao vào, Scaramouche tránh sang một bên để đón lấy thanh kiếm của anh bằng chính thanh kiếm của mình. Lưỡi kiếm của họ chạm vào nhau, tiếng đập của kim loại chỉ kéo dài trong giây lát khi Scaramouche hất thanh kiếm của Kaedehara sang một bên và lao vào tấn công. Kaedehara né đòn một cách dễ dàng, rút ​​lui bằng những bước chân uyển chuyển, nhẹ như không, và một lần nữa họ lại cách nhau vài feet, lượn vòng quanh nhau như những con chim săn mồi.

Lần giao chiến tiếp theo, Scaramouche là người ra đòn. Nó rút ngắn khoảng cách bằng những bước chân nhanh nhẹn, tung ra hàng loạt nhát chém. Kaedehara đỡ từng nhát một với độ chính xác sắc bén, nhưng lại mất đà khi cơ thể người phàm của anh chật vật để bắt kịp tốc độ. Scaramouche tấn công anh không thương tiếc. Anh đẩy lưỡi kiếm của Scaramouche và di chuyển sang một bên, nhanh nhưng không đủ nhanh để tránh hoàn toàn. Mũi kiếm chạm đến vai Kaedehara, sượt qua chiếc áo mỏng manh của anh và chảy máu.
Scaramouche để Kaedehara nhảy đi, tự cười khẩy. Kaedehara là người bị thương trước. Không nghi ngờ gì nữa. Nhưng cách Kaedehara di chuyển vừa rồi... có lẽ anh đã né được hoàn toàn nếu dồn thêm lực vào chân. Chẳng lẽ anh đã đánh giá thấp khoảng cách cần phải di chuyển sao?

Trước khi Scaramouche kịp suy nghĩ thêm, Kaedehara đã lao đến tấn công nó. Dù vết thương nằm trên cánh tay thuận của anh, Kaedehara dường như không mảy may nao núng và những cú đánh của anh vẫn không hề mất đi sự chính xác và sức mạnh. Scaramouche ngân một tiếng khen khi nó tránh đòn và chặn lại từng cú đánh của Kaedehara, mỗi cú đâm đều được nó hóa giải và chuyển ngược lại đối phương. Nhịp độ của trận đấu càng lúc càng hối hả, bị gián đoạn bởi tiếng bước chân, tiếng kiếm va chạm, và hơi thở nặng nhọc của Kaedehara. Anh đang phải vật lộn để theo kịp tốc độ và anh đã làm được. Đó là nhiều hơn những gì Scaramouche có thể khen bất kỳ ai khác. Nó nhắm vào cổ Kaedehara và anh khom người, để cho thanh kiếm của Scaramouche bay qua đầu mình, trước khi phản công nhắm vào bụng của nó. Scaramouche né được, nhưng chỉ vừa kịp, nó có thể cảm nhận được lưỡi kiếm của Kaedehara sượt qua áo mình. Cảm giác ấy làm nó rạo rực phấn khích và một nụ cười nở trên môi. 

Lâu rồi nó mới gặp phải một đối thủ thú vị như vậy.

Kaedehara tiếp tục đà tấn công, nhưng nhịp độ của anh chậm hơn lần này; có lẽ anh nhận ra rằng mình không thể theo kịp tốc độ của Scaramouche và đang có những phương án phù hợp hơn, có lẽ là đang chờ một cơ hội tốt để ra đòn. Scaramouche quyết định chiều theo anh, kết hợp những đòn tấn công chậm rãi, thận trọng của anh với những đòn tấn công của chính mình. Ngoài sự cố khi né tránh trước đó, nó không nhận thấy bất kỳ điểm bất thường hay thiếu sót nào trong phong cách chiến đấu của Kaedehara; nếu có bất cứ điều gì, nó sẽ nói rằng anh cực kỳ giỏi. Phản xạ tuyệt vời, cân bằng tốt giữa tốc độ và sức mạnh, nhanh nhẹn nhưng chắc chắn, tập trung và thích nghi. Kaedehara gần như hoàn hảo. 

Chỉ cần Scaramouche tìm ra vấn đề của anh, anh sẽ trở nên bất bại.

Nó đoán trước được một đòn giả và rút ngắn khoảng cách, buộc Kaedehara phải né sang một bên để tránh lưỡi kiếm. Một lần nữa, anh lại không né được hoàn toàn - thanh kiếm sượt qua hông, xé toạc áo và để lại một vết cắt nông. Tại sao anh lại gặp nhiều vấn đề trong việc né tránh đến vậy khi tốc độ và phản xạ của anh đều vượt trội? Là nhận thức không gian kém? Hay là-

Lưỡi kiếm của Kaedehara dường như xuất hiện từ hư không khiến nó bất ngờ, vừa đủ để vượt qua hàng phòng ngự và rạch một đường lên cánh tay. Không để sự ngạc nhiên làm bản thân nán lại lâu hơn, nó ngay lập tức phản công. Nhưng Kaedehara đã đứng người. 
Đôi mắt mở to của anh dán chặt vào cánh tay đang rỉ máu của Scaramouche và Scaramouche gần như không kịp phản ứng trước sự dừng lại đột ngột ấy, nó xoay lưỡi kiếm để đầu kiếm cùn đâm vào sườn Kaedehara. Nhát kiếm đủ mạnh để khiến anh phải lùi về phía sau và chỉ cần một cú đẩy mạnh vào thân là anh ngã phịch xuống đất. Kaedehara loạng choạng, cố gắng đứng dậy, nhưng Scaramouche đã chiếm thế thượng phong, đưa lưỡi kiếm kề vào cổ họng anh.

...Đây cũng không phải là một khung cảnh tệ, nó nghĩ. Kaedehara thở hổn hển, nằm dài trên mặt đất, tóc bết vào khuôn mặt đỏ bừng. Anh nhìn chằm chằm vào Scaramouche, hoàn toàn phó mặc số phận cho nó ... Không tệ chút nào. Tiếc là trận chiến lại kết thúc một cách tẻ nhạt như vậy.

"Ta thất vọng lắm, Kaedehara," nó nói chậm rãi, kề lưỡi kiếm vào cổ gã đàn ông trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi rút ra. "Ngươi là một tay kiếm khá đấy, nhưng ngươi vừa làm cái quái gì vậy? Nếu đó là một trận chiến thực sự, thì đầu ngươi đã lăn ra đất rồi."
Mắt Kaedehara nhắm nghiền, cố gắng lấy lại hơi thở, miệng há hốc, ngực phập phồng theo từng nhịp. Phải, một cảnh tượng thật đẹp... nó nên tái hiện lại sau ở một nơi vắng vẻ hơn...

"Tôi xin lỗi," Kaedehara nói, hít một hơi thật sâu và mở mắt ra. "Tôi bị phân tâm."

"Rõ ràng rồi," Scaramouche lẩm bẩm, đảo mắt. "Nhưng không chỉ có vậy, ngươi di chuyển rất lạ, Kaedehara, ta phải thừa nhận là ta không thể hiểu nổi. Ngươi vẫn luôn như vậy sao?"

Lời nói của nó như đâm sâu vào tim anh. Ánh mắt chăm chú của Kaedehara biến mất, chúng lại trở nên đờ đẫn và xa xăm khi nét mặt anh chùng xuống. 
"Tôi không còn chiến đấu giỏi như trước nữa," Kaedehara thừa nhận, ánh mắt anh nhìn sang một bên. "Có lẽ tôi đã quá dựa dẫm vào Vision của mình."
...Cái gì?

"Vision... của ngươi?" Scaramouche nhìn chằm chằm xuống người đàn ông bên dưới, cảm thấy lạnh sống lưng khi những mảnh ghép dần dần khớp lại với nhau. "Ngươi có Vision ư?"

Kaedehara gật đầu, và Scaramouche lùi lại một bước, choáng váng. Kaedehara có Vision. Một Vision mà nó chưa từng thấy trên người anh, một Vision mà anh không thể tiếp cận, mà anh đã không thể lấy lại trong nhiều tháng. Anh đã không có nó bao lâu rồi? Ít nhất cũng phải bốn tháng, có lẽ năm tháng nếu tính cả thời gian di chuyển giữa Inazuma và Snezhnaya. Nhưng nếu nó bị tịch thu trong thời gian có sắc lệnh thì sao? Rất có thể anh đã thực sự đánh mất nó một hoặc hai năm trước. Những ảnh hưởng lâu dài của việc tách ai đó khỏi Vision của họ chưa bao giờ được nghiên cứu, ít nhất là không được công khai do tính chất vô đạo đức của nó, nhưng những báo cáo mà họ nhận được từ Inazuma là...

"Thưa ngài?"

Nếu Scaramouche để ý hơn, có lẽ nó sẽ nhận ra một chút lo lắng trong giọng nói của Kaedehara, nhưng giờ đây cảm giác ấy quá mờ nhạt, chỉ còn lại một dấu vết thoáng qua như thể có gì đó đã từng tồn tại. Liệu cảm giác ấy có rõ ràng hơn nếu…?

“Sao ngươi lại không nói với ta?”

"Tôi... cứ tưởng ngài đã biết rồi chứ." Kaedehara chớp mắt nhìn nó khi anh chống khuỷu tay đứng dậy, đôi mắt vẫn đờ đẫn dù thoáng chút bối rối. Có phải vì vậy không? Tại sao anh luôn trông xa cách, tại sao cảm xúc của anh lại bị kìm nén? Bởi vì-? 

"Nó đã bị tước khỏi tôi khi tôi bị bắt ở Inazuma."
Vậy là cũng chưa lâu lắm. Scaramouche khẽ thở dài. Nhưng nếu nó đã bị Fatui lấy mất, thì giờ nó ở đâu? Anh không nghĩ Signora sẽ giữ nó cho riêng mình, ả ta chẳng hề quan tâm đến thứ đó, theo như nó biết. Nhưng rồi sao nữa? 

"Ai đã lấy nó?"

"Tôi không chắc lắm, thưa ngài. Một người lính đã lấy nó khi tôi bị bắt, và tôi nghĩ rằng hắn đã đưa nó cho cấp trên của mình, nhưng ngoài ra thì..."

Vậy là tên cấp trên kia đã lấy cắp nó rồi sao? Mặc dù việc tịch thu vũ khí và Vision từ tù nhân hiển nhiên là quy trình tiêu chuẩn, nhưng chúng luôn được ghi chép lại và cất giữ trong kho của nhà tù; nhưng khi nó thả Kaedehara ra để bắt anh làm thuộc hạ, anh chỉ được trao lại một thanh kiếm, một thứ rẻ tiền, hỏng hóc mà anh đã sớm vứt bỏ, cùng với quần áo và rất ít đồ dùng cá nhân. Vision hiển nhiên không có trong số đó. Vậy nên rõ ràng là có kẻ đã đánh cắp Vision của Kaedehara và giữ cho riêng mình...

Dòng suy nghĩ của nó bị gián đoạn bất ngờ bởi cảm giác có thứ gì đó va vào mắt cá chân. Scaramouche không thể kìm nén tiếng kêu thất thanh khi mất thăng bằng, gần như không thể kiểm soát được cú ngã, nhưng trước khi nó kịp nghĩ đến việc đứng dậy, một vật nặng đã đè lên người nó, giật thanh kiếm khỏi tay và chĩa thẳng vào cổ họng Scaramouche. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào nó. Scaramouche nhìn lại, không tin vào mắt mình.

Cuối cùng, Scaramouche cũng tìm được lời lẽ, dù chúng không được trôi chảy cho lắm. "Ngươi đang làm cái quái gì thế?"

"Tôi chưa bao giờ nói đầu hàng."

Scaramouche vẫn nhìn chằm chằm. Kaedehara hơi nghiêng đầu sang một bên, bình thản nhìn người đàn ông bị đè dưới mình. "Ngài đã nói chúng ta sẽ tiếp tục cho đến khi tôi đầu hàng và tôi chưa đầu hàng."
Và Scaramouche... Scaramouche chỉ biết cười. Âm thanh đó nhẹ nhàng một cách bất thường, hoàn toàn khác với những tiếng cười mỉa mai thường thấy của nó, bùng lên từ trong lồng ngực và vọt lên từ cổ họng khi một sự ấm áp lạ kỳ lan tỏa khắp cơ thể.. "Ngươi thật là một tên hỗn láo," nó thở hổn hển, sự thích thú của nó chỉ càng tăng lên khi mắt Kaedehara mở to và môi nó hé ra. "Được rồi, chơi hay lắm. Nhưng..."
Nó lao lên với tất cả sức mạnh, bất chấp sức nặng của thanh kiếm đè lên cổ họng để hất Kaedehara ra. Họ đổi vị trí, nó hất văng thanh kiếm của Kaedehara và giằng nó khỏi tay anh. 

"Đừng lơ là cảnh giác."

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của Kaedehara, sáng lên như kim loại nóng chảy; và mặc dù anh ta không nói gì, nhưng cách khóe môi anh giật giật dường như thể muốn nói: hãy làm đi.

Mọi quy tắc nhanh chóng bị quên lãng nhường chỗ cho cuộc đấu tay đôi tiếp tục. Ban đầu, ít nhất còn có một lý do để biện minh khi hai người còn tranh nhau thanh kiếm, nhưng sau đó, thanh kiếm bay đi và trượt sang phía bên kia đấu trường. Đó là lúc mọi thứ biến thành một cuộc vật lộn thực sự. Cảnh tượng thật hỗn loạn và thiếu tôn nghiêm, chỉ toàn những cú đá mù quáng và giật tóc khi họ lăn lộn trên sàn. Scaramouche thường sẽ không bao giờ để mình bị bắt gặp tham gia vào một hành động ngớ ngẩn như thế, nhưng có điều gì đó ở hơi ấm từ cơ thể Kaedehara áp vào người nó, ở bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay nó và kéo, hay ở đôi chân kẹp giữa hai chân Scaramouche để giữ nó tại chỗ...

Nó cười lớn và thở dốc, rồi tận dụng một chút lúng túng trong động tác của Kaedehara để xoay người và ấn lưng anh xuống mặt đất. Nó ngồi lên đùi Kaedehara và siết chặt cổ tay anh, mỉm cười trước cách anh vùng vẫy để thoát ra. Anh cũng hơi “cứng” rồi, điều này vừa ngớ ngẩn vừa “rất” Kaedehara đến nỗi nó lại bật cười.
Kaedehara rõ ràng đã thấm mệt, nên nó quyết định ra đòn kết liễu. Scaramouche cúi xuống, môi lướt nhẹ trên chiếc cổ đẫm mồ hôi của Kaedehara, xoay hông, ấn xuống chỗ phình ra đang dần lộ rõ ​​cùng một tiếng thở dài. "Ngươi thật dễ đoán," nó thì thầm, mỉm cười trước hơi thở gấp gáp và cơ thể căng cứng của Kaedehara. "Dĩ nhiên là ngươi sẽ bị kích thích bởi những thứ như thế này rồi. Bị đè dưới ta, hoàn toàn nằm trong tay ta... đó chính là điều mà một con chó như ngươi thích đúng không?"

"Tôi..." Kaedehara quay đầu sang một bên, tránh xa Scaramouche. Tiếc là, điều đó vẫn chưa đủ để che đi đôi tai đỏ ửng của anh. "Ngài đang gian lận," anh phản đối bằng một giọng rên rỉ khác thường, khiến Scaramouche vừa nhướn mày vừa phấn khích. Càng ngày nó càng tiến gần hơn đến việc xé toạc lớp vỏ bọc của Kaedehara ra và nhìn thấu bản chất thật của anh, nó chắc chắn điều đó...

"Chơi bẩn thì được phép," nó trêu chọc nhắc nhở, lắc hông lần nữa để anh rõ hơn. "Không phải lỗi của ta khi ngươi dễ bị kích động như vậy. Ta chỉ đang tận dụng những điểm yếu đó thôi." Nó cúi xuống áp môi vào cổ Kaedehara, gặm nhấm làn da mềm mại và khiến anh rên rỉ khe khẽ. "Đầu hàng đi."

Nỗ lực thoát thân tiếp theo của Kaedehara thảm hại đến nỗi Scaramouche thậm chí còn chẳng buồn thừa nhận. Nó tiếp tục cắn và mút da Kaedehara, thúc mạnh vào dương vật đang cương cứng của anh và giấu những cơn khoái cảm đầu tiên vào hõm cổ Kaedehara. "Cả hai ta đều biết ngươi sẽ không thể chịu được chuyện này," Scaramouche ngân nga, siết chặt cổ tay Kaedehara. "Đầu hàng đi, Kaedehara, và ta sẽ thưởng cho ngươi."

Và cứ thế, Kaedehara thở dài, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. "Tôi đầu hàng."

"... dễ rồi." Scaramouche cười, nhích lên gần hơn để trêu chọc tai Kaedehara. "Ngươi thực sự thèm muốn đến vậy sao?"

Sự im lặng tiếp theo có lẽ là tiếng "ừ " chói tai nhất mà nó từng nghe. Scaramouche cười - nó đã cười rất nhiều trong vài phút vừa rồi, phải không? - rồi ngồi dậy, ném cho Kaedehara một nụ cười thích thú khi anh thoáng chút thất vọng mơ hồ.

 "Sao cơ, đừng nói với ta là ngươi nghĩ chúng ta sẽ làm chuyện đó ở đây nhé ?"

Kaedehara liếc nhìn đấu trường - một đấu trường công cộng mà bất kỳ ai cũng có thể bước vào bất cứ lúc nào, rồi gật đầu nhẹ. "Ngài nói đúng," anh lẩm bẩm, ánh mắt dừng lại ở Scaramouche. "Tôi xin lỗi."

Scaramouche đảo mắt khi cố gắng đứng dậy nhưng ngay lập tức bị Kaedehara nắm lấy cổ tay ngăn lại. Lời đang định thốt ra chợt tắt ngấm trên môi khi nó nhận ra Kaedehara đang nhìn chằm chằm vào vết cắt đang lành trên cánh tay mình. Nó cũng đứng người khi tên samurai ngồi dậy và nhẹ nhàng xoay tay nó lại, như thể để xem xét kỹ vết thương hơn. Đó là một vết thương nhỏ, mỏng và nông, nhưng Kaedehara nhìn nó với đôi lông mày nhíu lại và đôi môi mím lại. Ánh mắt đó chỉ càng sâu sắc hơn khi chuyển sang cổ họng của Scaramouche, bàn tay còn lại của anh đưa lên ôm lấy gáy nó trong khi ngón tay cái của anh chạm vào vết thương. Có chgì đó trong hành động của Kaedehara khiến Scaramouche rùng mình, cũng như ánh mắt dịu dàng không ngờ của anh.

Anh cứ như đã biến thành người khác vậy.

 Kaedehara trông giống như kiểu người sẽ trấn an đối phương khi anh băng bó vết thương, là kiểu người sẽ cúi xuống để điều trị từng vết cắt nhỏ nhất.

 Là kiểu người đàn ông biết quan tâm …

Đây liệu có phải là con người thật của anh không? Đây có phải là con người anh trước khi bị bắt và bị tước mất Vision không? Anh khác xa hoàn toàn so với gã đàn ông lạnh lùng mà nó vừa gặp sáng nay... và cả chính Scaramouche nữa. Vậy thì anh có còn là một người dịu dàng, ân cần như vậy không, liệu anh có còn...?

Buồn nôn với những suy nghĩ của chính mình, Scaramouche túm lấy tay Kaedehara và giật mạnh ra. "Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy?" Nó rít lên, mắt Kaedehara mở to, ánh mắt dịu dàng ấy ban đầu bị thay thế bằng sự ngạc nhiên, rồi đến vẻ đờ đẫn quen thuộc. Anh buông thõng tay và cúi đầu, một lời xin lỗi lặng lẽ tuôn ra từ đôi môi, và anh lại trở về với hình ảnh tên thuộc hạ ngoan ngoãn, trống rỗng ấy. Có điều gì đó trong Scaramouche trỗi dậy trước cảnh tượng ấy.
Nó thở dài rồi đứng dậy. “Được rồi, đi thôi," nó lẩm bẩm, ra hiệu cho Kaedehara cũng đứng dậy. "Đi theo ta. Ta sẽ thưởng cho ngươi."

Ánh mắt của Kaedehara vẫn giữ cái vẻ đờ đẫn ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com