Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

Phạm Thừa Thừa mở cửa xe Thái Từ Khôn ra, trên đường vượt qua không biết bao nhiêu là cái đèn đỏ. Cậu không muốn dừng, hình như dừng xe lại thì nỗi phẫn nộ kia sẽ không có chỗ để vung vãi, không có chỗ để phóng thích, cậu cần tìm một lối ra, cần tìm cách mở miệng cho tâm trạng này chảy đi...

Cho đến khi bình tĩnh lại, Phạm Thừa Thừa vẫn không có cách nào thay đổi được hiện trạng. Cậu vô lực dừng xe lại, đỗ bên cạnh một cửa hàng tiện lợi, muốn mua một hộp thuốc lá, nhưng lại không muốn xuống xe, cậu liền ngơ ngác ngồi như vậy, chẳng muốn làm gì cả.

"Rầm" một tiếng, Phạm Thừa Thừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu con trai thanh tú nằm nhoài trên đầu xe của mình, cafe trong tay tràn lan trên mui xe. Phạm Thừa Thừa khẽ nhíu mày, lẳng lặng nhìn cậu ta. Cậu ta lúng túng cười cười qua một lớp kính xe, hốt hoảng dùng tay muốn lau đi vết cafe trên mui xe. Chỉ nghe thấy "kétttt", mui xe bị xước một vết thật dài, cậu ta giơ tay nhìn, quên mất trên ống tay áo của mình có thiết kế đinh tán. Cậu bé nhụt chí buông tay xuống, sững sờ nhìn người trong xe, miệng thì cười nhưng còn khó coi hơn khóc.
Phạm Thừa Thừa ngồi trong xe bị chọc đến buồn cười, cậu đến người con trai này thực sự là đáng yêu. Mở cửa xe xuống đi tới bên cạnh cậu ta, vỗ vỗ vai.

"Đẹp lắm."

Người con trai kia vội vã cung cúc tạ lỗi:
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cẩn thận trượt chân, thật sự không phải cố ý. Ngài cần tôi bồi thường bao nhiêu?"

Phạm Thừa Thừa nhìn vết xước kia:
"Không cần cậu bồi thường."

Người con trai có chút kinh ngạc:
"Này...Như thế này có vẻ không hay lắm đâu."

Suy nghĩ một lúc rồi lại tiến đến gần Phạm Thừa Thừa:
"Anh nói thật sao?"

Phạm Thừa Thừa nhìn cậu con trai kia một cái, cầm tay áo cậu ấy lên, vạch thêm một nét nữa, trong nháy mắt, mui xe lại xuất hiện thêm hai vết xước thật dài.

Cậu con trai kia kinh ngạc nhìn Phạm Thừa Thừa:
"Đại ca...bây giờ va chạm xong đều chơi đùa như thế sao? Thiếu tiền bồi thường có đúng không? Anh...nhân phẩm của các người đều như thế à?"

Phạm Thừa Thừa nhìn vết xước trên xe, cảm thấy trong lòng dường như thoải mái lên không ít, sau đó lại nắm lấy tay áo người kia hướng về phía mui xe.

Cậu ta liền liều mạng giãy dụa:
"Anh ra giá đi, tôi bồi thường là được mà? Tôi là người nghèo, anh giáng hoạ vào người khác đi!"

Phạm Thừa Thừa hoàn toàn không thèm để ý xem cậu ta nói cái gì, vẫn cầm lấy tay áo của người ta không chịu buông.

Cậu ấy khóc không ra nước mắt, quỳ trước mặt Phạm Thừa Thừa:
"Đại ca, tôi cầu xin anh thương xót tôi đi, xe này của anh, tôi bán thận đi cũng không đền được...van cầu anh."

Phạm Thừa Thừa cảm thấy người này đúng là chơi rất vui, cảm giác ngột ngạt trong lòng bị đuổi đi trong nháy mắt, cậu nâng người kia dậy.

"Cậu yên tâm, tôi không cần cậu phải đền một đồng nào cả, chỉ cần cậu đồng ý đi theo tôi đêm nay là được."

Cậu con trai hoảng sợ nhìn Phạm Thừa Thừa, tự ôm chặt bản thân.

"Nhưng tôi là người đứng đắn nhé."

Phạm Thừa Thừa lườm một cái.

"Nghĩ hơi nhiều rồi đấy, tôi là muốn cậu theo tôi phá nát chiếc xe này."

Cậu ta nghi hoặc:
"Anh bị bệnh à? Cái xe này cắn anh hay gì?"

"Nói thật với cậu, đây không phải xe của tôi. Đây là xe của một người bạn, anh ta làm chuyện có lỗi với tôi. Cậu đi theo tôi, phá nát nó, cho anh ta ngắm. Cậu yên tâm, có chuyện gì cứ đẩy hết lên người tôi, không liên quan gì đến cậu."

Cậu ta nghi ngờ:
"Tôi...dựa vào cái gì để tin anh đây?"

"Cầm lấy, đây là danh thiếp của tôi, có ai tìm đến cậu, chỉ cần đưa danh thiếp ra trước mặt người ta là được."

Cậu con trai nhìn tấm danh thiếp trong tay, công ty này vốn có rất nhiều người biết, xem ra đây là người có máu mặt, cũng không thiếu tiền, không cần thiết phải đi bắt nạt một người nhỏ bé như cậu đâu.

Cậu ta gật gật đầu:
"Được rồi, việc này tôi giúp, có điều, anh có thể nói cho tôi xem bạn anh đắc tội gì được không?"

"Anh ta...cướp người tôi yêu, lại còn không biết cố gắng quý trọng."

Cậu ta kinh ngạc thốt lên:
"Khốn nạn! Cái này tôi không thể nhịn được, đại ca, anh chọn cho tôi một góc, tôi đảm bảo sẽ vẽ cho anh vài nét thật đẹp..."

Phạm Thừa Thừa mỉm cười:
"Cậu tên là gì? Làm bạn đi."

"Tôi tên Justin, Justin trong Justin Bieber."

"Được, Justin, hôm nay chúng ta thay trời hành đạo, đem chiếc xe này vẽ đến không nhận ra hình dáng..."

"Được rồi, hoàn toàn đồng ý."

Bên trong biệt thự.

Phòng ngủ vào buổi tối rất yên tĩnh, Chu Chính Đình nằm nghiêng ở trên giường, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Không biết là Phạm Thừa Thừa đã nói gì mà kích thích đến người kia, Thái Từ Khôn không để anh ngủ dưới phòng dưới đất nữa, cũng không nói những lời ác độc nữa, đêm nay xem ra có thể ngủ ngon giấc rồi.

Thái Từ Khôn nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, thở dài.

"Chúng ta...không xứng đáng được hạnh phúc, tạo ra nghiệp thì phải trả lại hết đi!"

Hai mắt Chu Chính Đình trở nên vô thần:
"Có thể kể cho tôi về hai người không? Tôi chỉ biết rằng cô ấy rất quan trọng với cậu, nhưng tại sao lại quan trọng đến vậy thì tôi lại không hề biết."

Thái Từ Khôn trầm mặc trong chốt lát rồi mới từ từ mở miệng:
"Lúc nhỏ, tôi đã từng bị người ta bắt cóc, đưa đến một thành phố rất xa, vứt tại cửa của một cô nhi viện. Một người đã quen sống trong nhung lụa sẽ cực kỳ không quen với cuộc sống ở đó, không phải ghét bỏ cơm ở đó không ngon, mà là những đứa trẻ ở đó. Dần dần, tất cả trẻ con đều không muốn chơi cùng tôi, thậm chí còn kết thành bầy bè bắt nạt tôi. Khi đó, Giai Kỳ như một bé trai, đứng ra bảo vệ tôi, chăm sóc tôi, dạy tôi cuộc sống ở nơi đó, chúng tôi trở thành những người bạn tốt nhất. Hình như là sau nửa năm, người làm của ông nội cuối cùng cũng tìm được tôi, mang tôi về nhà. Thế nhưng khi về đến nhà, tôi mới biết rằng, bố mẹ tôi vì đi tìm con mà gặp tai nạn. Tất cả như một trò đùa với tôi vậy. Tôi đi ra khỏi cô nhi viện, nhưng lại vẫn tiếp tục làm một cô nhi. Khi đó, cả ngày tôi không nói một lời nào, không giao lưu với bất cứ người nào, ông nội rất đau lòng, liền đem Giai Kỳ về nhận nuôi. Trong giai đoạn tối tăm kia, Giai Kỳ là nguồn sáng duy nhất chiếu lên người tôi, khiến tôi cảm thấy trên thế giới này cũng còn một chút ấm áp như vậy."

"Hai người bắt đầu hẹn hò từ lúc nào?"

"Từ khi học đại học, Giai Kì tỏ tình với tôi. Lúc đó, tôi cực kỳ mâu thuẫn, biết mình chỉ coi cô ấy như em gái. Nhưng tôi đã quen với việc chiều chuộng cô bé, không nỡ nhìn thấy cô ấy bị tổn thương. Khi đó, ông nội tôi đã qua đời, chỉ còn lại cô ấy làm người thân, tôi sợ cô ấy cũng rời tôi mà đi, vì vậy, tôi đồng ý."

"Nhưng...tình yêu và tình thân thật sự có thể gộp làm một à?"

"Trước khi anh xuất hiện, tôi cảm thấy là tôi có thể làm được. Tuy rằng tôi chưa bao giờ chạm vào cô ấy, nhưng cảm xúc trên mặt tôi có thể giả vờ được. Nhưng từ sau khi anh xuất hiện, tôi mới biết rằng, có một số việc không thể nào miễn cưỡng được, hoá ra thứ hạnh phúc duy nhất tôi có thể cho cô ấy cũng chỉ có vật chất mà thôi."

"Cậu từ chối tôi, nhưng lại yên lặng mà quan tâm tôi, là vì cậu rất mâu thuẫn đúng không? Vừa khát vọng tình yêu, lại vừa sợ mất đi tình thân."

Thái Từ Khôn thở dài:
"Sau khi cô ấy biết sự tồn tại của anh, ngày nào cũng làm loạn, tôi nghĩ đây chính là định mệnh của mình rồi, cùng là cô nhi, chúng tôi phải nương tựa vào nhau mà sống. Nhưng là anh, anh làm tôi mất đi người thân cuối cùng."

Thái Từ Khôn nắm chặt ga giường.

"Anh biết rõ cô ấy là vì sợ mất tôi nên đã trở nên rất yếu đuối, rất cực đoan, tại sao lại còn muốn kích thích cô ấy, nói với cô ấy như vậy?"

Chu Chính Đình thở dài.

"Đúng, chính vì tôi cũng cảm thấy hổ thẹn, vì thế nên khi cậu đến đón tôi, tôi liền đi về cùng cậu. Từ khi bước vào toà biệt thự này, tôi đã biết rằng cả một đời tôi đều dùng để trả nợ."

Thái Từ Khôn vô lực hỏi:
"Anh hận tôi chứ?"

Khoé mắt Chu Chính Đình trở nên ướt đẫm.

"Không biết, nếu như có thể, tôi muốn đi cùng cậu cho tới lúc chết. Đời này...chúng ta đã quá mệt mỏi rồi, cùng uống thuốc Mạnh Bà, quên hết chuyện trước kia, làm lại từ đầu đi."

Thái Từ Khôn nghẹn ngào:
"Đời này, tôi có yêu hay không yêu thì anh cũng chỉ có thể như thế này. Kiếp sau, hoặc là đến với tôi sớm hơn một chút, hoặc là...một đời không gặp đi."

Chu Chính Đình có chút bi phẫn:
"Cô ta ở trong lòng cậu tốt đẹp như vậy à? Hoàn hảo đến mức có thể chấp nhận một đời không gặp tôi, rốt cuộc cậu hiểu cô ta được bao nhiêu phần?"

Sự lạnh lẽo trong Thái Từ Khôn đột nhiên xuất hiện.

"Tôi biết anh muốn nói gì, hai năm trước tôi đã không tin, hai năm sau tôi cũng vẫn sẽ không tin đâu."

Chu Chính Đình sốt ruột:
"Nhưng là...tôi không lừa cậu, lúc đó cô ta thực sự muốn giết tôi, tôi mới..."

Thái Từ Khôn có chút tức giận:
"Được rồi, cảnh sát cũng không điều tra được sự tình, câm miệng đi."

Chu Chính Đình vô lực nhắm hai mắt lại.

"Đúng đấy, tôi, đến cảnh sát cũng không tin, huống gì là cậu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com