12
Phạm Thừa Thừa ở công ty mất một ngày, phờ phạc. Cậu nâng tay nhìn đồng hồ một cái, đã hơn mười giờ tối, đứng dậy muốn đi đến phòng nghỉ pha một cốc cà phê, không ngờ rằng vừa mở cửa lại nhìn thấy đèn trong phòng tổng giám đốc bên phía đối diện cũng vẫn còn sáng. Phạm Thừa Thừa ngênh ngang mở cửa đi vào, Thái Từ Khôn đang xem văn kiện ngẩng đầu, hai người trùng hợp cùng nở một nụ cười mệt mỏi.
"Sao anh vẫn chưa về nhà?"
"Không phải em cũng không về à?"
"Anh không dám về?"
"Anh đâu có khổ như em."
"Anh không khổ, về nhà có mỗi ngày đều có người nhăm nhe hạ độc, anh thử không?"
"Hạ độc? Vẫn còn nhẹ chán."
"Anh thì sao?"
"Chu Chính Đình điên rồi, sáng nay anh vừa mở mắt ra, một cái máy khoan điện từ đục thủng tường phòng ngủ bên cạnh."
"Em nghĩ là sau này chúng ta nên ngủ ở văn phòng thôi, về nhà quá nguy hiểm."
"Anh đồng ý."
"Còn nữa, đừng để cho hai người họ tiếp xúc với nhau, thực sự quá nguy hiểm."
"Đồng ý cả hai tay."
Một hôm, sau khi Thái Từ Khôn nhận được điện thoại của quản gia liền vội vã chạy về nhà. Quản gia nói rằng Chu Chính Đình vì mấy ngày không nhìn thấy Thái Từ Khôn cho nên đã đổi phương thức kháng nghị, tuyệt thực hôm nay đã là ngày thứ hai.
Thái Từ Khôn tiến vào phòng ngủ trên tầng hai, nhìn người đang nằm trên giường:
"Chính Chính, đừng như vậy được không?"
Chu Chính Đình không nói gì.
"Nghe lời, ăn chút gì đi được không."
Chu Chính Đình vẫn yên lặng không nhúc nhích.
Thái Từ Khôn thở dài:
"Em muốn rời đi đến thế à?"
Vẫn không nhận được câu trả lời từ Chu Chính Đình.
Thái Từ Khôn xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Anh muốn hỏi em một câu, em muốn rời khỏi anh, hay là rời khỏi căn nhà này?"
Cuối cùng Chu Chính Đình cũng yếu ớt mở miệng:
"Cả hai."
"Không suy nghĩ lại?"
"Không."
"Một chút tình cảm đối với anh cũng không còn?"
"Không."
Thái Từ Khôn nhắm nghiền hai mắt, yên lặng một hồi.
"Được, rất tốt, là lỗi của anh, là điều anh phải chịu. Anh đồng ý, chờ cho cảnh sát bắt được Nhạc Quốc Cường, anh để cho em đi."
"Được."
Thái Từ Khôn hít sâu một hơi:
"Để anh gọi người nấu cho em ít cháo, xuống ăn đi."
"Được."
Bên này, bên trong biệt thự Phạm gia, Justin tò mò nhìn đám giúp việc bận ra bận vào, gặp lại Phạm Thừa Thừa sau vài ngày không về nhà, cậu ta liền sai người nấu cơm cùng tráng miệng vô cùng cầu kỳ, Justin cảm thấy Phạm Thừa Thừa đúng là có vấn đề.
Bữa tối, quản gia mang theo một người đàn ông đi vào.
Phạm Thừa Thừa đứng dậy, thân thiện trò chuyện:
"Tiểu Lâm, mau vào rửa tay ăn cơm, đang chờ em đấy."
Justin nghi hoặc nhìn Phạm Thừa Thừa.
"Justin, đến đây, tôi giới thiệu một chút. Đây là kỹ sư của công ty, Tiểu Lâm, tuổi trẻ tài cao, làm người vô cùng ngay thẳng. Còn đây là Justin, thế nào, có phải là rất đẹp trai không."
Tiểu Lâm ngượng ngùng nhìn một chút rồi đưa tay về phía Justin:
"Chào cậu, lần đầu gặp mặt, mong cậu chăm sóc."
Trong nháy mắt, Justin hiểu rõ ràng được dụng ý của Pham Thừa Thừa, ánh mắt sáng ngời bỗng chốc mờ đi, khóe miệng miễn cưỡng nhấc lên, đưa tay ra:
"Xin chào, tôi là Justin."
Trên bàn ăn, Tiểu Lâm cùng Phạm Thừa Thừa cụng chén cạn ly, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Phạm Thừa Thừa chỉ vào Justin:
"Em trai nhỏ... nhà tôi...là người cực kỳ hoạt bát đáng yêu, sau này em không bận có thể đến tìm cậu ấy chơi..."
Tiểu Lâm cúi đầu khom lưng:
"Được được, cảm ơn bộ trưởng Phạm đã ưu ái."
Justin kết thúc bữa cơm, không nói gì, chỉ là tình cờ để lộ ra một nụ cười lễ phép. Cậu nhìn gò má đang nâng lên vô cùng hài lòng của Phạm Thừa Thừa, chỉ thấy lòng mình càng ngày càng nặng...
Buổi tối, quản gia nói với Phạm Thừa Thừa rằng, Justin đã ngồi trên bậc thang ở vườn hoa mấy tiếng rồi. Cậu chạy đến nơi, nhìn thấy tấm lưng đơn bạc trước mặt, đột nhiên có chút không đành lòng.
Phạm Thừa Thừa ngồi xuống nhìn Justin:
"Sao vậy? Đây là..."
Justin cười cười:
"Hóa ra tôi là em trai cậu sao, bộ trưởng Phạm học tiếng Anh ở nước Mỹ trong lớp nào vậy?"
Phạm Thừa Thừa trở nên lúng túng:
"A...Tự dưng quên mất không biết nên gọi cậu là gì."
Justin thở dài:
"Có phải tôi mang đến áp lực rất lớn cho cậu không?"
Phạm Thừa Thừa gãi đầu một cái:
"Không...... Không có."
Justin nhìn về phía xa xăm:
"Tôi thực sự rất thích cậu, mặc dù bản thân cũng cảm thấy có chút đột ngột, nhưng cảm giác đó tồn tại vô cùng chân thực, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình có chút hi vọng. Thế nhưng từ hôm nay, tôi đã thấy rõ rồi, cho dù tôi có trở thành người khác, cậu cũng không bị ảnh hưởng gì cả."
"Tôi..."
"Có điều, không sao đâu, qua đêm nay, tôi cũng đã nhìn rõ được địa vị của bản thân trong lòng cậu. Tôi buông tay rồi, không theo đuổi cậu nữa."
Phạm Thừa Thừa cúi đầu không nói gì, chính xác hơn là không biết nên nói gì.
Justin gượng bỏ ra một nụ cười:
"Sau này, tôi sẽ làm tốt việc của mình, cậu không cần lo lắng."
"Justin, đừng như vậy, tôi..."
"Được rồi, biết rồi, tôi vẫn coi cậu là bạn. Chỉ cần cậu cần tôi, tôi vẫn ở bên cạnh cậu."
Phạm Thừa Thừa cúi đầu:
"Xin lỗi."
Justin cười cười:
"Đừng khách khí."
"..."
Sáng sớm hôm sau, Phạm Thừa Thừa xuống tầng, nhìn thấy Justin đã chuẩn bị bữa sáng vô cùng kỹ càng phong phú.
"Dậy rồi à, xuống ăn sáng đi."
Phạm Thừa Thừa cẩn thận ngồi xuống bàn:
"...Justin, tôi không chịu nổi bị hành hạ đâu, cậu..."
Justin cười cười:
"Sau này sẽ không như vậy nữa."
Nói rồi, cậu đem bát cháo trước mặt mình đổi cho Phạm Thừa Thừa.
"Yên tâm mà ăn đi, tôi không trêu cậu nữa."
Phạm Thừa Thừa suy nghĩ một chút, ăn mấy miếng cháo:
"Justin, nếu như cảm thấy khó chịu thì nói ra đi, cậu như vậy tôi không thích."
"Không, tôi khỏe mà, thật đấy."
"Cậu...không hận tôi?"
"Cậu không thích tôi, là do tôi chưa đủ tốt, cũng không phải lỗi của cậu."
"Không phải, cậu thật sự rất tốt, thật sự."
Justin lại cười:
"Ăn nhanh lên, chút nữa còn đi làm."
Phạm Thừa Thừa cảm thấy rất áy náy, rồi lại không biết phải nói gì, chỉ có thể cúi đầu lúng túng ăn bữa sáng.
Cùng lúc đó, trong Thái gia.
"Ăn nhiều một chút, gần đây em rất thiếu chất."
"Bao giờ mới bắt được tội phạm?"
"Anh cũng không biết, lát nữa anh sẽ gọi cho Quý Nam hỏi xem sao."
"Hi vọng cậu có thể nói lời giữ lời, khi bắt được hung thủ, hi vọng cậu báo cho tôi biết đầu tiên."
Thái Từ Khôn đặt đũa xuống:
"Có thể cho anh một cơ hội hay không?"
Chu Chính Đình lạnh tanh:
"Tôi nghĩ...không cần đâu."
Thái Từ Khôn thở dài:
"Em theo anh nhiều năm như vậy rồi, nếu như ra đi, còn dính đến chuyện phân chia tài sản, chắc là cần chút thời gian."
"Cái gì tôi cũng không cần."
"Đừng nói những lời vô nghĩa, không còn là trẻ con nữa đâu."
"Tôi chỉ cần tự do."
Thái Từ Khôn ngẩng đầu nhìn Chu Chính Đình:
"Tự do...thật sự còn quan trọng hơn anh sao?"
Chu Chính Đình cúi đầu tiếp tục ăn:
"Cậu...đã không còn quan trọng nữa rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com