13
Buổi tối đèn đường lấp loáng, một chiếc xe tĩnh lặng đỗ ở ven đường. Ghế lái một người, ghế phụ một người, cả hai đều dựa vào cửa sổ xe hút thuốc. Làn khói phiền muộn tràn ngập trong không khí, dường như làm vậy có thể mang nỗi buồn của họ đi.
Phạm Thừa Thừa: "Anh quyết định rồi?"
Thái Từ Khôn:"Ừ."
"Anh nhờ em giúp việc này, chắc chắn không phải định tác hợp em với Chính Đình?"
"Nếu như cậu ấy nảy sinh tình cảm với em...thì cũng tốt."
"Đừng như vậy...em thật sự rất khó chịu."
Thái Từ Khôn thở dài:
"Bố mẹ mất sớm, không dạy anh làm sao để yêu. Từ nhỏ đến lớn, những thứ anh thích, anh sẽ vội vã nắm chặt lấy, đặt bên cạnh mình thì mới có thể yên tâm. Ngày hôm nay anh đã suy nghĩ, chẳng phải họ luôn nói rằng, yêu một người không phải sở hữu, mà là yên lặng bảo vệ à? Có thể đây là chút việc cuối cùng anh có thể làm cho cậu ấy."
Nói xong, Thái Từ Khôn rít mạnh một hơi thuốc.
"Nhả khói ra ngoài, nicotin vẫn còn đọng lại trong phổi, hút thuốc cũng không thể làm giảm bớt áp lực. Thực ra em cũng rất mù mịt, em thừa nhận bản thân vẫn thích Chính Đình, anh lại làm em muốn bước thêm bước nữa, nhưng không thể đứng dậy được. Cảm giác này không phải tại anh, em cũng không biết là vì điều gì, chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan."
"Hình như cả hai chúng ta đều không học được yêu là như thế nào."
Phạm Thừa Thừa thở dài:
"Có lẽ vậy..."
Thực ra đàn ông là một loài động vật thích trốn tánh, đối với một thứ gọi là tình cảm, họ đều bó tay toàn tập, không giống như phụ nữ, có thể miêu tả chính xác sinh động cảm xúc của mình. Họ cảm thấy rằng thà duy trì im lặng còn hơn là nói không rõ ràng.
Hai tòa biệt thự tráng lệ, nhưng không có một ai hạnh phúc, thực tế mỗi nhà đến suy trì trạng thái không mặn không nhạt, không mùi không vị.
Một đêm nào đó, Thái Từ Khôn vội vã đi ra từ phòng ngủ, tay mặc áo khoác, chân vội chạy xuống tầng. Anh vừa đưa tay mở cửa, phía sau liền vang lên giọng nói của Chu Chính Đình.
"Cậu đi đâu vậy?"
"Công ty có việc gấp cần tôi xử lý một chút."
Chu Chính Đình nhìn đồng hồ đeo tay một cái:
"Bây giờ là hai giờ rưỡi sáng, chuyện gì mà gấp như thế?"
Thực ra Thái Từ Khôn cũng muốn nói lời giữ lấy lời, không muốn mối quan hệ đã lạnh lẽo của họ trở nên càng lạnh lẽo, nhưng nguy cơ chia lìa đến ngay trước mắt thì anh lại không biết đối mặt bằng cách nào, vì thế nên bây giờ chỉ biết im lặng.
"Bắt được hung thủ rồi đúng không."
Thái Từ Khôn khó khăn gật đầu.
"Đi đi, tôi ở đây đợi cậu về, sau khi đem mọi việc làm cho rõ ràng thì thu dọn sạch sẽ chuyện của chúng ta đi."
"Nhất định phải như vậy phải không?"
"Tôi không tìm được lý do để không như vậy."
Thái Từ Khôn hít sâu một hơi, đi ra khỏi cửa.
Chu Chính Đình nhìn bóng lưng vừa rời đi, không ngừng cảm khái: Thực ra tôi hận cậu, nhưng...cũng lại yêu cậu, yêu và hận đan xen vào nhau, chúng không tiêu diệt lẫn nhau, mà cùng nhau gia tăng, chúng tồn tại cùng nhau, nhưng lại không giằng co tranh cãi. Có lẽ, rời xa mới là lựa chọn tốt nhất...
Tôi muốn tiếp tục yêu cậu, nhưng nỗi hận của tôi...không cho phép.
Thái Từ Khôn chạy tới trước cửa phòng thẩm vấn thì Phạm Thừa Thừa đang cãi nhau ở đó với Quý Nam.
"Phạm Thừa Thừa, đủ rồi nhé, tôi để cậu đứng ngay sát vách nghe là đã trái quy luật rồi, còn để cậu vào thẩm vấn nghi phạm, tôi đâu có điên?"
Thái Từ Khôn đi tới:
"Quý Nam, tôi biết cậu rất khó xử, nhưng có một số chuyện nhất định phải để chúng tôi tự mình hỏi, cậu thử tìm cách xem."
"Không phải tôi không nghĩ cách, mà là cậu đang làm khó dễ tôi."
"Quý Nam, có mấy lời mà làm bạn tôi không hề muốn nói, nhưng dựa vào quan hệ và thân phận của tôi, đi tìm cục trưởng của cậu thì kết quả vẫn như nhau thôi. Chính vì cậu là bạn tôi, nên tôi mới chỉ nói với cậu."
"Còn nữa, trong điện thoại cậu cũng nói rồi, Nhạc Quốc Cường chỉ thừa nhận giết người Phạm Thừa Thừa đã trói, tên là Triệu Lỗi, nhưng không thừa nhận giết Tiết Giai Kỳ, nếu như tôi có cách để hắn ta mở miệng, cậu có tin không?"
Quý Nam suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
Trong phòng phỏng vấn, ba người nhìn Nhạc Quốc Cường.
Quý Nam:"Kể lại toàn bộ quá trình ông giết người một cách cặn kẽ."
Thái Từ Khôn giơ tay:
"Không cần, tôi chỉ muốn biết, hai năm trước tại sao ông lại muốn giết cô gái tên là Tiết Giai Kỳ kia."
"Tiết Giai Kỳ là ai? Tôi không quen biết."
Phạm Thừa Thừa: "Ông còn giả vờ cái gì."
"Vậy tại sao ông tại giết người tên Triệu Lỗi kia? Chẳng lẽ không phải vì muốn diệt khẩu nhân chứng, che giấu thời gian ông lên tầng à?"
"Cậu viết tiểu thuyết à? Tôi và Triệu Lỗi kia chỉ là có chút qua lại thôi."
Thái Từ Khôn đứng dậy đi tới trước mặt ông ta, cúi đầu:
"Nhạc Quốc Cường, tôi không biết ông cứng đầu để làm gì, ông thử nghĩ xem, giết một người cũng tử hình, giết hai người cũng tử hình, mang bí mật kia xuống đất làm gì? Tôi có thể không biết sự thật như thế nào, nhưng cơ thể của ông thì phải làm sao bây giờ? Chờ sau khi chết, tôi mua lại, chặt thành khúc cho chó ăn, ông thấy thế nào?"
Nhạc Quốc Cường ngẩng đầu nhìn Thái Từ Khôn:
"Người chết như đèn tắt, cậu muốn làm thế nào, tùy cậu, tôi cũng không thấy đau."
Thái Từ Khôn cười cười:
"Đúng đấy, chết rồi vô tri vô giác, thế nào cũng được. Nhưng mà...người sống thì phải làm sao đây?"
Nhạc Quốc Cường đột nhiên có một dự cảm không tốt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thái Từ Khôn.
"Ông có con gái thì đương nhiên là có vợ, ông chết rồi thì thôi, nhưng vợ ông thì phải làm sao đâu? Nghe nói vợ ông mở tiệm bán hoa còn rất đông khách."
Lồng ngực Nhạc Quốc Cường không ngừng phập phồng.
Thái Từ Khôn quyết định đốt thêm lửa:
"Nếu như tôi có thể vào được phòng thẩm vấn của cục cảnh sát để hỏi chuyện ông, thì ông nên tin bản lĩnh của tôi, tôi muốn ông sống thì ông được sống, tôi muốn ông chết thì nhất định ông không thể sống quá ngày mai."
Thái Từ Khôn dí sát vào tai Nhạc Quốc Cường thì thầm:
"Vợ ông, cũng như thế..."
Nhạc Quốc Cường nhìn Quý Nam một chút, đến cảnh sát – người nhận lệnh đầu rơi xuống đất, cũng không có cách nào với người này, im lặng một lúc rồi mở miệng.
"Người...là do tôi giết. Hai năm trước, tôi vừa ra tù, con gái tôi bị bệnh máu trắng, ở trong bệnh viện hóa liệu. Tôi vẫn đang tìm tủy phù hợp để ghép, nhưng chưa tìm được. Một hôm, tôi nhìn thấy trong phòng bác sĩ trưởng chữa trị cho con gái tôi có mẫu xương tủy của Tiết Giai Kỳ khớp như in, tôi rất vui, cảm thấy cuối cùng cũng có hy vọng. Nhưng lúc Tiết Giai Kỳ tới lấy kết quả xét nghiệm, tôi mới biết rằng cô ta mua kết quả xét nghiệm giả, để lấy lòng bạn trai của cô ta, để anh ta cho rằng cô ta rất tốt bụng, nhìn cô ta với đôi mắt khác, sau đó cô ta sẽ giả vờ bị bệnh cho qua thời gian phẫu thuật."
Nhạc Quốc Cường nổi gân xanh:
"Đến bây giờ tôi vẫn có thể nhớ dáng vẻ hung hăng của cô ta. Tôi hận, tôi hận cô ta lấy bệnh của con tôi ra làm trò cười, liền làm ầm ĩ ở ngay bệnh viện, sau đó giống như các cậu biết, tôi càng nghĩ càng giận, từ bệnh viện tìm đến địa chỉ của cô ta, mai phục xung quanh tìm mọi cơ hội để ra tay. Có một ngày tôi nhìn thấy cô ta đi lên tòa nhà cao tầng, tôi nghĩ là cơ hội đến rồi, liền mua một ít đồ chuẩn bị, sau đó lên tầng tìm cô ta."
Phạm Thừa Thừa: "Ông giết người như thế nào?"
"Tôi đánh ngất cô ta trước, sau đó mới đẩy xuống."
Quý Nam: "Nói chi tiết một chút, là dùng dây buộc cô ta lại để tạo dáng ngồi, đúng không?"
Thái Từ Khôn: "Không phải, nếu như tôi đoán không nhầm, ông dùng dây câu đúng không?"
Nhạc Quốc Cường gật gù.
"Ông dùng dây câu luồn qua hai đai an toàn trên túi xách, dùng để treo lên tường, sau đó lấy dây cau quấn trên lon bia, dùng một đoạn dây khác buộc vào tóc cô ấy, như vậy sẽ ra hình dáng như Giai Kỳ đang ngồi ở lan can tầng thượng. Ông quấn vào lon bia là bởi vì dây câu rất nhỏ, nếu siết vào tay sẽ bị thương, sau ông sợ cô ấy tỉnh lại bất ngờ, nên đợi khoảng chừng mười phút liền cắt đứt đoạn dây câu trên lon bia nên cô ấy rơi xuống, đúng không?"
Nhạc Quốc Cường cảm thán:
"Cậu rất thông minh."
Phạm Thừa Thừa: "Ông chỉ cần đánh ngất cô ta chứ không cần làm gì khác, vì khi ngã từ trên cao xuống, vết thương lớn sẽ che đi vết thương nhỏ, có thế giấu được bộ phận pháp y làm họ không phân biệt được, đúng không?"
Nhạc Quốc Cường gật đầu.
Thái Từ Khôn: "Tôi vẫn nghĩ mãi không ra tại sao Giai Kỳ lại đeo túi xách nhảy lầu. Theo thực tế, khi muốn tự sát, người ta sẽ cởi hết phụ kiện bên ngoài, thậm chí có người cởi cả giày, xếp lại thẳng hàng. Cô ấy đeo túi nhảy lầu, 100% là do ông cần đến nó."
Phạm Thừa Thừa: "Mười vạn kia cũng là do ông lấy à?"
Nhạc Quốc Cường thở dài:
"Tôi cũng chỉ là vô tình phát hiện ra trong lúc buộc dây câu, nên tiện tay lấy đi. Nếu sớm biết mười vạn này lại trở thành manh mối cho các người phá án, tôi..."
"Mỗi người đều phải nhận hậu quả do việc mình làm ra, ông không phải là Thượng đế, không có tư cách đi trừng phạt người khác...Trái lại, ông cũng phải tự mình trả giá, tôi mong ông sám hối..."
Những câu này, Thái Từ Khôn nói cho người khác nghe, nhưng dường như cũng là tự nhắc nhở bản thân...
Hậu quả mình tạo ra, rồi cũng là do mình nhận lấy...
Tôi hi vọng cậu có thể nghe được nỗi sám hối của tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com