14
Mùa hạ nóng bức, mặc dù là buổi tối nhưng cũng hầm hập khiến người ta khó chịu. Điều hòa trong xe ô tô đã mở đến mức to nhất, Chu Chính Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, lớp kính đã ngăn cách anh với cái nóng bên ngoài rồi.
"Cậu muốn đưa tôi đi đâu?"
Thái Từ Khôn: "Đến nơi em sẽ biết."
Hôm nay Chu Chính Đình ngồi đợi Thái Từ Khôn ra khỏi giường, đợi mất cả ngày, vì biết Thái Từ Khôn về đến nhà lúc trời đã sáng, nên anh cũng không muốn đánh thức. Thực ra Chu Chính Đình cũng không biết tại sao lại nhất định phải nói tạm biệt với Thái Từ Khôn.
Xe dừng lại ở ven đường, đây là một góc trong khu buôn bán, tuy rằng xung quanh có rất nhiều văn phòng, nhưng ở đây lại vô cùng yên tĩnh. Một căn nhà hai tầng, cửa bị hàng cây hoa lan gỗ quấn quanh, đẩy hàng rào ra là một khoảng sân ấm áp, gần cửa có một bồn hoa, không lớn lắm, nhưng vô cùng nhiều loại. Bên cạnh còn có một chiếc xích đu màu trắng, vừa nhàn nhã lại độc đáo. Họ đi vào bên trong, nhìn thấy một loạt bàn ghế được bài trí nhã nhặn, có vài chiếc ghế sopha màu sắc tươi sáng, một bên khác là giá sách, bên trên là đủ loại sách truyện.
Chu Chính Đình ngơ ngác nhìn Thái Từ Khôn.
"Chỗ này là Phạm Thừa Thừa mua lại, trước đây là một quán cafe, sửa sang một chút thì thành cafe sách rồi."
Hai người đi lên tầng hai, đầu tiên là một phòng khách được trang trí tinh mỹ. Có rất nhiều ghế sopha, thậm chí còn được trải thảm, xem ra rất thư giãn. Đi vào trong là hai phòng ngủ, không quá rộng rãi, nhưng đủ ấm áp làm cho lòng người khoan khoái. Bên cạnh phòng khách là một tấm cửa sổ sát mặt đất, mở ra là một khoảng sân thượng lộ thiên rất rộng, thực ra đây là trần của tầng một, nhưng bố trí rất hợp lý, bốn phía còn có dây đèn nhấp nháy, cảm giác vô cùng mơ mộng.
Sau một thời gian lặng yên, Chu Chính Đình mới lộ ra nụ cười. Nơi đây, mỗi một chi tiết đều như là trong mơ, vô cùng lý tưởng với Chu Chính Đình, bất kể là trang trí hay bài trí cũng đều trang nhã nhưng không bị nữ tính, anh thực sự rất thích nơi này.
"Phạm Thừa Thừa muốn em làm ở đây, có điều đừng hiểu lầm, chúng ta không phải là muốn dùng cách khác để hạn chế sự tự do của em. Em có thể dùng tiền lương của mình, dần dần mua lại chỗ này."
Chu Chính Đình có chút do dự.
"Thực ra, kinh doanh cafe sách cũng không tốt lắm, bởi vì ít được chú ý, không phải ai cũng có thời gian cùng hứng thú để đến đây, vì vậy vẫn còn phải dựa vào nỗ lực của bản thân em."
"Em yên tâm, nếu như em không thích, anh sẽ không tới đây."
"Tôi không có nghĩ như vậy, chia tay rồi, không thân không thiết, nhưng vẫn có thể làm bạn."
Thái Từ Khôn miễn cường bỏ ra một nụ cười:
"Xem ra em đồng ý đến đây rồi, có điều chỉ có một mình thì không ổn cho lắm, phải tuyển thêm người làm."
"Cái này, tôi tự giải quyết là được."
Thái Từ Khôn gật gù, nhìn điện thoại di động một chút, đã hơn mười giờ tối...
"Dẫn em đến chỗ này."
Trong cả một khu công viên rộng lớn chỉ có duy nhất xung quanh chiếc vòng đu quay khổng lồ là còn sáng đèn, xem ra đây là Thái Từ Khôn mất công chuẩn bị rồi.
Chu Chính Đình ngồi bên trong vòng đu quay, nhìn nó dần dần rời khỏi mặt đất, đột nhiên cảm thấy xúc động đến mức muốn khóc rồi. Chu Chính Đình không nhớ là mình xem phim hay là đọc tiểu thuyết, nhưng anh đã từng có nguyện vọng muốn được cùng người mình yêu đi vòng đu quay, cho đến nơi cao nhất, thì có thể nhận được một nụ hôn từ người ấy. Anh đã nói điều này với Thái Từ Khôn từ rất rất lâu rồi, không ngờ Thái Từ Khôn vẫn còn nhớ.
"Đây là nguyện vọng cuối cùng của em, anh vẫn nhớ. Vốn định là đợi cho đến khi em vui mới thực hiện nó, nhưng sau khi ở bên nhau, anh chưa bao giờ làm em hạnh phúc...Anh sợ, nếu hôm nay mà không thực hiện thì chắc là không bao giờ còn cơ hội nữa..."
Viền mắt Chu Chính Đình bắt đầu đỏ lên:
"Tôi còn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ thành sự thực, dù thế nào cũng cảm ơn cậu."
Thái Từ Khôn cúi thấp đầu:
"Là anh không tốt, ở bên em hai năm, đáng lẽ ra đó phải là những ngày tháng thật hạnh phúc, nhưng tự tay anh đã phá hủy nó."
Chu Chính Đình cười nhẹ:
"Thật kỳ lạ, lúc trước tôi còn rất tức giận, nhưng hôm nay không hề có gì bực bội cả, có lẽ sau khi chia tay, chúng ta có thể nhớ về nhau một cách tự nhiên nhất được rồi."
Thái Từ Khôn đưa tay lên xoa nhẹ gò má Chu Chính Đình, nghẹn ngào:
"Một lúc nữa, xin hãy chấp nhận anh, được không? Chúng ta rời xa nhau cả đời, hãy cho nhau một kỷ niệm thật đẹp..."
Chu Chính Đình thả lỏng bản thân, gật đầu.
Vòng đu quay vừa chạm tới điểm cao nhất, Thái Từ Khôn nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Chính Đình.
Thị giác bị che mờ, môi Chu Chính Đình đột nhiện cảm nhận được một chất lỏng ấm áp xẹt qua. Anh biết, Thái Từ Khôn khóc, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, lại khóc thế này...
Lông mi Chu Chính Đình khẽ rung động, đây là lần đầu tiên anh được nếm trải vị nước mắt của Thái Từ Khôn. Hai năm trước anh hận tôi, hai năm sau tôi oán anh, chúng ta đều không nắm được hạnh phúc trong tay, vậy thì buông ra thôi...
Đoạn tình yêu này đã thực sự quá mệt mỏi, cũng nên buông tha cho nhau đi...
Yêu là được...
Phạm Thừa Thừa ngồi trên ghế salon, nghe Justin nói chuyện. Bởi vì rạng sáng nay mới về đến nhà, đã ngủ nguyên một ngày, nhưng vẫn còn có chút phờ phạc.
Justin mỉm cười:
"Cũng không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút."
"Ừ, được."
"Hôm nay, Tiểu Lâm lại gọi điện thoại cho tôi, tôi từ chối cậu ấy."
Phạm Thừa Thừa có chút lúng túng:
"À...cậu không thích thì cứ nói thẳng, cái này không sao đâu."
"Không biết có ảnh hưởng gì đến cậu không?"
"Không có đâu, tôi là lãnh đạo đó, cậu ta làm gì được tôi."
"Tôi là kiểu người có cái gì thì sẽ nói cái đó, tôi muốnnói với cậu vài lời, cậu bỏ quá cho tôi."
"Không sao, cậu nói đi, tôi nghe."
"Những ngày qua, chúng ta ở chung với nhau tuy rằng rất gượng gạo, thế nhưng cũng làm cho tôi càng xác định được rõ ràng tình cảm của mình đối với cậu. Nói thế nào đây? Tôi vẫn cho rằng yêu là ngọt ngào, mãi cho đến gần đây tôi mới biết, thực ra yêu là đau, hóa ra cảm giác đau đớn gặm nhấm từng chút một này mới là yêu. Mỗi ngày, tôi ở nhà nhìn đồng hồ, từng giây từng giây một, chờ cậu về nhà, khoảnh khắc cậu bước vào phòng, trong lòng tôi đột nhiên lại được lấp đầy. Cùng cậu cãi nhau, nhìn dáng vẻ bực tức của cậu mỗi khi bị tôi trêu đùa, những ngày này đối với tôi đúng là những hồi ức rất quý giá. Phạm Thừa Thừa...tôi muốn rời đi, bởi vì tôi sợ mình sẽ trở nên quen thuộc, quen thuộc với những điều đẹp đẽ này, sẽ càng trở nên tham lam. Cậu cùng căn nhà này dường như đã hợp thành một, nhìn thấy nó, tôi sẽ chờ cậu theo thói quen, nhìn thấy cậu, tôi sẽ lại nhớ tới căn nhà này. Vì vậy nên tôi muốn rời đi, muốn từ bỏ cậu, cũng muốn từ bỏ căn nhà này. Nếu như tôi không chủ động ra đi, mà một ngày nào đó cậu yêu người khác, tôi cũng sẽ bị đá ra khỏi thế giới của cậu. Tôi sợ...sợ mình mất khống chế, sợ bản thân mình sụp đổ. Mấy ngày nay, tôi và cậu đều rất lúng túng, chúng ta vừa không có cách nào nhảy qua hiện tại để đi đến tương lại, vừa không có cách nào trở về lúc ban đầu, chi bằng tôi buông tay ra trả lại cuộc sống cho cậu, cậu nói xem có đúng không?"
Nói xong, Justin quay đầu lại nhìn về phía Phạm Thừa Thừa, không ngờ rằng, cậu ấy đã ngủ từ lâu...
Justin cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó là thất vọng, trong ánh mắt tràn ngập sự cô đơn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười.
Không yêu chính là như vậy, mặc kệ cho mình đau khổ vội vàng, sóng to gió lớn, dù cho dốc toàn lực ra chống đỡ, đối phương cũng không muốn mọi chuyện đi đến đích.
Xem ra người có thể thương mình, cũng chỉ có bản thân mình...
Justin đứng dậy đắp chăn cho Phạm Thừa Thừa, tắt đèn quay về phòng ngủ.
Trong bóng tối, Phạm Thừa Thừa chậm rãi mở mắt.
"Xin lỗi...Tôi không đáng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com