Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời mờ mịt một mảng, ngột ngạt làm người ta khó thở.

Thái Từ Khôn cùng Chu Chính Đình đều không muốn nói lời tạm biệt với đối phương.

Một người ở trên tầng.

Một người ở dưới tầng.

Thái Từ Khôn...không tiễn Chu Chính Đình.

Chu Chính Đình...cũng không đợi Thái Từ Khôn.

Đêm đó trên vòng đu quay chính là lời từ biệt đẹp nhất, hãy đặt mọi chuyện ở lại ngày hôm qua đi, dù có mang tất cả sự bất đắc dĩ ra cũng không ngăn được sự chia lìa, không bằng cho nhau thời gian để lấp đi vết thương, nói tạm biệt ngay trước mặt thực sự là quá tàn nhẫn...

Phạm Thừa Thừa đứng ở cửa nhìn Justin thu dọn những món đồ cuối cùng.

"Thật sự...quyết định như vậy à?"

Justin gật gù:
"Sáng nay Chính Đình gọi điện cho tôi, nói ở bên đó thiếu người, muốn tôi qua giúp anh ấy một chút. Thực ra kế hoạch ban đầu của tôi là đi từ hôm trước rồi, chỉ là chưa biết đi đâu thôi."

Phạm Thừa Thừa im lặng.

"Anh ấy nói...quán café kia là cậu mở à? Là đặc biệt mở vì anh ấy...để anh ấy có sự nghiệp kinh doanh của riêng mình đúng không?"

Phạm Thừa Thừa cuống quýt lên giải thích:
"Không phải, không phải...cái đó thực ra là..."

Justin mỉm cười:
"Không sao đâu, nếu là của cậu, thì tôi sẽ càng nỗ lực."

Phạm Thừa Thừa ấp úng, nhưng cuối cùng cũng không đem sự thật nói ra.

Dọn dẹp xong, Justin kéo hành lý ra cửa.

"Không có việc gì thì nhớ về đây một chút."

"Ừ."

Justin đưa tay mở cửa.

Phạm Thừa Thừa đột nhiên gọi giật lại:
"Justin..."

Justin quay đầu lại, một khắc đó, đúng là trong lòng cậu đã lén giấu một tia hy vọng.

Phạm Thừa Thừa do dự:
"Chăm sóc bản thân thật tốt, có khó khăn gì nhớ gọi cho tôi."

Ánh mắt Justin trở nên ảm đạm, ngẩng đầu nhìn lên trời:
"Phạm Thừa Thừa...có thể ôm tôi một cái không..."

Phạm Thừa Thừa suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh Justin:
"Được."

Justin chôn khuôn mặt nhỏ thật chặt trước ngực Phạm Thừa Thừa, không ngừng run run, cậu không muốn Phạm Thừa Thừa nhìn thấy dáng vẻ gào khóc của mình. Ai nói người dễ động lòng là cũng sẽ dễ rời bỏ? Vẻn vẹn thời gian mấy tháng thôi mà ra đi thì ruột gan như đứt từng khúc. Phạm Thừa Thừa chớp chớp đôi mắt khô khốc, nửa câu an ủi cũng không nói ra được, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa lưng Justin.

Justin đột nhiên đẩy Phạm Thừa Thừa ra, chạy về phía cửa, lập tức ngồi lên xe.

Phạm Thừa Thừa nhìn bóng xe khuất dần, cậu cúi đầu nhìn lồng ngực mình trống rỗng, lại sờ sờ phía ngực trái, thật kỳ lạ, cậu lại có cảm giác đau lòng.

Buổi tối, Justin ngồi trên ghế salon trên sân thượng, yên lặng nhìn bầu trời.

Chu Chính Đình đi tới ngồi xuống bên cạnh:
"Có mệt không?"

Justin lắc đầu một cái:
"Không, không có."

"Hôm nay vội vàng chuẩn bị khai trương, cũng chưa kịp nói chuyện với em."

"Em có chuyện muốn hỏi."

"Chuyện gì?"

"Trong tương lai...liệu có khả năng...anh và Phạm Thừa Thừa...yêu nhau không?"

"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

"Người mà, cho dù có bị từ chối bao nhiêu lần đi chăng nữa, vẫn cảm thấy mình có một xíu hi vọng nào đó. Nhưng sau khi tới đây, nhìn thấy từng góc nhỏ, từng chi tiết của nó, mỗi một thứ đều tỉ mỉ cẩn thận như vậy, em thực sự cảm giác mình nên buông tay thôi, hoàn toàn không còn chút ý chí chiến đấu nào."

Chu Chính Đình bất đắc dĩ cười cười:
"Nếu như có thể, thì hai năm trước anh và Phạm Thừa Thừa đã ở bên nhau rồi. Nếu như nói là không đến được với nhau vì anh không có tình cảm với cậu ấy, thì cũng không hoàn toàn đúng. Thực ra mặc dù Phạm Thừa Thừa nói thích anh, nhưng cậu ấy chưa bao giờ tỏ tình với anh, cũng chưa bao giờ chính thức theo đuổi anh cả, ngoại trừ quan hệ lúng túng kia với Thái Từ Khôn. Nói trắng ra là, tình cảm của Phạm Thừa Thừa đối với anh là không đủ yêu thích."

"Nhưng...cậu ấy thích anh không đủ, cũng không thích em thêm chút nào. Nếu như anh đã quyết định bỏ Thái Từ Khôn đi, hay là...nghĩ về Phạm Thừa Thừa một chút đi, em mong hai người hạnh phúc."

"Em biết không, tuy rằng anh rời Thái gia, nhưng anh thực sự yêu Thái Từ Khôn, có khả năng là cả đời này đều yêu. Anh chỉ là không thể quên được nỗi đau khổ trước đây, không cam tâm, hơn nữa...cũng không có tự tin."

"Anh có từng nghĩ tới việc Thái Từ Khôn đối xử với anh không tốt là bởi vì không biết sự thật về vụ án chưa? Nếu như người chết lúc đó là anh, anh ấy cũng sẽ hận cô gái kia như vậy, nên lỗi lầm này đâu thể đổ hết lên đầu Thái Từ Khôn được? Tình thân và tình yêu, anh ấy cũng rất khó chọn lựa."

"Nhưng trái tim anh, thực sự là đau rất nhiều..."

"Em biết cảm giác ấy, không thể nói ai sai, nhưng nếu là bị thương, thì hai người đều như nhau, đầy rẫy đau đớn..."

"Rất mệt, chính là rất rất mệt...Không thấy hi vọng, cũng không tìm được phương hướng."

Con người, nếu như e ngại chuyện gì đó, thực ra cũng không phải do ngần ngại với những chuyện đã xảy ra, mà là không có tự tin rằng trong tương lai mình sẽ không giẫm vào vết xe đổ đó nữa, do dự không quyết định được.

Ở Phạm gia, có hai kẻ say xỉn đang nằm trên ghế salon.

Phạm Thừa Thừa: "Nếu em nói, Thái Từ Khôn anh đúng là không biết dứt khoát, anh không giống em, em rất lộn xộn, ngay cả mình thích ai cũng không biết rõ. Mục tiêu của anh rõ ràng như vậy, anh buông tay làm gì, đi đi, mạnh dạn theo đuổi người ta đi, mạnh mẽ lên, một lần hai lần không được...Mẹ nó, thì đè anh ấy 100 lần xem anh ấy có chịu nhận định mệnh không."

Thái Từ Khôn lảo đảo:
"Cút đi, anh không phải chó săn vào mùa, anh muốn trái tim cậu ấy, tình yêu của cậu ấy. Anh nợ cậu ấy quá nhiều rồi, thế nên không dám đến gần, chứ đừng nói là còn mặt mũi để theo đuổi."

"Mai anh em mình đi xem bói đi, xem có phải là anh khắc em không, hai năm trước anh mang người em yêu đi, hai năm sau người anh yêu kéo người yêu em đi, hai người có thể đóng kín cửa tự chơi với nhau đi được không? Sao phải kéo em vào hành hạ, em biết yêu ai? Nói cho anh biết, nếu đời này không ai yêu em, em với anh yêu nhau đi."

Thái Từ Khôn trợn tròn hai mắt:
"Hai ta? Không thể được."

"Anh đừng có kén chọn, không cẩn thận Justin và Chu Chính Đình sau khi tỉnh táo lại ở bên nhau. Đến lúc đó anh muốn khóc cũng không khóc được, không biết chừng cuối cùng anh lại đến cầu xin em thu phục anh."

Thái Từ Khôn vung vung tay:
"Không thể, anh cho em một phép so sánh nhé, một cái điện thoại di động phải đi cùng một cái sạc điện thoại, hai người họ là điện thoại di động, hai chúng ta là sạc điện thoại. Hai cái điện thoại làm sao ở cùng nhau được? Không sớm thì muộn cũng hết pin, phải quay đầu đi tìm sạc điện thoại thôi, đây gọi là đồng bộ."

"Anh đang nói cái gì cơ? Em nghe chẳng rõ gì cả."

Thái Từ Khôn lộ ra một nụ cười xấu xa:
"Sạc điện thoại chỉ cắm được vào điện thoại thôi, em đã thấy cái sạc điện thoại này cắm vào một cái sạc điện thoại khác bao giờ chưa? Hahaha."

Phạm Thừa Thừa ném cho Thái Từ Khôn một cái nhìn khinh bỉ:
"Em phải xem xét lại thôi...không nhìn ra đấy, hóa ra anh đáng sợ như vậy."

Thái Từ Khôn đang cười cười, đột nhiên trùng hẳn xuống:
"Nhưng điện thoại di động của anh không muốn sạc điện, làm sao bây giờ..."

Phạm Thừa Thừa nhìn Thái Từ Khôn như một đứa trẻ con, lạ inhìn đống rượu trên bàn, đỏ, trắng, nâu, Thái Từ Khôn đều uống. Bình thường xã giao chưa bao giờ thấy anh ấy uống nhiều như vậy, mặc dù mình uống cũng không ít, nhưng không tự đưa mình vào chỗ chết như Thái Từ Khôn.

Phạm Thừa Thừa không biết làm gì để an ủi, thuận miệng nói bừa:
"...Vậy anh cũng thay điện thoại di động đi."

Thái Từ Khôn ngẩng đầu dậy, đột nhiên nhíu mày:
"Phạm Thừa Thừa, anh càng nhìn càng thấy em giống điện thoại di động..."

Phạm Thừa Thừa cảm thấy sống lưng mát lạnh, ôm chặt lấy chính mình:
"Thái Từ Khôn, anh bình tĩnh một chút...Tự anh nói em là sạc điện thoại mà."

Thái Từ Khôn cười hì hì:
"Cái gì mà sạc điện thoại...Em là đồ ngu ngốc...Hahaha."

Nói xong, Thái Từ Khôn liền ngả người ra đằng sau, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Phạm Thừa Thừa xạm mặt lại.

"Mẹ, hóa ra anh say sẽ thành như vậy..."

Bất đắc dĩ đứng dậy, đắp cho Thái Từ Khôn cái chăn.

Nhìn Thái Từ Khôn đang ngủ, Phạm Thừa Thừa có chút ước ao, ước ao cậu cũng có thể ngủ ngon giấc.

Cậu suy nghĩ một chút, cầm chai rượu trên bàn lên tu ừng ực, từng chai từng chai...

Cuối cùng ngã xuống ghế, thét lên:
"Điện thoại di động của mình đâu, mau về đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com