Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24

Buổi tối cuối tuần, sau khi đóng cửa quán café, bốn người cùng nhau uống vài chén, Chu Chính Đình cùng Thái Từ Khôn cười cười nói nói, thỉnh thoảng lại liếc trộm người đối diện.

Phạm Thừa Thừa nhịn đã lâu, thực sự không vừa mắt.

"Hai người làm gì vậy? Có thể chú ý một chút không?"

Thái Từ Khôn bật cười:
"Nghe nói em bị lừa?"

Phạm Thừa Thừa gấp gáp:
"Anh nghe ai nói? Không thể nào có chuyện đó."

Hai người Thái Từ Khôn, Chu Chính Đình cùng nhau bật cười.

Thái Từ Khôn: "Nghe nói em trả tiền để xem thời sự?"

"Ha ha ha ha..."

Là Justin đang nằm trên đùi Phạm Thừa Thừa không nhịn được mà cười phá lên.

"Em nói cho mọi người biết, Phạm Thừa Thừa hôm qua lúc về đến nhà, vô cùng bí mật kéo em vào phòng ngủ, nói muốn cho em xem cái này hay lắm, sau đó a a a..."

Phạm Thừa Thừa cuống quít lấy tay che miệng Justin lại.

Justin giãy giụa hét ầm lên:
"Bỏ cái móng heo của cậu ra."

Phạm Thừa Thừa bất đắc dĩ thu tay về, không cản được rồi.

Justin hào hứng kể tiếp:
"Em cứ tưởng cái gì cơ, cậu ấy nói với em hôm nay trong wechat có người kết bạn với cậu ấy, hỏi cậu ấy có muốn mua phim không, cậu ấy còn cố ý hỏi người ta xem có phim nam x nam không, bên kia liền quăng một đống video, cậu ấy không thèm liếc qua mà chuyển khoản luôn. Về nhà lòng tràn ngập chờ mong muốn xem cùng với em, nói là có thể giải tỏa cảm xúc, không ngờ vừa mở ra, bên trong toàn là bản tin thời sự, mặt cậu ấy tái ngắt luôn, hahahahaha, lần đầu tiên thấy có người trả tiền để xem thời sự, hahahahaha."

Justin cười tới cười lui không ngừng được lại.

Phạm Thừa Thừa tức giận ôm con ma đang say men đi lên tầng, mặc kệ Justin giãy dụa thế nào cũng không ngăn cản được bước chân cậu đi vào phòng ngủ...

Chu Chính Đình cười lắc lắc đầu, đứng dậy đi tới lan can sân thượng, muốn hóng gió ngắm cảnh một chút, trong lúc lơ đãng dường như anh nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa quán café. Chu Chính Đình chớp mắt một cái nhìn kỹ lại, nhưng không có gì cả. Thái Từ Khôn ôm lấy Chu Chính Đình từ phía sau:
"Sao vậy?"

Chu Chính Đình lại nhìn xuống cửa quán vắng tanh kia, ngó nghiêng rồi lại quay về:
"Không có gì, hình như...uống hơi nhiều rồi."

Thái Từ Khôn dịu dàng hỏi:
"Có phải là khó chịu không, về phòng nghỉ ngơi đi."

Chu Chính Đình lại ngó xuống một lần nữa:
"Ừ...được rồi."

Mấy ngày nay Chu Chính Đình vẫn đang bận rộn tìm chọn nội thất cho nhà mới. Thái Từ Khôn đã nói, nhà mới chính là khởi đầu mới của họ, tất cả đều phải mới, không cái gì được giống nhà cũ. Chu Chính Đình tốn không ít tâm tư cho ngôi nhà này, từ trang trí đến nội thất đều do tự tay anh lựa chọn, thiết kế. Hôm nay, Chu Chính Đình đi ra ngoài mua một ít đồ, sau khi cúp điện thoại liền đi về hướng tầng hầm đỗ xe, Thái Từ Khôn đang đợi anh ở dưới đó.

Quãng đường tới bãi đỗ xe có chút yên lặng, Chu Chính Đình thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Gần đây anh luôn có cảm giác ai đó theo dõi mình, từ nghi hoặc chuyển dần sang hoảng sợ, anh ý thức được nguy hiểm đang chạy về phía mình từng bước từng bước một.

Chu Chính Đình cúi đầu cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng hai tay đang phát run, bước chân cũng càng lúc càng nhanh, tiếng bước chân sau lưng cũng lại nhanh hơn theo tốc độ của anh. Chu Chính Đình đã nhìn thấy xe của Thái Từ Khôn ở phía xa xa, anh muốn chạy tới đó ngay lập tức, thế nhưng tiếng bước chân này cách anh rất gần rồi, bây giờ không thể một bước chạy tới, không đủ thời gian, có khi chưa lên được xe đã gặp bất trắc. Muốn chạy cũng nguy hiểm, ngưng lại cũng nguy hiểm, hay là đánh cược một lần. Nghĩ đến đây, Chu Chính Đình đột nhiên dừng lại, đứng bất động tại chỗ, nắm chặt tay thành nắm đấm, lấy dũng khí mạnh mẽ quay đầu lại. Đằng sau lưng anh không có lấy một bóng người, chỉ có khu hanh lang âm u ẩm ướt. Toàn thân Chu Chính Đình phát ru, vì lúc quay đầu lại, anh nhìn thấy rõ ràng một bóng đen nhanh chóng trốn ở ngã rẽ cách anh không xa.

Đúng rồi, vậy thì đúng rồi, thứ Chu Chính Đình muốn chính là tận dụng thời gian đối phương chạy trốn. Anh quay đầu nhìn về hướng xe của Thái Từ Khôn, không nghĩ ngợi gì mà nhấc chân chạy, tiếng bước chân phía sau tuy có chút chần chừ nhưng cũng đột nhiên tăng tốc theo, đối phương biết mình đã bị phát hiện cho nên không bận tâm gì nữa, trắng trợn đuổi theo Chu Chính Đình.

Chu Chính Đình ra sức chạy, chạy về hướng chiếc xe mang hi vọng duy nhất kia. Ngay vừa lúc sắp chạm đến nơi rồi, một cánh tay đột nhiên xuất hiện, kéo tay Chu Chính Đình vào một không gian chật hẹp, ngay sau đó là một cái ôm lạnh lẽo bao trùm lên người anh.

Chu Chính Đình vừa định kêu lên thì lại bị bàn tay của người kia che lại, người  kia đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác cấm khẩu. Chu Chính Đình nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của người đó, nhìn thấy một người mặc đồ đen đang nhìn ngó xung quanh, hình như vừa làm mất dấu con mồi rồi nên mới lo lắng đi tìm kiếm.

Hai mắt Chu Chính Đình mở thật to, không dám phát sinh ra một tiếng động nào, dường như máu toàn thân cũng ngưng lại, chỉ còn lại trái tim đập loạn trong lồng ngực.

Một lúc lâu sau, người áo đen kia đi rồi Quý Nam mới thả tay xuống.

Chu Chính Đình mệt mỏi dựa vào tường, nhỏ giọng:
"Cảm ơn."

Quý Nam nhấc tay muốn lau mồ hôi trên trán cho Chu Chính Đình, anh hơi nghiêng đầu, né tránh không do dự, đồng thời cũng ổn định tâm trạng làm cho giọng nói của mình bớt run:
"Sao anh lại ở đây? Anh theo dõi tôi?"

Quý Nam thở dài:
"Có biết người kia là ai không?"

"Từ Lệ, đúng không?"

"Cho nên tôi đang theo dõi bà ta, không phải theo dõi cậu."

"Bà ta...muốn giết tôi?"

"Cái này tôi cũng không biết, phải điều tra đã."

Chu Chính Đình gật đầu:
"Cho dù thế nào cũng cảm ơn anh, tôi đi trước."

Quý Nam đưa tay nắm lấy cổ tay Chu Chính Đình:
"Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"

Chu Chính Đình vội vã:
"Nói đi."

Quý Nam suy nghĩ một chút:
"Cậu...quen Nhạc Quốc Cường à?"

Hai mắt Chu Chính Đình mở lớn, ngạc nhiên nhìn Quý Nam, cảm thấy mạch máu vừa lưu thông của mình lại bắt đầu ngưng đọng, anh cảm giác đầu mình ong ong:
"Sao lại hỏi tôi như vậy?"

Quý Nam nheo mắt lại:
"Phản ứng đầu tiên của cậu...không nên như thế này."

"Chính Đình..."

Thái Từ Khôn đứng cách đó không xa, tuy miệng gọi Chính Đình, nhưng mắt lại lạnh lùng nhìn Quý Nam.

Chu Chính Đình dường như tỉnh dậy sau cơn mơ, lập tức thoát ra khỏi Quý Nam, chạy nhào về phía Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn liếc Quý Nam:
"Cảnh sát Quý, sau này xin mời tránh xa chúng tôi một chút, nếu không...hậu quả tự chịu."

Nói xong, Thái Từ Khôn đưa Chu Chính Đình về xe, rời đi.

Xe chạy băng băng, đèn đường nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau, ánh sáng trong xe liên tục sáng rồi lại tối
.
Thái Từ Khôn gợi chuyện:
"Chính Chính, có thể nói cho anh bây giờ em cảm thấy thế nào không?"

Chu Chính Đình cúi đầu yên lặng.

"Chính Chính?"

Chu Chính Đình như vừa bị đánh thức tỉnh dậy:
"A? Sao?"

"Em không sao chứ?"

"Không...Không có chuyện gì, chẳng có chuyện gì."

Anh nhìn ánh mắt lo lắng của Thái Từ Khôn, sau đó lại nói.

"Chỉ là...Quý Nam đột nhiên xuất hiện, dọa em."

"Anh ta làm gì em à?"

"Không có..."

"Chút nữa về nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng sợ, anh ở bên cạnh em, hiểu không?"

Chu Chính Đình chớp chớp đôi mắt khô khốc, gật gật đầu, nhìn về phía cửa sổ...

Sáng hôm sau, Phạm Thừa Thừa tìm đến Thái Từ Khôn từ rất sớm, chuẩn bị cùng đi làm.

Thái Từ Khôn nghi ngờ nhìn cậu:
"Có phải học sinh tiểu học lập nhóm đi học đâu, đến nhà anh đợi làm gì."

Phạm Thừa Thừa bất chợt không biết phải nói gì.

"Tối hôm qua...Quý Nam bị thương, anh có biết không?"

"Thật không?"

"Tối hôm qua họ bắt được Từ Lệ, nhưng trên đường áp giải về cục thì gặp tai nạn, vài người bị thương, Từ Lệ liền trộm chìa khóa mở còng tay, chạy trốn cùng một khẩu súng."

Thái Từ Khôn yên lặng nghe, không phản ứng gì.

Phạm Thừa Thừa rón rén hỏi:
"Anh...không tới thăm cậu ta à?"

Thái Từ Khôn lạnh nhạt trả lời:
"Không cần phải vậy."

Lúc này, 'choang' một tiếng, trong phòng bếp vang lên một tiếng thủy tinh rơi xuống đất. Thái Từ Khôn nhanh chân chạy đến, nhìn thấy một chiếc cốc thủy tinh trên mặt đất, nắm lấy tay Chu Chính Đình lo lắng hỏi:
"Sao vậy, có bị thương ở đâu không?"

Chu Chính Đình sững sờ nhìn Thái Từ Khôn, thất thần:
"Không...không sao, em chỉ là muốn uống cốc nước, không cầm chắc...nên làm rơi."

Thái Từ Khôn xót xa nhìn Chu Chính Đình:
"Từ tối hôm qua em cứ hồn vía trên mây như thế này, làm sao anh yên tâm để em ở nhà một mình đây?"

Chu Chính Đình ra sức an ủi:
"Thật sự không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút là được, còn có quản gia mà, đừng lo lắng. Trưa hôm nay chẳng phải có chuyện rất quan trọng à? Mau đi đi."

"Nhưng mà..."

"Yên tâm, em không sao, thật mà."

"Được rồi, gọi người đến dọn chỗ này nhé, không được chạm tay vào, biết chưa?"

Chu Chính Đình mỉm cười:
"Được, em biết rồi."

Thái Từ Khôn cẩn thận nhìn Chu Chính Đình, vẫn không chịu yên tâm, đến lúc ra khỏi cửa liền bị Chu Chính Đình gọi lại:
"Khôn...anh sẽ đến bệnh viện thăm anh ta à?"

Thái Từ Khôn không quay đầu lại, trả lời mạnh mẽ như chặt đinh chém sắt:
"Không."

Chu Chính Đình thở phào nhẹ nhõm:
"Được, đi làm đi."

Thái Từ Khôn gật gật đầu đi ra ngoài, Phạm Thừa Thừa ở phía sau nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Chu Chính Đình.

Một bó ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chạm vào lưng người kia, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ cảm thấy toàn bộ khuôn mặt tinh xảo kia đều bị ẩn giấu trong bóng tối...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com