Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29

Thái Từ Khôn ngồi ở trên ghế salon hút thuốc, từng hơi từng hơi, khói đặc quánh cả không khí trong phòng.

Trong đầu anh không ngừng nhớ lại ánh mắt lo sợ bất an của Chu Chính Đình trước khi rời đi. Thái Từ Khôn biết mình lừa cậu ấy, nói công ty có việc cần xử lý, hai ngày nữa sẽ đến Maldives. Kể cả nói bao nhiêu lời dối trá, Chu Chính Đình vẫn chọn tin anh, tin anh sẽ không lừa cậu ấy. Chắc chắn đây là lần cuối cùng đi, sau này Thái Từ Khôn cũng không còn cơ hội để lừa Chu Chính Đình nữa rồi.

Chuông điện thoại vội vã vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ.

Thái Từ khôn không chờ đối phương lên tiếng đã dồn dập hỏi:
"Họ...lên máy bay chưa..."

Phạm Thừa Thừa có vẻ rất lo lắng:
"Anh mau tới đây đi, không thấy Chu Chính Đình."

"Em nói cái gì?"

"Anh ấy nói muốn vào nhà vệ sinh, một lúc lâu sau vẫn không thấy quay lại, Justin tới nhà vệ sinh tìm không thấy anh...Đã tìm khắp nơi nhưng không thấy, điện thoại cũng tắt máy, anh tới đây nhanh lên đi..."

Khi Thái Từ Khôn phản ứng được lại thì thấy mình đã ngồi ở trên xe, anh lập tức tắt điện thoại, cấp tốc chạy về hướng sân bay.

Cuối cùng Thái Từ Khôn cũng biết được lòng như lửa đốt là thế nào, dường như cả lục phủ ngũ tạng đều nóng rực ngứa ngáy.

Đến sân bay, Phạm Thừa Thừa lo lắng chạy tới thở hồng hộc:
"Justin tìm ở bên trong, em tìm ở bên ngoài, đến bây giờ vẫn không thấy."

Thái Từ Khôn phát cáu:
"Em biết rõ cậu ấy gặp nguy hiểm, tại sao không đi theo?"

Phạm Thừa Thừa áy náy:
"Là do em bất cẩn, nhưng là ngoài ý muốn mà, anh ấy nói đi vệ sinh xong sẽ về ngay, em cũng không nghĩ nhiều..."

Thái Từ Khôn không muốn lãng phí thêm thời gian đứng đây để trách móc ai, anh chỉ muốn đi tìm Chu Chính Đình thôi, lập tức đi tìm Chu Chính Đình...

Ba người cuống cuồng đi tìm cả ngày trời, thế nhưng người kia lại như biến mất trên bản đồ rồi, một chút manh mối cũng không có.

Mười giờ tối, Thái Từ Khôn bị Phạm Thừa Thừa kéo về nhà.

Anh ngồi trên ghế salon tỉnh táo bắt đầu suy nghĩ:
"Tìm ở sân bay vô dụng rồi, mặc kệ là cậu ấy tự chạy hay bị người ta bắt đi, anh nghĩ là cũng rời sân bay từ lâu rồi."

Phạm Thừa Thừa nhìn tâm trạng bình tĩnh kỳ quái của Thái Từ Khôn, đột nhiên cảm thấy sợ:
"Anh...anh có ổn không?"

"Yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này suôn sẻ, đây là hy vọng duy nhất của Chu Chính Đình, anh không muốn phí thời gian."

Phạm Thừa Thừa gật đầu:
"Được, vậy thì tốt."

"Em thấy chuyện này thế nào?"

"Có khi nào nhân cách thứ hai của anh ấy xuất hiện không?"

"Nói rõ ra đi?"

"Anh nghĩ mà xem, mỗi lần anh ấy thay đổi đều là vì tính mạng của mình bị uy hiếp. Trước đây Giai Kỳ muốn giết anh ấy, em nghĩ là anh ấy đã biết từ sớm rồi, sau đó đến khi bị bọn cướp đe dọa, anh ấy cầm dao phản kích. Lần này anh ấy lại thấy Từ Lệ muốn giết mình, có thể...nhân cách thứ hai của anh ấy xuất hiện để ra tay giết Từ Lệ trước..."

Thái Từ Khôn thở dài:
"Cuối cùng cái nhân cách thứ hai này có tồn tại hay không cũng vẫn rất khó nói, Từ Lệ là người đưa cậu ấy đi thì sao?"

"Lợi hại đến đâu thì Tự Lệ cũng chỉ là một người phụ nữ, có thể bắt cóc được một người cao hơn mét tám sao? Cứ cho là bà ta đánh ngất, nhưng cũng không thể nào đưa đi mà không bị mọi người để ý. Nếu như em là bà ta, chắc chắn em sẽ giết luôn người ở sân bay."

Thái Từ Khôn gật gật đầu:
"Em nói có lý, anh tin cậu ấy còn sống."

Lúc này, Justin mở cửa ra hấp tấp chạy vào.
Phạm Thừa Thừa:
"Không phải bảo em về nhà sao? Đến đây làm gì?"

Justin không nhìn cậu ấy, mà nhìn Thái Từ Khôn:
"Là tôi không chú ý, chuyện này tôi phải có trách nhiệm. Tôi đã nói chuyện với người làm của cả hai nhà, bắt đầu từ ngày mai tất cả cùng đi ra ngoài tìm người, không giữ lại ai ở trong nhà, ai tìm ra thì mỗi nhà bỏ ra một triệu làm tiền thưởng. Tôi cũng đã mang đồ dùng cá nhân và quần áo của tôi và Phạm Thừa Thừa tới, từ hôm nay, hai chúng tôi ở lại đây. Phạm Thừa Thừa phụ trách tiếp tục điều tra vụ án, hai chúng ta tìm người, mỗi ngày đến mười giờ đêm tất cả đều phải họp mặt, trao đổi ý kiến, phân tích vụ án, đến khi tìm được Chu Chính Đình thì thôi."

Phạm Thừa Thừa sững sờ nhìn Justin, trong lòng khẽ cảm thán: Justin tuy lớn lên ngoài đường, trên người còn mang một ít thói quen giang hồ, nhưng chính vì điểm đó mới làm nên khí chất cứng cỏi quyết đoán của cậu ấy, lớn rồi...

Thái Từ Khôn đứng dậy:
"Được, ngày mai tôi sẽ thông báo đến tất cả những người tôi quen biết, chúng ta cùng nhau tìm, hắc đạo bạch đạo hợp sức, tôi không tin là bằng quan hệ của Thái gia mà không tìm được một Chu Chính Đình."

Sau đó, mỗi sáng sớm, bầu trời vừa hửng sáng, mọi người trong nhà đã ra ngoài tìm người, tới tận mười giờ khuya trở về báo cáo tình huống. Cứ như vậy trôi qua ba ngày, tin tức về Chu Chính Đình vẫn là con số không, kể cả tin đồn cũng không có lấy một chữ.

Đêm xuống, Phạm Thừa Thừa nhìn thấy Thái Từ Khôn ngồi trên bậc thang trước cửa, đầu cúi thật thấp vùi vào giữa hai đầu gối, vai không ngừng run rẩy. Người đàn ông kiên trường trưởng thành như vậy, bâ giờ đang khóc, anh ấy ôm chặt bản thân mình, như một đứa trẻ bất lực. Phạm Thừa Thừa nhìn thấy, hóa ra bờ vai anh ấy cũng không có rộng đến vậy, không chống đỡ được toàn bộ thế giới...

Phạm Thừa Thừa nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh:
"Không ngủ được à?"

Thái Từ Khôn hốt hoảng lau nước mắt:
"Ừ."

Phạm Thừa Thừa cảm khái:
"Anh đã làm rất tốt rồi."

Thái Từ Khôn hấp háy mắt:
"Chính Đình hi vọng anh có thể đối mặt với chuyện của cậu ấy tốt như khi anh xử lý công việc, nhưng anh, không làm được."

"Anh đã làm rất tốt, nếu như những chuyện này xảy ra với Justin, em nghĩ...em đã gục ngã từ sớm rồi."

Nước mắt không khống chế được lại bắt đầu tràn:
"Anh vẫn đang tự hỏi tại sao không phải là anh, có chuyện gì tại sao không rơi vào người anh, Chu Chính Đình đã quá thiệt thòi rồi, vừa nhận được hạnh phúc lại xảy ra chuyện như vậy, làm sao...làm sao anh chấp nhận được."

Phạm Thừa Thừa thở dài:
"Tuy rằng ngắn, nhưng cũng coi là đã trải qua..."

"Tại sao không tới sớm hơn một chút, cho cậu ấy tất cả những gì cậu ấy muốn, để cậu ấy cảm nhận hạnh phúc sớm hơn một chút, để kỷ niệm nhiều hơn một chút, một chút cũng tốt rồi..."

Phạm Thừa Thừa vỗ vỗ vai anh:
"Em hiểu, tâm trạng của anh, em hiểu...Chúng ta phải kiên cường nữa lên, Chính Đình cần anh, anh không thể ngã xuống được."

"Anh biết..."

"Mặc kệ là Từ Lệ muốn giết anh ấy, hay anh ấy muốn giết Từ Lệ, em nghĩ là tìm thấy bà ta thì cũng sẽ tìm thấy Chính Đình, anh yên tâm, em vẫn tiếp tục điều tra được."

Thái Từ Khôn gật đầu:
"Anh biết rồi..."

Vừa nói xong, Thái Từ Khôn đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, đổ cả người về phía Phạm Thừa Thừa khiến cậu hoảng sợ.

"Này! Anh sao vậy? Này!..."

Đêm khuya, Phạm Thừa Thừa đưa bác sĩ ra khỏi phòng.

Justin ngồi ở bên cạnh giường Thái Từ Khôn, giúp anh kéo chăn lên cao, ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Thừa Thừa:
"Bác sĩ nói thế nào?"

Phạm Thừa Thừa thở dài:
"Ngủ không đủ giấc, thể lực yếu lại không ăn cơm, hạ đường huyết."

Justin gầt đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh khẽ vuốt lưng Phạm Thừa Thừa.

"Cuộc sống này...quá mệt mỏi..."

Justin chớp đôi mắt cay xè:
"Sẽ tốt lên thôi."

Sáng sớm, điện thoại di động vang lên ong ong, Thái Từ Khôn mở hai mắt ra, nhìn Phạm Thừa Thừa đang nằm ngủ trên ghế, nhíu nhíu mày, cầm lấy điện thoại, là số lạ.

Anh mệt mỏi nhận cuộc gọi:
"Nói đi? Ai vậy?"

Bên kia điện thoại vang lên giọng phụ nữ, dường như đang rất sợ sệt:
"Là Thái Từ Khôn à? Tôi là Từ Lệ, có người muốn giết tôi...Anh mau tới đây...Tôi...Tôi đưa bút ghi âm cho anh...Tôi nói cho anh toàn bộ sự việc..."

Thái Từ Khôn lập tức trở nên tỉnh táo, đứng dậy hỏi:
"Bà đang ở đâu?"

Giọng Từ Lệ đột nhiên khản đặc:
"Tầng hầm khu 14...Anh nhanh lên một chút...Hắn muốn giết tôi...Hắn muốn giết tôi..."

Thái Từ Khôn hô to:
"Là ai muốn giết bà? Là ai? Nói đi..."

Từ Lệ hét lớn một tiếng:
"A..."

Sau đó điện thoại liền bị ngắt.

Thái Từ Khôn cấp tốc chạy ra khỏi nhà, một tay khởi động xe, một tay điên cuồng ấn nút gọi cho số điện thoại vừa rồi, thế nhưng không có người nghe.

Thái Từ Khôn lao xe thật nhanh, tay lái không ngừng run rẩy.

"Chu Chính Đình...anh xin em...không được manh động...không được manh động...Chờ anh...chờ anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com