Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN1

Ánh nắng sớm ấm áp xuyên qua tấm rèm trắng thanh khiết, vờn lấy ô cửa sổ, nhìn thẳng vào chiếc giường kingsize giữa phòng. Khi Chu Chính Đình mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao đến tận đỉnh đầu, treo lơ lửng giữa bầu trời xanh lam trong vắt. Đây là một căn nghỉ dưỡng hướng ra biển mà Thái Từ Khôn mua lại làm lễ vật cho Chu Chính Đình, cũng đã hứa rằng hàng năm sẽ cùng nhau đến đây chơi vài ngày.

Chu Chính Đình nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, đưa tay ra sờ sờ, di chuyển ngón tay theo từng đường nét tinh xảo. Bỗng dưng Chu Chính Đình lại muốn nghịch ngợm, cúi sát lại gần thổi thổi vào mặt người kia. Thái Từ Khôn nheo mắt lại, mìm cười kéo thủ phạm ôm vào ngực.

"Xem ra tối hôm qua hoạt động vẫn chưa đủ, còn nhiều sức thế này cơ mà."

Chu Chính Đình đỏ bừng mặt:
"Muốn ra ngoài chơi, sợ anh ngủ đến trưa mới dậy."

Thái Từ Khôn dí dí trán người kia mấy cái:
"Vẫn còn sức để đi chơi, xem ra anh nỗ lực chưa đủ rồi."

Chu Chính Đình giả vờ nghe không hiểu:
"A? À, em buồn ngủ, ngủ tiếp đi."

Sau đó chui đầu vào trong chăn.

Thái Từ Khôn nhìn dáng vẻ đáng yêu của người kia, trong lòng bỗng mềm nhũn, kéo bằng được Chu Chính Đình ra hôn một cái.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác, Phạm Thừa Thừa nhắm mắt lại chậm rãi xoay người, vốn định tặng cho người mình yêu một nụ hôn chào buổi sáng, kết quả là chạm phải chân của đối phương. Cậu ngồi dậy ngơ ngẩn nhìn Justin đang đắp chăn ngủ chỉ lộ ra cái đầu.

Trong đầu Phạm Thừa Thừa toàn dấu chấm hỏi:
"Bảo bối, em đang làm gì thế?"

"Tính sổ."

"Nợ nào?"

"Lễ vật."

Phạm Thừa Thừa lườm một cái:
"Bảo bối, có thể đừng làm những chuyện này phá bầu không khí tân hôn của chúng ta không?"

Justin rất bình tĩnh luồn một chân vào ngực Phạm Thừa Thừa:
"Không sao, tính sổ với nó thì coi như xong."

Phạm Thừa Thừa nheo mắt:
"Tính sổ với nó kiểu gì?"

"Trẫm giao cho ngươi nhiệm vụ vinh dự nhất, hôn chân phải của trẫm đi."

"Cút..."

Buổi chiều, Chu Chính Đình thảnh thơi ngồi cạnh biển nghịch nước, như đứa trẻ con không buồn không lo. Thái Từ Khôn ở lại trên bãi cát vẽ một bức tranh. Anh rất muốn đem Chu Chính Đình như thế này vẽ lại, bảo tồn cả đời. Sau khi chuyện của Quý Nam trôi qua, giữa hai người họ cũng phát sinh nhiều chuyện, so với việc là một đôi mới cưới, thì họ càng trở nên quý trọng che chở tình cảm của đối phương hơn. Nếu như trước đây nói là Chu Chính Đình ỷ lại Thái Từ Khôn thì bây giờ, họ đã trở thành ỷ lại lẫn nhau.

Chu Chính Đình chạy tới nằm nhoài trên lưng Thái Từ Khôn.

"Thì ra anh vẽ đẹp như vậy, sao em không biết?"

Thái Từ Khôn buông bút vẽ trong tay xuống, yêu chiều vòng tay qua người Chu Chính Đình:
"Đã rất nhiều năm rồi không vẽ, thích không?"

Chu Chính Đình gật gù:
"Thích, nhưng...thích anh xuống chơi với em hơn."

Thái Từ Khôn dứng dậy, giữ nguyên tư thế cõng Chu Chính Đình dậy, còn giả bộ:
"Hình như heo nhà anh bị nuôi mập lên rồi."

"Luyên thuyên, khỏe mạnh là được chứ gì."

"Thật không? Nhưng Chính Chính, anh muốn ăn thịt heo."

"Tối hôm qua ăn rồi mà?"

Thái Từ Khôn nghiêng đầu cọ cọ vào má Chu Chính Đình:
"Nhưng là heo nhà anh, anh bị nghiện."

Chu Chính Đình cười cười, trượt từ trên lưng Thái Từ Khôn xuống, khom lưng lấy nước biển té lên người anh:
"Cho anh thèm, cái loại quỷ háo sắc..."

Thái Từ Khôn nhìn áo mình ướt đẫm, nhíu mày, cười một cái thật xấu xa, lập tức chạy về phía trước ôm lấy người vừa gây sự, làm cho quần áo Chu Chính Đình cũng ướt theo. Chu Chính Đình đẩy Thái Từ Khôn ra, cười chạy về phía bờ.

Gió biển từng cơn khẽ vuốt qua từng sợi vải, hai chàng trai đùa đùa giỡn giỡn cạnh mặt biển xanh biếc, cuối cùng họ cũng đi đến được nơi họ muốn đến nhất, trong vòng tay của đối phương.

Bên trong căn nghỉ dưỡng, Phạm Thừa Thừa noi gương Thái Từ Khôn, bày đồ ra ngồi vẽ. Justin bị bức ép phải...khỏa thân, nằm trên ghế salon đã hai tiếng đồng hồ rồi.

"Có được hay không vậy, tôi sắp chết ở đây rồi."

"Sắp được rồi, sắp được rồi. Bảo bối, chú ý động tác của em, hơi nghiêng đi một chút."
Justin chậm chạp phối hợp chỉnh lại tư thế.

Lại nửa tiếng nữa qua đi, Phạm Thừa Thừa cuối cùng cũng vẽ xong, có điều cậu không để lộ ra, mà lặng yên ném bút sang một bên, phi thân nhào vào người Justin.

Justin ngơ ngác:
"Làm gì đấy? Vẽ xong rồi à?"

Phạm Thừa Thừa vui mừng:
"Ừ, vẽ xong rồi."

Justin phấn khởi:
"Để em qua xem."

Phạm Thừa Thừa gấp gáp:
"Bảo bối, chúng ta phải giải quyết xong chuyện của mình đã, tư thế vừa nãy của em quá dụ người, phải nhịn rất là khó chịu đấy." 

Justin thở dài:
"Anh..."

Một tiếng sau, Justin đẩy tên đầu heo kia ra, hai chân run rẩy, nhưng vẫn mong chờ đi đến nhìn bức tranh kia.

Công sức suốt hai tiếng đồng hồ, mong đợi suốt hai tiếng đồng hồ bị vỡ tan, Justin hét ầm lên:
"Phạm Thừa Thừa, tôi muốn ly hôn..."

Buổi chiều hôm sau, Phạm Thừa Thừa bao một cái du thuyền. Chu Chính Đình cảm thấy rất hứng thú với việc đi lặn, Thái Từ Khôn cũng đã chuẩn bị rất nhiều trang bị từ sớm, sau khi học được một số bài học cơ bản, hai người cùng nhau đi lặn.

Biển cả khiến Chu Chính Đình trở nên thích thú, liên tục tự mình khám phá những sinh vật biển mới lạ. Thái Từ Khôn nhìn người kia hứng phấn vui vẻ, trong lòng cũng dịu đi không ít. Chu Chính Đình dường như nảy sinh ra ý định gì đó, bất chợt quay đầu lại nhìn Thái Từ Khôn, rút ống dẫn khí trong miệng mình ra, chỉ chỉ vào miệng mình. Thái Từ Khôn cho rằng có vấn đề gì đó xảy ra, hoang mang rút ống dẫn khí của mình ra định đặt vào miệng Chu Chính Đình, ai biết được rằng người bạn nhỏ kia nghịch ngợm chạy tới, ngọt ngào hôn anh một cái.

Sau khi Thái Từ Khôn phản ứng lại được, liền đưa tay giữ Chu Chính Đình lại giúp nụ hôn thêm ngọt. Nước biển lạnh lẽo dường như cũng ấm lên đôi chút, hình như do thẹn thùng mà chuyển thành màu hồng phấn luôn rồi.

Hóa ra biển...cũng muốn...yêu.

Từng có lúc, yêu tới yêu lui cũng không có nhà để về, bây giờ cuối cùng cũng tìm được bến cảng của mình. Đây là điểm cuối, cũng là điểm bắt đầu, họ không quan tâm đến thế giới, cũng không bị ép buộc lựa chọn vì những thứ tình cảm phức tạp. Trong tương lai, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu, họ đều phải kiên định mà trở thành lựa chọn duy nhất của đối phương.

Vì họ từng trải qua sự thiếu vắng.

Vì họ biết đối phương còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com