PN2
1.
Đây là buổi sáng đầu tiên của họ từ khi đi Maldives về, cũng là buổi sáng đầu tiên ở căn nhà mới này. Trên giường, đôi bạn trẻ nỗ lực giãy dụa rời khỏi giường để đi làm.
Chu Chính Đình uể oải đẩy đẩy người bên cạnh:
"Lại tắt báo thức đi rồi?"
Thái Từ Khôn nằm thẳng trên giường, thở dài:
"Nghỉ một lát đi."
Chu Chính Đình trêu đùa:
"Anh xem em có phải giống hậu phi cổ đại làm loạn chính triều, hoặc là gian thần làm cho hoàng thượng không xuống được giường không?"
Thái Từ Khôn híp mắt:
"Được rồi, anh hiểu em có ý gì."
Nói xong mới bắt đầu đứng dậy đi đến phòng tắm.
Chu Chính Đình làm bộ ngơ ngác hỏi:
"Ngài đi làm sao, hoàng thượng?"
Thái Từ Khôn bắt đắc dĩ cười:
"Vào triều thôi."
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Thái Từ Khôn hôn một cái lên trán Chu Chính Đình:
"Ở nhà tự chăm sóc mình thật tốt, chờ anh về ăn tối sau đó đi xem phim, được không?"
Chu Chính Đình lắc lắc đầu:
"Không được rồi, em cũng có việc phải làm, không ở nhà được, ngu người mất. Thế này đi, lát nữa em đến quán café, buổi tối, em mời anh ra ngoài ăn một bữa, chúc mừng anh cuối cùng cũng chịu buông em ra để đi làm, được không?"
Thái Từ Khôn cụp mắt:
"Chẳng phải là do anh muốn ở bên em à?"
"Biết rồi biết rồi, đi làm nhanh lên, tấm lòng em xin nhận. Tuy anh thích đi theo em, nhưng anh mới là tấm gương của em cơ mà, em đang học tập anh ấy, anh cũng không thể trói em lại được đâu thần tượng à!"
Thái Từ Khôn ngậm ngùi:
"Được rồi, em nói cái gì thì là cái đấy, tối anh đón em cùng ra ngoài ăn."
"Được, nhưng nói rồi đấy, là em mời..."
Thái Từ Khôn lại dí dí trán Chu Chính Đình:
"Không phải là em mời, tài sản của anh đều cho em hết rồi, em mà không mời thì một hộp cơm anh cũng không ăn được."
Chu Chính Đình nghịch ngợm le lưỡi:
"Nói hươu nói vượn, hôm qua đã cho anh hai trăm tệ, hộp cơm nào quý như vậy."
Thái Từ Khôn ngửa mặt lên trời thở dài:
"Anh đường đường là một tổng giám đốc, tại sao lại phải sống với hai trăm tệ, Phạm Thừa Thừa được nhiều gấp anh năm mươi lần mất, làm sao anh chịu nổi?"
"Nói nhảm ít thôi, mau đi kiếm tiền cho đại ca, cẩn thận từ hai trăm tệ một ngày thành hai trăm tệ một tháng đấy."
Thái Từ Khôn cắn cắn môi:
"Chu Chính Đình, anh khuyên em sống trên đời là phải có tấm lòng..."
Chu Chính Đình huýt sáo, ngắm ngắm móng tay:
"Xem tâm trạng đã..."
2.
Trong tù, một khối pha lê trong suốt tách rời đen trắng của thế giới này ra làm hai phần.
Quý Nam cao to uy mạnh bây giờ đã gầy đến mức như da bọc xương, xem ra trong tù đúng là không dễ chịu.
"Đến cười nhạo tôi?"
Thái Từ Khôn: "Không, là do anh tự vẽ mình thành truyện cười."
"Nếu như không có chuyện gì thì mời về đi, đến thăm tôi là hạ thấp giá trị bản thân của ngài rồi."
Thái Từ Khôn cười:
"Sau khi chuyện kia qua đi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng, chúng ta thực sự rất giống nhau. Sau khi bị tổn thương, chúng ta đều chọn cách dùng hận thù làm xiềng xích, khóa chặt bản thân mình lại, sau đó bùng phát nỗi đau khổ này đến một người khác, cho rằng nếu làm như vậy thì có thể giải cứu chính mình, Chúng ta sở dĩ đều thích cùng một người, là bởi vì Chu Chính Đình hoàn toàn trái ngược với chúng ta, trên người cậu ấy có thứ chúng ta không thể nào có được nhưng lại vô cùng ước ao, đó là khoan dung. Nỗi đau của cậu ấy không hề ít hơn tôi, cũng không ít hơn anh, thậm chí còn nhiều hơn chúng ta gộp lại. Nhưng kể cả nhưu vậy, cậu ấy cũng không chọn hận thù, cậu ấy không hận bố mẹ mình, không hận chúng ta, thậm chí là Tiết Giai Kỳ. Tại sao? Chẳng lẽ cậu ấy không biết thế nào là hận à? Không, đó là vì cậu ấy biết hận thù không thể giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ làm cho sợi xích trên người mình càng ngày càng dày, càng ngày càng nặng. Mà khoan dung mới là chìa khóa duy nhất của đống xích này. Khoan dung cho tội lỗi của người khác, cũng chính là khoan dung với chính mình. Chu Chính Đình mới là người thông minh nhất...
Quý Nam nhếch mép:
"Anh léo nha léo nhéo một tràng, cuối cùng muốn nói cái gì? Muốn nói là Chu Chính Đình cảm hóa anh tha thứ cho tôi à?"
Thái Từ Khôn gật gật đầu:
"Đúng."
Quý nam sững sờ trong chốc lát, sau đó quay mặt sang hướng khác:
"Tốt, về nhà diễn đi, ở đây tôi không phối hợp với anh được."
"Kết quả bây giờ chính là những thứ anh phải chịu, tôi sẽ không thuê luật sư cho anh vì mấy mạng người kia không thể nào cãi được, đây là món nợ anh phải trả.Tiết Giai Kỳ không phải do tôi giết, là do anh giết, do con người xấu xa trong anh giết, tôi sẽ không để anh phải gánh vác tội ác này trên lưng mình. Cuối cùng, chúng tôi lựa chọn...tha thứ...."
Quý Nam ngạc nhiên nhìn Thái Từ Khôn.
"Mộ của mẹ anh, tôi đã cho người sửa lại, hàng năm cũng sẽ có người dâng hương vàng mã vào những ngày cố định. Anh đi rồi...tôi định để anh vào mộ tổ của Thái gia, nhận tổ quy tông."
Quý Nam khoát tay áo một cái:
"Ha, tưởng là ai cũng thích ấy."
Thái Từ Khôn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi:
"Tôi chỉ là đưa ý kiến này báo cho anh, có chấp nhận hay không là tự do của anh."
Quý Nam nhìn bóng lưng của anh:
"Đừng tưởng rằng ai cũng muốn vào Thái gia các người, Quý Nam này có chết cũng không muốn vào."
Trước khi đi ra ngoài, Thái Từ Khôn chậm rãi nói:
"Tôi nghĩ...đây là tâm nguyện cuối cùng của cha và ông nội, có thể họ cũng từng muốn cho anh những thứ chưa thể cho."
Quý Nam sững sờ nhìn theo, một giọt nước mắt khẽ tràn xuống:
"Tôi không cần, không cần...một chút cũng không muốn..."
3.
Ánh nắng cuối tuần ấm áp rơi xuống cửa sổ, đọng lại vài giọt trên tấm thảm lông. Sau khi đi Maldives về, hai người liền chuyển vào căn nhà mới mà Chu Chính Đình đã tự tay lo liệu bao lâu nay.
Trong thư phòng, họ cùng đọc một quyển sách.
Thái Từ Khôn xoa xoa tóc Chu Chính Đình:
"Hiểu gì không?"
Chu Chính Đình lười biếng cọ đầu vào cằm người kia:
"Không hiểu, giải thích cho em."
Thái Từ Khôn cười:
"Được, giải thích cho em hiểu..."
Sau một tiếng, Chu Chính Đình trợn tròn hai mắt:
"Tóm lại...hung thủ là ai?"
Thái Từ Khôn bất lực ngửa đầu lên:
"Là em, là em được chưa?"
Chu Chính Đình nhíu nhíu mày:
"Tiểu thuyết dở hơi, lòng vòng quá đi mất, lại còn máu chó..."
"Anh cảm thấy cũng hay, ít nhất là kết cục tốt đẹp, tất cả mọi người đều sống sót thì mới có hy vọng tìm được hạnh phúc."
Chu Chính Đình chớp mắt vài cái:
"Giống chúng ta?"
Thái Từ Khôn xoa xoa mặt Chu Chính Đình.
"Ừ, giống như chúng ta vậy, sau này có thể sống tự do tự tại."
"Không biết xấu hổ..."
"Hạnh phúc chính là có thể sống một cách không biết xấu hổ cùng người mình yêu...cả đời..."
Chu Chính Đình khúc khích cười:
"Không cần mặt mũi à?"
Thái Từ Khôn dịu dàng:
"Đúng...tự do tự tại, không cần mặt mũi..."
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com