02.
Khi Taeyong tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Anh cau mày, mi mắt run run rồi chầm chậm mở mắt, cố gượng dậy sau màn mây mưa kịch liệt tối qua và đảo mắt nhìn khắp căn phòng xa lạ. Chỗ bên cạnh anh trống rỗng, chỉ lưu lại nếp nhăn trên ga giường vì ai đó đã rời đi. Anh cũng thấy quần áo của mình đã được gấp lại gọn ghẽ và đôi tai mèo thì được đặt cạnh chiếc tủ kê sát đầu giường.
Taeyong đứng dậy mặc lại chiếc áo cũ từ tối qua. Anh chẳng màng đến việc mặc thêm gì bên dưới vì chiếc áo khá dài và rộng đã che phủ hết thân dưới và đeo lại đôi tai mèo trước khi ra khỏi phòng.
Nơi này là một căn hộ chung cư cao cấp to lớn và đồ sộ. Taeyong liền nghĩ ngay đến việc Jaehyun là một doanh nhân nhờ bộ âu phục hắn mặc tối qua. Sở hữu căn hộ thế này, hẳn là rất giàu có. Lần này quả là câu được con cá to rồi.
Anh nhanh chóng đi qua phòng khách, đi thẳng vào phòng bếp vì nghe thấy tiếng lục đục dưới đấy. Anh thấy Jaehyun trong bộ âu phục phẳng phiu đắt liền nghiêm chỉnh, áo sơ mi đỏ sẫm và quần âu đen. Jaehyun cũng nhận ra sự hiện diện của anh khi hắn quay người lại.
"Ah, chào buổi sáng, Jaehyun!" Anh mở lời chào và mỉm cười với người đàn ông trước mặt, "Ngài đã ăn sáng chưa?"
Jaehyun ngoảnh mặt đi chỗ khác và gật đầu. Taeyong mím môi thầm nghĩ, đây không phải là một tín hiệu tốt cho lắm. Có lẽ Jaehyun chỉ đang cảm thấy không quen với sự xuất hiện đột ngột của anh ở nhà hắn?
"Ngài chuẩn bị đi làm đúng không? Để tôi giúp ngài thắt cà vạt nhé," Taeyong khẽ nói.
Không đợi hắn đồng ý hay từ chối, anh liền ra phòng khách lấy chiếc cà vạt đặt trên bàn cà phê. Dáng người Jaehyun cao to hơn làm anh phải nhón chân mới ngang tầm với hắn. Jaehyun trông không có vẻ gì là quan tâm đến người đang giúp hắn thắt cà vạt. Ngay khi thắt xong, hắn liền xách chiếc túi đi làm lên.
"Áo khoác của ngài đây," Anh đưa cho hắn chiếc áo khoác dạ đen dài và hắn cũng nhanh chóng nhận lấy.
Jaehyun đột nhiên rút ví ra và Taeyong rất ngỡ ngàng trước số tiền rất lớn mà hắn đưa cho anh. Anh chỉ trân trân nhìn chúng, không có ý định cầm lấy.
"Việc của chúng ta đến đây là xong, vậy nên tôi trả cho cậu số tiền mà cậu đáng được nhận. Cảm ơn cậu vì tối qua," Jaehyun nói và đặt xấp tiền xuống bàn. "Nhớ đóng cửa cẩn thận khi cậu đi khỏi nhé, Kitty."
Người đàn ông rời khỏi căn hộ, để lại Taeyong một mình. Anh không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở lại đây. Thật sự thì trái tim của anh đã rung động khi nghe thấy Jaehyun gọi biệt danh của anh. Anh suy nghĩ một lát và quay về căn phòng ban nãy, rút điện thoại gọi cho Sicheng.
"Xin chào, Taeyong à? Chàng trai hôm qua thế nào?"
"Sicheng này, anh và ngài ấy đã làm tình tối qua."
"Ôi trời ạ! Tuyệt quá còn gì! Hắnta trả cho anh nhiều không?"
"Ừ thì.. nặng tay đấy. Nhưng mà..."
"Nhưng...?"
"Anh nghĩ mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và lần tình một đêm này rồi."
"Sao giọng anh nghe ảm đạm thế? Thế thì tốt chứ sao! Em và Yuta cũng yêu từ lần gặp nhau đấy, anh biết mà?"
"Ừ, anh biết. Nhưng... anh là gay! Còn ngài ấy có vẻ như không muốn dính líu đến người đồng tính."
"Tae này, nếu em là người đàn ông ấy— bất cứ ai cũng vậy, chắc chắn sẽ từ chối quan hệ với anh nếu kì thị người đồng tính. Hắn ta đã không đến quán bar gay ngay từ lúc đầu rồi!"
"Anh cảm thấy anh nên ở lại đây thêm chút nữa. Cho ngài ấy quen dần với sự hiện diện của anh vậy."
"Quyết định sáng suốt đấy! Có gì em sẽ gửi thêm quần áo và đồ dùng cá nhân đến cho anh. Nhắn địa chỉ cho em— Ah, Yuta, em đang nói chuyện điện thoại!"
"Anh sẽ nhắn sau. Tiếp tục cuộc vui đi nhé."
Taeyong mỉm cười ẩn ý rồi ngắt điện thoại, định vị nơi mình đang ở gửi cho Sicheng rồi vứt điện thoại sang một bên giường. Anh thở dài và nghĩ đến việc dọn dẹp nơi này một chút trong khi chờ Sicheng gửi quần áo đến. Anh xếp lại chăn gối ngăn nắp sạch sẽ trước khi di chuyển ra phòng khách.
Vài giờ đồng hồ sau đó tiếng chuông cửa vang vọng lên. Taeyong lê bước ra mở cửa và Sicheng xuất hiện với quần áo của anh đã được đóng gọn trong vali.
"Cảm ơn em, Sicheng!"
"Chuyện nhỏ thôi mà. Gọi cho em nếu anh cần nhé."
Sicheng ra về, Taeyong cũng kéo vali vào trong nhà rồi nhẹ khép cánh cửa. Anh khệ nệ bê nó lên phòng và giấu dưới gầm của chiếc giường king-sized. Kế đó anh tiếp tục lau dọn căn phòng, mang quần áo của Jaehyun trong chiếc sọt quần áo bẩn đi giặt và cuối cùng là tắm rửa cho bản thân sạch sẽ.
Taeyong quyết định ra ngoài mua thêm thức ăn nấu bữa tối vì trông thấy tủ lạnh trống hoác. Anh dùng số tiền Jaehyun đưa để mua và lập tức quay về căn hộ khi trời vừa sập tối. Anh vặn mở nắm cửa dễ dàng vì ban nãy rời đi anh không hề khóa nó.
Anh mang thức ăn vào bếp và xếp chúng vào tủ lạnh. Loay hoay nấu vài món ăn đơn giản xong thì quay trở ra phòng khách ngồi sụp xuống nghỉ ngơi. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng lạch cạch, chắc là hắn về rồi. Khuôn mặt anh như bừng sáng và nở nụ cười ngọt ngào khi thấy bóng Jaehyun bước vào. Trái ngược với vẻ hào hứng của anh, trông hắn có chút bối rối lẫn ngạc nhiên.
"Mừng ngài đã về, Jaehyunie!" Taeyong vui vẻ reo lên làm Jaehyun một phen giật mình.
"Cậu vẫn còn ở đây?" Jaehyun hỏi khi hắn đi tới bàn cà phê và đặt chiếc túi xuống.
"Tôi thích ở đây." Taeyong bĩu môi nũng nịu.
Jaehyun vội lắc đầu. "Nghe này... Kitty, ưm–"
"Taeyong. Gọi tôi là Taeyong."
Taeyong bình thản đứng dậy đi vào bếp, bỏ lại Jaehyun vẫn đang không theo kịp mọi chuyện. Hắn liền theo đuôi anh.
"Nghe này, Taeyong... Mọi chuyện xảy ra tối qua đã kết thúc bởi đó là nhu cầu của tôi. Tôi cần thời gian để bản thân bình tĩnh lại, vậy nên công việc của cậu đã xong. Cậu có thể đi rồi."
"Bữa tối đã sẵn sàng rồi đây," Taeyong bày những chiếc đĩa ra bàn ăn.
"Cậu có nghe tôi nói không?" Jaehyun gắt lên, giọng nói mang theo chút khó chịu làm Taeyong có chút sợ hãi.
Anh mím môi đáp, "Tôi sẽ ở đây đến khi ngài chán tôi thì thôi. Tôi sẽ làm 'đồ chơi' của ngài, là mèo nhỏ cho ngài chơi đùa, dùng tôi bất cứ khi nào ngài thấy hứng thú, hay phát tiết cũng không sao cả. Thỏa mãn ngài là công việc của tôi. Ngoài ra tôi không cần danh phận gì khác cả..."
Jaehyun thở dài, "Tôi không cần đồ chơi. Tôi cũng không cần ai lúc này cả," hắn cứng rắn nói rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế ngay đó.
"Jaehyun...?" Taeyong đổi giọng cầu xin, "Tối qua ngài không hài lòng gì về tôi à? Vậy thì tôi sẽ không làm thế nữa, tôi hứa đấy."
Jaehyun nhìn anh và thở dài lần nữa, "Không phải tôi không hài lòng—"
"Được rồi. Ngài có hai lựa chọn, ăn tối hay 'ăn' tôi?"
Taeyong nhếch môi trêu chọc Jaehyun. Hắn nhìn anh và tỏ vẻ do dự. Nhưng rồi hắn đứng dậy và cầm lấy chiếc đĩa trên bàn. Taeyong liền thất vọng, không còn cứu vớt được nữa sao. Nhưng anh bị bất ngờ khi hắn tiến tới ép anh tựa sát vào chiếc bàn thủy tinh.
"Tôi tưởng ngài đói rồi?" Taeyong giả vờ ngây ngô hỏi. Nếu anh không lầm thì thân dưới đang dần cương lên rồi.
"Thức ăn để đó cũng được, không vội," Jaehyun trầm giọng thì thầm bên tai anh.
Hắn rải nhẹ lên cổ anh những chiếc hôn ngọt ngào, trong khi tay thì bận rộn chơi đùa với hai điểm đỏ hồng đang dựng thẳng lên dưới lớp áo của anh. Anh nhỏ giọng rên và cong lưng, ưỡn người đón nhận sung sướng rồi lại thở hổn hển khi bên dưới đã cương cứng đến phát đau.
Jaehyun ngưng trêu đùa đầu ngực, đưa tay kéo quần Taeyong xuống khỏi đầu gối. Cậu nhỏ đã cứng lên của anh hoàn toàn được phô bày ra và khao khát được chạm vào. Hắn nắm gọn lấy vật thể nóng ấm ấy và bắt đầu di chuyển lên xuống.
"Ah! Ưm..." Taeyong kêu lên và tự đưa đẩy bản thân theo nhịp tay của Jaehyun.
Jaehyun thấy chất dịch trong suốt đã rỉ ra một ít trên phần đỉnh của anh. Hắn sượt ngón tay cái qua đầu khấc sưng đỏ và quệt sạch chất dịch đi. Hành động đó làm Taeyong mất kiểm soát, rên đến lạc cả giọng và dường như đã đến đỉnh điểm, anh nhắm nghiền hai mắt lại.
"Aaa... ưm..."
Taeyong bắn ra trên tay Jaehyun và gần như kiệt sức, anh ngã ra ghế. Lồng ngực anh phập phồng để lấy lại không khí. Ít lâu sau anh ngồi bật dậy và thấy Jaehyun đang rửa tay bên bồn rửa. Chỉ là một chút handjob nhưng không tệ chút nào, Taeyong thầm nghĩ.
"Ngài nên ra ngoài phòng khách ăn tối đi," Taeyong đề nghị và Jaehyun cũng không có lý do gì từ chối.
__
191107
edit: 200227/200911
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com