-29- Apologize
Sau hơn một ngày thuyết phục Jimin ở nhà, Jungkook và Taehyung đành phải từ bỏ, thả mình trên chiếc ghế bành. Cả hai đã đi đi lại lại trong căn phòng hàng chục lần, tự tin rằng có thể dừng Jimin lại nhưng anh thậm chí còn chẳng thèm nghe.
'Được rồi hai người. Tôi đi đây' Jimin thở hắt ra, lẫn trong giọng nói còn một chút lo lắng, hai ngón tay nghịch nghịch đầy bồn chồn lo lắng khi đứng trước hai chàng trai.
Jungkook và Taehyung đứng dậy và cùng ôm Jimin, Jungkook còn đặt một nụ hôn vào đỉnh đầu anh.
'Nếu cậu ta làm bất cứ việc gì, bất cứ việc gì. Gọi cho em lúc đó và bọn em sẽ đến ngay. Em thề nếu hắn mà đụng tay vào anh, em sẽ-' Jungkook dừng lại, làm động tác tung nắm đấm trong không trung rồi hạ vào lòng bàn tay kia.
'Đừng lo. Anh sẽ gọi nếu có gì xảy ra mà. Chúc anh may mắn đi' Jimin đeo giày vào rồi vẫy tay tạm biệt hai chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế bành.
Cánh cửa đóng lại, cũng là lúc hai chàng trai quay qua nhìn vào mặt nhau.
'Chúng ta sẽ theo dõi anh ấy, được chứ?' Taehyung hỏi.
'Đương nhiên. Em đã có đồ cải trang rồi' Jungkook trả lời, một nụ cười đắc thắng trang hoàng trên khuôn mặt.
.
Jimin đẩy cánh cửa khiến tiếng chuông treo trên cửa lanh lảnh kêu. Anh đưa mắt nhìn không gian trong quán, liền nhìn thấy Daehyun ngồi ngay trung tâm. Khuôn mặt anh dịu đi khi nhận ra nếu cả hai ngồi giữa những người khác như thế, Daehyun đương nhiên sẽ không dám làm gì.
Daehyun đứng dậy và bước về phía Jimin, người ngay lập tức lui xuống khi hắn tiếp cận. Hắn chỉ tay về phía bàn mà hắn đang ngồi, như một cử chỉ chào đón Jimin. Jimin đi theo.
Cả hai ngồi xuống ghế, tiếng kêu cót két của chiếc ghế gỗ vang lên, ma sát với mặt sàn. Daehyun đề xuất gọi món gì cho Jimin nhưng anh từ chối. Anh không muốn nợ người kia bất cứ điều gì. Và chắc chắn anh không thể ngon miệng được.
Họ ngồi đó và Daehyun chờ đồ uống của mình, bầu không khí giữa hai người hết sức ngượng ngùng. Cứ lâu lâu Daehyun mở miệng rồi lại đóng lại, như thể đang tính nói điều gì thì quên mất.
Jimin quan sát vẻ ngoài của người ngồi phía đối diện, ngắm nghía đường quai hàm và mái tóc nâu tơ xù. Daehyun chỉ mắt nhìn lên đèn điện và Jimin không nhịn được mà nhìn vào màu sắc đó, màu vàng đậm lôi kéo anh tới những kí ức thuở còn là học sinh ở trường y. Hắn đẹp đến nỗi Jimin có lẽ có thể đổ người kia lần nữa nếu không biết những điều xấu xa mà hắn đã làm, cả những bí mật tối tăm ẩn đằng sau đôi mắt đó.
Jimin tự cảm thấy thật may mắn khi không người nào khác lại trở thành nạn nhân cho cái bẫy của Daehyun.
Jimin cứ tiếp tục nhìn Daehyun như thế, một tiếng leng keng nhỏ phát ra từ góc trái của quán cà phê.
'Sao anh ấy cứ nhìn chăm chăm tên kia đến thế? Đáng ra anh ấy phải nhìn em như thế mới đúng chứ?' Jungkook khó chịu nhăn nhó, bàn tay nắm chặt đặt trên bàn.
Taehyung nhìn Jungkook rồi cười khúc khích khi râu giả của Jungkook tuột xuống đôi chút, khiến cậu còn nhăn mặt hơn nữa.
'Jungkook à bình tĩnh nào anh bạn. Anh đoán là cậu ấy không có chủ đích khi nhìn hắn ta như thế đâu' Taehyung khi nói ra những từ cuối, một sợi tóc bay vô miệng khi anh nói. Anh cố lấy nó ra từ miệng nhưng mãi chẳng được.
Nữ diễn viên bật cười quan sát bàn phía đằng xa khi người này thì lấy khăn ăn lau lưỡi trong khi người đàn ông kia đang cực kì tức giận chăm chăm nhìn bàn nằm ở trung tâm.
Cô lắc lắc đầu, tập trung công việc đưa nước uống cho bàn ở giữa kia.
Daehyun thở dài, không biết mở đầu từ đâu. Miệng hắn mở ra và suýt nữa thì đã nói được một từ thì nước uống tới nơi, cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. Hắn với tay ra lấy một sợi rơm giữa bàn, khiến Jimin có chút nao núng.
Đôi mắt Daehyun phủ một nỗi buồn. Mãi hắn mới nói được một câu cứng ngắc.
'Jimin. Xin lỗi.... vì tất cả.' Jimin liền cắt lời hắn.
'Cậu mong tôi tha thứ cho cậu?' Hai bàn tay của anh không còn bồn chồn nữa, chúng nắm chặt lại, sự tức giận trong anh dâng lên từ tận trong lòng, lan tỏa khắp mọi nơi trong cơ thể.
'Không. Đó là thứ cuối cùng tôi có thể mong đợi từ cậu. Tôi chỉ muốn xin lỗi. Tôi biết lời xin lỗi này sẽ không bao giờ đủ để bù cho những việc tôi đã làm với cậu và tớ hiểu điều đó. Chỉ là tôi muốn xin lỗi...' Daehyun gãi gãi sau gáy, không biết nên nói gì tiếp theo.
'Tôi không nghĩ tôi có thể tha thứ cho cậu, Daehyun'
'Tôi biết. Tôi thực sự không mong điều đó. Gần đây tôi đã được giúp đỡ. Tôi đã cố tìm người có thể chịu được những khi tôi tức giận và cả cái tính chiếm hữu này nữa. Tôi vẫn luôn tìm cách để kiềm chế bản thân không làm những điều đó. Tôi quyết định là sẽ không làm ai phải tổn thương nữa. Quyết định đó cũng quá trễ rồi, nên một lần nữa, tôi xin lỗi vì điều đó. Tôi chỉ muốn xin lỗi một cách thật chính thức, để tôi và cậu gần gũi hơn. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Cậu có thể rời đi nếu muốn. Cũng có thể nói những gì cậu muốn. Hãy nói hết ra đi'
'Tôi không có gì để nói với cậu. Thật mừng là đã có người chịu giúp cậu. Ít ra điều đó sẽ cứu những người khác, để họ không phải trải qua những điều mà tôi đã trải qua.' Jimin rất tức giận, nhưng vẫn rất an tâm. An tâm rằng không ai phải chịu đựng những điều đó.
Jimin không muốn người khác chịu đau. Đó là lí do anh trở thành một bác sĩ, cứu con người ta từ nỗi đau đó.
Daehyun cười, không phải một nụ cười độc hại kia, một nụ cười khi người đối diện hắn vẫn không mất đi nhiệt huyết như thế. Và bây giờ thì hắn mong có thể trở về quá khứ và lấy lại những gì mà hắn từng làm.
Jimin toan đứng lên, Daehyun cũng nói những lời cuối cùng. 'Cảm ơn vì đã nghe tôi nói. Tôi biết điều đó rất khó khăn và tôi có xin lỗi như nào cũng không đủ. Mong những điều tốt nhất cho cậu'
'Đừng lặp lại lỗi lầm lần hai. Tôi mong đây cũng là lần cuối tôi và cậu gặp nhau, Lee Daehyun. Chào' Jimin sắc bén kết thúc cuộc hội thoại (mà anh mong là lần cuối) rồi xoay người rời đi.
Jimin bước ra ngoài, chui vô một góc rồi dựa lưng trên bức tường gạch sau lưng. Anh thở hồng hộc, bàn tay phải đặt trên bên ngực trái, cảm nhận nhịp đập mãnh liệt của trái tim qua làn da. Jimin chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Anh đã làm được. Đã đối đầu với nỗi sợ tồi tệ nhất. Jimin chỉ mong những cơn ác mộng đó sẽ không lặp lại nữa.
Jimin thở một hơi thật sâu trước khi leo lên chiếc xe ô tô và lái về căn hộ của mình. Một phần nặng trĩu ở trong tim đã được gỡ bỏ.
.
Jungkook và Taehyung rời đi, vài phút sau mới đứng dậy.
Mọi người trong quán đồng loạt nhìn về phía hai chàng trai kì lạ với áo choàng mưa chấm đất, râu ria giả dính vài mảnh vụn bánh quy rời đi.
Khi đã ra ngoài, cả hai cởi bỏ lớp cải trang, nhìn vào mắt nhau, sự khấn cấp hiện rõ qua ánh mắt.
'Nhanh nhanh! Gọi cho uber, chúng ta phải về nhà trước Jimin' Jungkook hét lên rồi điên cuồng bấm điện thoại, đương nhiên không nhìn thấy Jimin đang đứng trong góc của tòa nhà, cười khúc khích anh và cả người bên cạnh đứng ở mép vỉa hè.
Những người hiệp sĩ của anh trong lớp áo giáp bóng loáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com