Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7+8


Kim bảo bảo đứng dưới tán cây trong công viên, bé đứng nhìn những gương mặt lạ lẫm của người trên đường đi qua đi lại, trong đôi mắt to tròn ánh lên nỗi sợ hãi.

Vì để thuận tiện làm việc, Taehyung cùng bảo bảo dọn đến nhà mới, bảo bảo rất thông minh, đi ra khỏi nhà trẻ bụng đầy tự tin mình nhớ đường nhưng mà người trên phố nhiều quá bé không tìm được đường về nhà, cũng không thấy bà nội và ba ba đâu, cái bụng lại còn không ngừng réo ầm.

Bé mếu máo bật khóc, người qua đường rối rít đi qua muốn giúp bé nhưng kim bảo bảo rất cảnh giác, không chịu nói chuyện với ai, nhất quyết ôm chặt ba lô trong ngực.

Đôi mắt to tròn rơi lệ vùng quanh, trong đám người vây quanh đột nhiên một bóng lưng âu phục áo sơ mi trắng lướt qua, đúng là ba ba rồi! Là ba ba! Thế là bé nhấc đôi chân ngắn cũn theo hướng ba ba mà chạy tới.

"Ba ba ơi!"

Ba ba? Jeon-mờ-mịt-không-hiểu-chuyện-gì.jpg

Jeon Jungkook đang tản bộ trên đường, đột nhiên bị một đôi chân ngắn cũn va mạnh vào khiến hắn lảo đảo suýt ngã, còn được một đứa trẻ không biết từ đâu chạy tới gọi là cha.

Hắn cúi đầu xuống đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn của một đứa trẻ, mắt to trừng mắt to hai khuôn mặt mờ mịt.

Bảo bảo vội buông hai tay đang ôm chặt ra, ngượng ngùng nói: "Cháu xin lỗi chú, cháu nhận nhầm người...Cháu đang tìm ba ba của cháu.." Kim bảo bảo tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn lén đưa mắt đánh giá chú trước mặt, chú đẹp trai quá chú ơi.

Đúng là con trai của Kim Taehyung, được di truyền tính nhan khống* y như ba.

*nhan khống: mê cái đẹp =)))

Jungkook tuy lãnh đạm không cười với người khác nhưng với trẻ con lại rất dịu dàng, hắn ngồi xổm người để đứa trẻ có thể nhìn thấy rõ hắn trong tầm nhìn.

"Muốn chú tìm ba cho cháu không?"

Bé do dự một chút, ba ba không muốn bé nói chuyện với người lạ nhưng nãy giờ bé ôm đùi chú này cảm giác rất cứng rắn và ấm nữa, hơn nữa chú rất đẹp trai cho nên chắc chắn không phải là người xấu, bé nghĩ ngợi xong gật đầu duỗi bàn tay bé xíu ra nắm lấy ngón tay chú kia.

Xúc cảm mềm mại nằm trong tay Jungkook khiến lồng ngực hắn thổi qua cảm giác rất kì lạ, đứa trẻ trước mặt vẫn mở to mắt nhìn hắn, hắn không tự chủ được nở nụ cười lấy điện thoại ra hỏi: "Cháu có biết số của ba mẹ không?"

"Bảo bảo biết. Bảo bảo tự gọi điện thoại."

Jungkook chuyền điện thoại qua, chăm chú nhìn một lượt áo đeo dây quai, quần jean của bé, bàn tay nhỏ bé cầm điện thoại lớn, hắn không cầm được khóe miệng nhếch lên, đứa nhỏ này vừa trong trẻo đáng yêu như một mặt trời nhỏ, giúp hắn xua đi tâm trạng không vui hôm nay.

"Tút tút..bà nội ơi! Bà ơi bảo bảo của bà đây ạ, cháu bị lạc rồi..dạ? Có một chú rất tốt bụng đang giúp cháu..vâng, bảo bảo không biết đây là đâu..." Ánh mắt bé cầu cứu nhìn Jungkook, hắn sờ tóc mềm của bé thuận tay nhận điện thoại nói:
"Alô. Chào bác cháu là Jeon Jungkook, chúng cháu đang ở công viên xx, vâng, không sao, không cần cảm ơn." Nói hai ba câu rồi cúp điện thoại.

Hai người một lớn một nhỏ lại tiếp tục mắt to nhìn nhau, Jungkook không biết chơi với trẻ con, nâng bé lên ôm vào lòng nói: "Chú đưa con đến chỗ bà nội."

Mượn tư thế bế ôm, bảo bảo nhìn chằm chằm đôi mắt Jungkook trong khoảng cách cực gần, bé cười tươi vươn ngón tay mũm mĩm chỉ vào hai mắt mình: "Chú và bảo bảo có đôi mắt hai mí giống nhau quá nè."

Jungkook nhìn bộ dạng tinh quái của đứa nhỏ, lại không kiềm được nhéo một cái trên mặt của bé mà nói: "Khá lắm, bảo bảo biết nhiều thứ ghê nha."

Nghe được khích lệ, bảo bảo kiêu ngạo ưỡn ngực: "Nói chú biết nha, ba ba cháu mắt một mí còn đẹp hơn nhiều nhiều lắm!" Nhắc đến Kim Taehyung giọng nói bảo bảo tràn đầy sự tự hào. "Chú ơi, ba ba cháu là đẹp trai số 1 thế giới. Ba ba cháu.."

Jungkook nghe đứa trẻ này một lèo nói không ngừng về ba của bé, một đứa trẻ non nớt với thanh âm trong trẻo xua tan không khí oi nóng của mùa hè. Jungkook thầm nghĩ, đứa trẻ này thật yêu thương cha mẹ nó.

Bỗng một tiếng động lạ truyền tới.

Ục ục ục—

Bảo bảo tủi thân nói: "Chú ơi, con đói."

Theo chỉ dẫn của bảo bảo đi tới trước cửa KFC, Jungkook nhíu mày, lúc xếp hàng mua hamburger Jungkook sinh ra ngờ vực đứa trẻ này có thể ăn hết những thứ này sao?

Sự thật là Kim bánh bao chưa từng ăn hamburger bao giờ, bà nội luôn quản rất nghiêm, chỉ là bé luôn thấy ba ba Taehyung lúc nào cũng ở trong phòng ăn vụng, nhìn ba ăn rất vui vẻ, trong lòng bé âm thầm ghi nhớ, chắc chắn thứ này ăn rất ngon.

Jungkook cầm điện thoại không ngừng tìm kiếm, có nên để trẻ con ăn humburger không, tra ra lời đáp đều không được ăn nhiều. Nhìn bé cưng ánh mắt chờ đợi nhìn hamburger, hắn thở dài, đúng là không thể từ chối bất kì yêu cầu gì của trẻ nhỏ mà.

Jungkook cẩn thận xé nhỏ từng phần đưa cho bé một nửa, phần còn lại giấu đi, bé quá nhỏ bị gạt mà cứ nghĩ mình ăn ăn một hồi hết một cái bánh thật to, ăn xong vỗ bụng móc túi nửa ngày lôi ra tất cả tiền đưa cho Jungkook.

"Chú ơi, trả cho chú nè!"

Kim bảo bảo dù không biết thứ này bao nhiêu tiền nhưng bé có được rồi thì ý thức phải trả tiền.

Jungkook nhìn bàn tay nhỏ đưa tới hai tờ tiền nhăn nhúm thì cười ra tiếng: "Vậy chú nhận, bảo bảo ăn vui không?" Đứa trẻ này gia giáo thật tốt, bố mẹ hẳn là người tốt mới có được đứa bé đáng yêu như vậy.

"Vui lắm ạ. Chú ơi cháu còn muốn nói với chú.." đứa trẻ nhiều lời này lại bắt đầu nói về ba bé đấy, Jungkook dẫn bé đến quán bên cạnh ngồi, thuận tiện chờ người nhà bé đến đón. Lạ thật, nghe bé nói cả buổi như vậy hắn cũng không thấy phiền chán.

Vừa lắng nghe nhìn thấy ánh mắt bé thoắt cái sáng bừng, kích động đứng lên ghế, dọa Jungkook vội vàng đỡ lấy bé.

"Ba ba ơi!"

"Bảo bảo, con không..."

Jungkook vừa định quay đầu lại nhìn thì âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên khiến hắn khựng lại.

Kim Taehyung?

Chương 8

Mẹ Kim gọi điện cho Taehyung, anh sợ hãi văn kiện trong tay lúng túng làm rơi đầy nền nhà, nếu bảo bảo xảy ra chuyện gì chắc anh phát điên mất.

Cơm còn chưa ăn được hạt nào vội vã cầm chìa khóa xe, dựa vào địa chỉ đối phương cung cấp mà đi tìm, vừa vào cửa thấy bảo bảo khoa chân múa tay vẫy anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhào tới ôm chặt cơ thể mềm mại nhỏ bé của bảo bảo, hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi sữa tươi trên người bé mới dám xác nhận đây là thực chứ không phải mơ. Xoa nắn từ trên xuống khắp người bảo bảo kiểm tra không có vấn đề gì anh mới xoay người lại chuẩn bị cảm ơn người đã giúp đỡ.

Vừa quay người lại suýt nữa bị hù dọa.

"Jeon tổng?"

Jungkook mất tự nhiên ho nhẹ: "Đây là con trai anh à?"

Taehyung đột nhiên nghĩ đến cái gì vội nói: "Đúng vậy, không phải con trai cậu, nó là con trai tôi.."

"...."

Hai người rơi vào bầu không khí xấu hổ lúng túng.

"Bảo bảo rất đáng yêu." Jungkook cố gắng đổi chủ đề.

"Do tôi nuôi tất nhiên là đáng yêu rồi." Taehyung cố đáp lại.

Lại tiếp tục im ắng...

Kim bảo bảo chớp đôi mắt to tròn nhìn ba ba và chú đẹp trai, bé cảm thấy bầu không khí ngột ngạt khiến bé không thoải mái liền mở miệng nói: "Dung dăng dung dẻ~~~ chú mua hamburger cho con rồi! Ăn không có vị gì cả."

Taehyung sửng sốt giận dữ nhìn Jungkook: "Cậu đưa nó đi ăn hamburger?"

Jungkook bị giận lẫy không hiểu sao chỉ biết gật đầu.

"Trẻ con không thể ăn những thứ này, cậu có biết không hả! Cậu có tư cách gì mà làm cha chứ!"

????

Jeon-lại-mờ-mịt-không-hiểu-chuyện-gì.jpg

Hắn không biết sao tự nhiên anh lại tức giận ôm bảo bảo đi mất, còn quên luôn hắn là cấp trên của anh, thậm chí không thèm nói một câu cảm ơn, Jungkook ngay cả một câu cũng chưa kịp nói...

Đến lúc hoàn hồn hắn lập tức đuổi theo bóng lưng Taehyung, người này mỗi lần đều chỉ lưu lại một bóng lưng cho hắn, đã bao giờ dừng bước lại chờ hắn đâu.

Jungkook cảm giác càng bước càng nặng nề, anh và hắn như cách nhau cả dải ngân hà, giao tiếp bình thường nhất giữa hai người cũng gặp trở ngại khiến hắn không khỏi cảm thấy con người xinh đẹp hấp dẫn hắn ba năm trước trong kì động dục chỉ là một thoáng vụt qua không nắm được.

Nếu biết trước yêu một người lại mệt mỏi đến chừng này, ngay từ đầu hắn không rung động thì tốt biết bao, bây giờ do dự mờ mịt, vừa lo ngại quá nhiều không giống hắn chút nào.

Xuyên qua đám người hắn kéo lại người phía trước đang hùng hổ ôm đứa bé trong lòng. Kim Taehyung xuất hiện lại trong cuộc đời hắn như thế, vậy định mệnh có lẽ thật sự tồn tại.

"Kim Taehyung..nếu anh chưa thích Alpha nào khác..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com