Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Taehyung đang tranh thủ chợp mắt một lát thì bị y tá gọi dậy. Y tá thông báo ông cụ đã tỉnh, giờ anh có thể vào thăm. Taehyung đẩy cửa bước vào, cố gắng nở nụ cười tự nhiên nhất có thể: "Ông tỉnh rồi ạ."

Sau một đêm ông như già nua hơn rất nhiều, hai mắt mờ đục, nghe thấy tiếng mở cửa mới nghiêng đầu nhìn sang. Taehyung bước nhanh tới bên giường, thấy ông cụ mấp máy môi như có điều muốn nói. Anh cúi sát đầu xuống nghe xem ông muốn nói gì.

Ông cụ chỉ yếu ớt gọi hai từ.

"Jungkook. Jungkook."

Anh vội nắm lấy bàn tay run rẩy đang hướng về phía mình. Ông đã nhìn nhầm anh thành người khác, có lẽ là người con trai qua đời từ sớm của ông. Anh cũng không vội đính chính mà chỉ xoa nhẹ lên hai tay ông đang siết chặt lấy tay phải của mình.

"Con đây." Taehyung hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể.

Anh xoa nhẹ lên đôi bàn tay gầy guộc ấy, khe khẽ đáp lời. "Con đang ở đây rồi."

Hai hàng lệ chảy dài trên làn da nhăn nheo. Tiếng khóc nghẹn ngào nghe không rõ tiếng, xen lẫn với những nhịp thở khó nhọc. Đôi tay gầy yếu giữ chặt lấy tay Taehyung như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Jungkook."

"Con đây."

"Jungkook."

"Con vẫn luôn ở đây mà."

Taehyung nhìn gương mặt đẫm nước mắt của ông, gối cũng bị thấm ướt cả một mảng lớn. Ông run run đưa tay vào túi áo trong tìm kiếm thứ gì đó, mãi mới lấy ra được một bức ảnh nhỏ, nhét vào tay anh.

Động tác của ông vô cùng chậm chạp. Dường như anh có thể cảm nhận một sinh mạng đang dần vuột khỏi tay mình. Anh nghe thấy tiếng tim đập lẻ loi bên trong lồng ngực trơ trọi, mỗi lúc lại một yếu dần. Chỉ có đôi tay đang siết chặt lấy mình kia là còn sự sống.

"Jungkook... Bố rất cô đơn," Ông cụ thều thào nói, "Không có con, rất cô đơn..."

Nhiệt độ trong lòng bàn tay càng ngày càng thấp. Máy điện tâm đồ phát ra tiếng vang dài, những con số màu xanh biến thành màu đỏ. Anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, các bác sĩ y tá đồng loạt tiến vào.

Taehyung ngơ ngác tránh sang một bên, nhìn bác sĩ chuyển ông cụ đi nơi khác. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, rạng sáng bốn giờ. Anh đứng nguyên tại chỗ, trong lòng trống rỗng không rõ cảm xúc của bản thân hiện tại.

Đây là ngày đầu tiên anh gặp ông cụ này.

Ông là một người rất tốt, nhiều lần giúp đỡ cha mẹ anh. Nhưng suy cho cùng anh cũng mới gặp ông lần đầu mà thôi, giữa hai người không có bất kì quan hệ mật thiết nào. Sinh mệnh này sau mấy giờ đồng hồ đã tiêu tan ở trước mắt mình. Taehyung chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy với cái chết. Lồng ngực anh đau xót đến tưởng chừng như không thở nổi.

Taehyung đứng một mình trong phòng bệnh cả tiếng đồng hồ mới vịn mép giường ngồi xuống. Tâm trí anh căng như dây đàn, cả đêm không ngủ cũng không thấm vào đâu. Anh gửi tin nhắn thông báo sơ qua tình hình cho bố mẹ rồi nằm xuống giường bệnh, ngẩn người nhìn bóng đèn sáng chói mắt treo trên trần nhà.

Taehyung giơ bức ảnh kia lên ngắm nghía. Là một cái ảnh thẻ vô cùng phổ thông, mép ảnh đã phai màu. Các đường nét trên gương mặt người trong ảnh nhìn không rõ lắm, nổi bật hẳn lên là đôi mắt đen tròn. Ở góc ảnh còn có vết đóng dấu, chắc là nó được gỡ khỏi tờ giấy chứng nhận nào đó. Anh cố gắng nhìn rõ họ tên của người đó in trên ngực trái áo đồng phục.

Jeon Jungkook.

"Anh ta tên là Jeon Jungkook."

***

Taehyung nghĩ mình đã quá mệt mỏi nên mới có thể ngủ quên trên giường bệnh.

Trong mơ anh thấy mình đang rơi xuống một hố sâu không đáy, mặc dù ý thức mơ hồ nhưng anh vẫn nhận ra đây là dấu hiệu quay trở về quá khứ. Đại não anh chết lặng, anh không nhớ nổi gần đây mình có việc gì cấp bách khao khát đổi thay. Trước đây phải có ham muốn mãnh liệt mới quay về quá khứ được, lần này là thế nào? Mình chỉ mệt mỏi chợp mắt một lát, không ngờ lại nhảy vào hố sâu thời gian.

Quan trọng nhất là anh không biết mình đang trở về thời điểm nào.

Kệ nó đi, Taehyung mặc cho cơ thể rơi xuống, quyết định tranh thủ thời gian đánh một giấc. Với năng lực của anh bây giờ cùng lắm là quay về nửa ngày trước, tỉnh lại chắc vẫn đang ở trong bệnh viện này thôi.

Dù có quay lại bao lần đi nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Bệnh tình của ông cụ vô phương cứu chữa, vận mệnh của ông ấy đã đến điểm tận cùng. Taehyung hiểu rõ mình vẫn sẽ phải đối mặt với kết cục tương tự.

Không nghĩ nhiều nữa. Ngủ thôi.

Ngủ một giấc tỉnh dậy vô cùng thỏa mãn, như bù đắp lại tất cả những ngày thiếu ngủ. Nhưng anh có cảm giác cơ thể mình rời ra thành từng mảnh, mặc dù chăn đệm đều rất mềm mại ấp áp.

Chắc là mình xuyên qua rồi. Taehyung lắc lắc đầu để tỉnh táo lại. Trong năm 2017 anh chưa sử dụng năng lực lần nào, giờ đã bước sang năm 2018, coi như dùng cho đỡ phải bỏ phí.

Năm vừa rồi anh bận rộn quá nhiều việc, không có thời gian cân nhắc xem nên dùng năng lực vào lúc nào. Giờ mới biết hóa ra cái này không phải tùy mình quyết định, nếu trong một năm không dùng nó lần nào là sẽ bị nó cưỡng chế sử dụng.

Taehyung chớp mắt ngó nghiêng xung quanh xem mình đang ở đâu. Hình như anh vẫn nằm trong phòng bệnh, mùi nước sát trùng nồng nặc bốn phía, cùng với đó là không khí lạnh buốt thấm vào người.

Giờ vẫn đang là mùa đông.

Taehyung ngắm nhìn căn phòng, cách bài trí này không giống với phòng bệnh của ông cụ. Anh cúi đầu nhìn chính bản thân mình, thấy quần áo vẫn giữ nguyên như trước khi xuyên qua. Những lần trở về quá khứ trước anh sẽ mặc đồ giống thời điểm mình ở quá khứ. Vậy chắc là mình quay lại vài tiếng trước thôi nên quần áo vẫn giữ nguyên.

Anh xuống giường định mở cửa bước ra ngoài thì y tá đột ngột tiến vào.

"Tỉnh rồi à? Cậu cứ ngồi xuống đi. Cậu nhóc kia đang đi nộp tiền viện phí, một lát nữa sẽ quay lại."

Tại sao trang phục y tá của bệnh viện này lại xấu xí quê mùa đến vậy. Taehyung cười gượng hỏi: "Chị có thể cho tôi mượn điện thoại được không?" Y tá này là người Hàn Quốc chứng tỏ mình đang ở trong nước, trước hết thử gọi điện cho bố mẹ xem sao.

Y tá lộ ra vẻ mặt mông lung, dùng ánh mắt đánh giá Taehyung từ trên xuống dưới: "Xin lỗi, tôi không có điện thoại di động. Để tôi đi mượn giúp anh một cái nhé."

Taehyung buồn chán về giường nằm. Căn phòng này bài trí vô cùng sơ sài, thậm chí còn không có nổi một cái tivi. Bệnh nhân nào xui xẻo bị phân đến phòng bệnh này chắc trong quá trình hồi phục sẽ chán nản muốn chết.

Còn "điện thoại di động", nhắc đến lại thấy khôi hài. Y tá kia cứ nói thẳng là không muốn cho mình mượn điện thoại là xong, cần gì phải làm như thế.

Taehyung nằm chờ hơn mười phút y tá mới quay lại. Sắc mặt y tá vô cùng phức tạp, cảm tưởng như cô ấy vừa chạy một vòng quanh bệnh viện mới kiếm được một cái điện thoại di động vậy.

"Cảm ơn chị, xin hỏi tôi có thể gọi nhờ một cuộc điện thoại hay không?" Anh làm như không thấy nét mặt khác thường của đối phương, cố gắng nở nụ cười chuyên nghiệp.

"Được, cậu gọi luôn ở trước mặt tôi đi. Dùng xong tôi còn phải trả lại cho người ta ngay lập tức."

Y tá đưa điện thoại ra, là một cái điện thoại di động nokia kiểu cũ.

Taehyung kinh ngạc sững sờ.

Không nhầm chứ, chị làm ơn đưa iphone cho tôi được không? Cái điện thoại nokia này xứng đáng làm bảo vật gia truyền trưng bày trong viện bảo tàng ấy chứ.

Nhưng nhìn y tá trông rất căng thẳng, hình như sợ mình cướp điện thoại bỏ trốn thật.

Taehyung cúi xuống nhìn cái điện thoại kia, rồi nghĩ đến đồng phục y tá lỗi thời cùng phòng bệnh không có tivi, đồng tử anh đột ngột mở to.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Taehyung vừa đặt câu hỏi vừa run rẩy nhận lấy chiếc điện thoại. Anh hơi dùng sức bật nắp điện thoại, màn hình có độ sáng cao đến chói mắt.

Tầm mắt anh dừng lại trên màn hình bé xíu.

Giọng nói của y tá vang lên cùng lúc anh nhìn thấy ngày tháng hiển thị trên màn hình. Taehyung cảm giác như có ai đó đang lấy búa gõ mạnh vào đầu mình.

"Hôm nay là ngày 1 tháng 1."

Ngày 1 tháng 1 năm 2004.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com