Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Guanlin đang cố làm bản thân phân tâm. Anh đang xem ngẫu nhiên một vài video trên mạng chỉ để cố giữ đầu óc mình không nghĩ về cái cậu bé nghiện bóng rổ nào đó. Anh đã làm rất tốt cho đến khi ai đó gõ cửa phòng anh.

"Này chàng trai."

"Chào bố" Guanlin nói rồi đóng laptop lại. Wooseok đi đến giường Guanlin và đặt vào tay anh cốc cacao nóng mà ông đang cầm trên tay. "Cái này để làm gì ạ?"

"Người ta nói cacao nóng sẽ làm mọi chuyện tốt hơn." Wooseok giải thích và thúc anh nhận lấy nó. "Con có vẻ buồn. Ta nghĩ nó sẽ giúp con phần nào. Ta tự làm đấy."

Guanlin nhìn chằm chằm vào cái cốc mà bố anh mang đến. "Cám ơn bố." Anh biết bố anh hiếm khi làm mấy chuyện vớ vẩn như thế này. Hẳn là Yuto đã bảo Wooseok kiểm tra anh.

Guanlin vẫn im lặng vào bữa tối. Nhưng anh vẫn cảm nhận được sự yêu thương, Wooseok có vẻ đang thật sự cố gắng để mở lòng với anh. (Hình như fic này nó thuộc một series fic và quan hệ của Wooseok với Guanlin nó nằm ở phần trước. Lúc đọc bản tiếng Anh trước khi bắt đầu dịch thì tớ không đọc kĩ lắm nên cứ nghĩ cái fic này nó là 1 cái one-shot vậy thôi.)

Wooseok im lặng một lúc và Guanlin cũng im lặng uống cốc cacao của mình trước khi người lớn hơn lên tiếng "Ta không biết chuyện gì đã xảy ra và đằng nào con cũng không có vẻ là muốn nói về chuyện đó nên ta sẽ không ép con. Cứ giữ nó trong lòng con cũng được nhưng nếu con cần ba con và ta để giải tỏa thì chúng ta luôn ở đây. Tất cả mọi thứ con cần làm chỉ là nói với chúng ta."

Guanlin cười một cách chân thành, lần đầu tiên sau sự việc với Seonho, "Vâng, con sẽ làm vậy. Cám ơn bố."

Wooseok với tay xoa đầu Guanlin một cách đầy yêu thương khi nghe câu trả lời đó. Ah, Guanlin đã thật sự trưởng thành theo mẫu người mà hai người cha của anh đã tưởng tượng ra. Wooseok cảm thấy rất tự hào về anh.

Guanlin uống hết cốc cacao chỉ trong chớp mắt, dù sao thì đó cũng là món yêu thích của anh. Anh đưa cái cốc rỗng lại cho Wooseok bởi vì ông bảo sẽ mang nó ra bếp giúp cậu. "Hmm... bố ơi, con có thể ra ngoài đi dạo một chút không?" anh mạo hiểm hỏi "chỉ đi xung quanh đây thôi."

"Vào giờ này ư? Nhưng chuyện đó khá nguy hiểm đấy."

"Con sẽ cẩn thận. Con sẽ về trước khi bố kịp nhận ra." Guanlin cần một không gian mở để có thể dọn dẹp cái tâm trí lộn xộn của anh và giam mình trong phòng thì không có một chút tác dụng nào. "Xin bố đấy."

Wooseok không muốn cho phép Guanlin. Nhưng Guanlin rất hiếm khi hỏi xin ông điều gì nên, "Được rồi. Nhưng phải về trước 10 giờ đấy. Yuto sẽ nổi điên nếu con không có mặt ở nhà trước giờ đó."

...

Bên ngoài giờ đang rất lạnh, một vài chỗ còn bị đóng băng và Guanlin đang ôm chiếc áo khoác của chặt cứng để giữ ấm và bảo vệ bản thân khỏi cái gió tháng Mười một khắc nghiệt. Nhưng bằng một cách nào đó cái sự lạnh lẽo ấy lại tốt, dù nó khiến anh đông cứng, nhưng anh thích cái sự lạnh này hơn là cái nỗi đau đang bao phủ tâm trí anh lúc này. Sau tất cả, ra khỏi nhà quả là một ý hay.

Guanlin đang đi qua bãi cỏ trước nhà thì nghe thấy tiếng nảy của quả bóng đập vào mặt đường. Tiếng đó được phát ra từ nhà người hàng xóm của anh và anh rón rén bước tới đó một cách cẩn thận đủ để không bị phát hiện. Guanlin nhảy qua hàng rào, bước đến gần hơn để chiêm ngưỡng cảnh tượng đẹp đẽ này.

Đó là Seonho. Cậu đang chơi bóng rổ một mình ở sân sau nhà cậu. Cậu đang đắm chìm trong luyện tập nên cậu đã không cảm nhận được Guanlin tới gần, và Guanlin cũng không có ý định làm cậu mất hứng nên anh cũng chỉ đứng im lặng và quan sát. Với quả bóng nằm chắc trong tay, Seonho di chuyển sang trái, thực hiện một cú lừa và vượt qua đối thủ vô hình của cậu và nhảy lên để ném bóng. Rồi vai cậu nhẹ hạ xuống và cả cơ thể cậu cũng vậy, Guanlin để ý. Và anh đã đúng, đường bóng có chút cẩu thả, nó đã đập vào khung rổ nhưng rồi lại nảy ra và nó không vào. Seonho rít lên một cách giận dữ và điều đó không hề giống với tính cách cậu. Seonho trước giờ chưa bao giờ nói tục...

"Cú ném đó thật tệ." Guanlin chỉ định nghĩ vậy thôi nhưng cuối cùng lại nói ra "Em có thể làm tốt hơn vậy mà."

Người nhỏ hơn quay đầu lại, giật mình vì cậu đã không chú ý đến sự hiện diện của Guanlin phía sau mình.

"Hyung..." Guanlin thật sự nên mang theo kính; cái cách Seonho nâng mặt lên và khóe môi cậu vẽ nên một nụ cười thật khiến cho cậu trai lớn hơn bị mờ mắt. "Tại sao anh vẫn ở ngoài vào giờ này vậy?"

"Anh phải hỏi em mới đúng." Guanlin khịt mũi, không chút cảm xúc. "Anh chỉ là cần một chút không khí trong lành, thư giãn và nghĩ về vài linh tinh thôi."

"Ồ."

Và rồi bầu không khí ngại ngùng lại bao phủ. Seonho bắt đầu im lặng và cảm thấy lo lắng. Guanlin có thể nhận thấy điều đó qua cái cách mà cậu trai nhỏ tuổi hơn cắn môi dưới và tay thì cứ vò vò cái viền áo sweatshirt của cậu. Guanlin hằn giọng, cố gắng xóa bỏ cái không khí kì lạ giữa họ. "Muốn chơi một trận không?" anh hỏi.

Anh một nửa muốn cậu khước từ lời đề nghị tự phát của anh, thẳng thừng từ chối và chạy đi lần nữa, nhưng Seonho lại ném bóng cho anh khiến anh khẽ cười. Trận đấu bắt đầu. Anh đi đến giữa sân, dội bóng và khuỵu gối. Seonho ở trước mặt anh, đã sẵn sàng ở tư thế phòng ngự như thường lệ với hai tay giơ lên cao. Với một đường di chuyển nhanh sang trái, cả hai người họ đã bắt được nhịp điệu mà họ cảm thấy thoải mái. Bóng rổ đối với Seonho luôn rất đặc biệt, Guanlin tuy không giỏi như cậu nhưng anh vẫn cố gắng hết sức.

Khi trận đấu kết thúc, cả hai thở gấp, cố gắng lấy lại oxy cho mình khi họ ngồi cạnh nhau trên nền bê-tông. Seonho đưa chai nước cho Guanlin và anh ngay lập tức nhận lấy nó. Họ chỉ chơi hai ván nhưng ngần ấy cũng đủ rút cạn thể lực của hai người khi mà cả Guanlin lẫn Seonho đều ngang tài ngang sức. Seonho thắng trận đầu còn Guanlin thắng ván sau. Đó là một kết quả hòa, không phải một chiến thắng hoàn toàn nhưng cũng đủ làm Guanlin hài lòng.

"Trận đấu thật tuyệt." Seonho nói, sự thích thú tràn ngập trong giọng nói của cậu, "chơi với anh lúc nào cũng thật tuyệt."

Guanlin cũng nghĩ vậy, đấu với Seonho luôn thú vị và đầy thử thách. Cả cái cách mà Seonho đẩy anh khỏi giới hạn của bản thân cũng thật đáng khen. "Ừ đúng thật là vậy."

Sự im lặng đáng sợ lại tìm đến, nhưng Guanlin có vẻ không quan tâm đến điều đó, anh thích nó. Nó khác nhưng khác theo hướng tích cực.

"Xin lỗi vì chuyện hôm đó." Seonho đột nhiên lên tiếng, chuyện đó ít nhiều làm Guanlin bối rối nhưng anh vẫn cố nghe tiếp lời của cậu, "Em lẽ ra không nên làm vậy."

Nếu nói là Guanlin đang rất sốc thì đó vẫn là nói giảm nhưng anh vẫn cố hết sức để giữ gương mặt mình liệt như mọi khi. "Không sao đâu."

"Lúc đó em thật sự sốc và bối rối, và em cũng không biết tại sao em lại bỏ chạy." Seonho nói với giọng điệu khá căng thẳng. Cuộc trò chuyện của họ thật sự khiến cả hai cảm thấy stress và Guanlin cũng không muốn làm khổ người em của mình nữa. Seonho cảm thấy có lỗi với điều mình đã làm và với Guanlin thì chừng đó cũng đủ thay thế cho một lời xin lỗi.

"Không sao đâu Seonho. Anh hiểu mà. Em không cần phải—"

"Không, hyung, anh không hiểu đâu. Anh không bao giờ hiểu được đâu." Seonho cãi lại. Guanlin bị giật mình, đây là lần đầu Seonho cao giọng với anh. "Anh hầu như luôn im lặng và anh hiếm khi mở lời trước nên với anh nói ra những chuyện đó.... hẳn là rất khó khăn. Em đã thật ngu ngốc khi bỏ anh lại như vậy. Em-em..." Seonho bắt đầu nói lung tung.

Guanlin hít sâu một cái trước khi nói. Anh cần phải chắc chắn rằng mình đủ bình tĩnh để kiểm soát tình thế này. "Rốt cuộc là em muốn nói gì hả, Seonho?"

Anh không muốn trông đợi gì cả, thật sự không muốn, nhưng cái cách mà Seonho nhìn anh.... Seonho thật đang làm khó anh.

Seonho quay sang anh, mắt cậu đẫm nước. Cậu trông như sắp khóc đến nơi rồi. "Em cũng thích anh, hyung." Seonho nói một cách dứt khoác. "Em thích anh." Và rồi Trái đất như ngừng quay.

Guanlin mở miệng nhưng rồi lại miễn cưỡng đóng lại. Không thể nghĩ ra một câu hoàn chỉnh để đáp lại. Cái cách mà Seonho ngượng cũng thật đáng yêu. Anh liều lĩnh cố gắng không tránh ánh mắt của cậu nhưng mặt cậu đang rất đỏ, đỏ đến tận mang tai. Guanlin cảm thấy điều đó thật dễ thương, cực kì. Guanlin muốn cũng muốn nói thích cậu, để có thể đường đường chính chính hẹn hò với cậu nhưng anh bị phân tâm bởi cái ý nghĩ là anh muốn hôn cậu. Anh có một đống cơ hội trong cuộc đời mà anh sẵn sàng để chúng vuột đi, nhưng anh sẽ không bao giờ để vuột mất Seonho, không bao giờ.

Và rồi anh làm chuyện mà anh đã nghĩ mình phải làm. Guanlin nghiêng đầu thật chậm rãi, cẩn thận để không làm cậu bé nhỏ hơn hoảng sợ. Seonho ban đầu cũng có chút giật mình; có chút ngần ngại trước hành động thân mật này của họ, khi Guanlin giữ má cậu thật nhẹ nhàng, anh dừng động tác lại. Anh chờ, chờ bất cứ một dấu hiệu nào đó của sự phản đối, anh không muốn Seonho ghét mình. Nhưng khi anh thấy cậu đã tự nguyện nhắm mắt lại, chờ đợi thứ mà Guanlin chuẩn bị làm tiếp theo, Guanlin biết mình đã không còn đường lùi nữa.

Và nó đã xảy ra.

Khi môi hai người chạm lần đầu tiên trong đời, Guanlin cảm thấy thật tuyệt, nó cho anh cảm giác như là nhà. Nụ hôn thật sự rất vụng về, Guanlin sợ mình sẽ phá hỏng khoảnh khắc tuyệt vời đó nên anh đã tách Seonho ra, để có thể khám phá những thứ mới mẻ mà họ vẫn chưa sẵn sàng. Họ vẫn còn trẻ, họ còn cả cuộc đời phía trước nên không có gì phải vội cả.

"Wow.." Seonho nói khi Guanlin lùi lại và chậm chạp lấy lại sự ngây thơ của mình trước cái nụ hôn khiến người ta mê mẩn ấy. Trán họ đang tựa vào nhau, hơi thở yếu ớt của họ biến thành khói và hòa vào không khí, Guanlin thích điều đó. "Đó là nụ hôn đầu của em đấy."

"Thật á?" Guanlin không thể ngưng cười, cười đến mức mắt anh chỉ còn lại hai đường chỉ, anh thật sự rất hạnh phúc. "Thật tuyệt."

"Ừ, anh phải chịu trách nhiệm đấy, hyung." Seonho cũng đáp lại anh, cười không thấy mặt trời, hạnh phúc không kém gì người kia. "Bởi vì nó thật tuyệt nên em đề nghị từ bât giờ chúng ta sẽ hôn mỗi ngày."

Với sự quả quyết đó, Guanlin không biết mình nên cười hay nên yêu. Seonho quả là đồ ngốc.

Nên anh chọn cả hai.

-End.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

cái fic vốn là one shot nhưng dịch cả tháng trời mới xong =)) ôi cái sự lười =)) 

à và ở đây có ai ship HoHwi aka Kang Dongho × Lee Daehwi không? =))) Mặc dù thuyền có thể cho là chìm rồi nhưng mà tôi vẫn đu bám =)) hỏi vậy vì đang dịch cái fic HoHwi =)) fic đó 2 bạn nhỏ trên kia cũng có đất =)) nên hãy ủng hộ tui nha :> 

vote và để lại comment nhà các cậu :> 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com