Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Chap 12

Bánh gato là bánh mousse dâu tây, Min Yoongi cũng đã quên hôm đó là ngày mấy, chỉ nhớ là một ngày tan ca trước tám giờ hiếm hoi. Vừa vặn trên đường về đi ngang qua cửa tiệm bánh mà lúc trước Kim Seokjin mua bánh donut kia, liền bảo trợ lý ngừng xe. Anh bước vào, không đến ba phút đồng hồ đã đi ra, bánh ngọt loại dâu tây, không cần chọn lựa lâu la, quét thẻ tính tiền, hẹn thời gian.

Nhìn Kim Taehyung trông thấy bánh ngọt dâu tây mà hai mắt tỏa sáng lấp lánh ánh sao, Min Yoongi bật cười vừa cắm nến vừa hỏi "Thích dâu tây đến thế sao?"

Kim Taehyung gật gật đầu.

"So với hyung thì thích hơn một chút vậy nè."

Cậu híp mắt cười với Min Yoongi, tay còn làm dấu miniheart vừa mới học được cách đây hai ngày do xem một chương trình truyền hình.

Min Yoongi cắm nến, lấy mũ sinh nhật đội lên trên đầu cho Kim Taehyung, còn chỉnh sửa lại cho ngay ngắn rồi mới xoay người đi tìm bật lửa.

"Anh có cần tỏ ra lo lắng chút không nhỉ?"

Kim Taehyung vội vàng xua xua tay, giống như cái đuôi nhỏ đi theo đằng sau Min Yoongi.

"Không đâu không đâu, hyung là số một, tuyệt đối là số một!"

Min Yoongi quăng lại cho nhóc Lông Vàng ánh mắt "như thế mới đúng đắn" rồi đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại, tắt hết đèn đi.

Bài hát chúc mừng sinh nhật cũng là do Min Yoongi hát. Tuy rằng Kim Taehyung vẫn biết Min Yoongi là nhà sản xuất nhạc, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe anh hát, giọng hát đúng kiểu tiêu chuẩn giọng say rượu.

Ánh nến vàng cam làm tôn lên làn da trắng gần như trong suốt của Min Yoongi, không biết là hơi thở của người nào làm nhiễu loạn ánh nến lung lay.

"Ước đi nào."

Min Yoongi hát xong, che lại ánh nến nói với Kim Taehyung.

Kim Taehyung lần đầu tiên đón sinh nhật, lần đầu tiên ước nguyện.

Nhắm mắt lại, thành kính nắm chặt hai tay, sự lạnh giá vừa nãy đã không còn nữa.

Được rồi, nguyện vọng đầu tiên của cậu. Kim Taehyung mười sáu tuổi lần đầu tiên ước nguyện.

Nguyện cho, Min Yoongi luôn luôn khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi công việc thuận lợi cả đời hạnh phúc vô ưu vô lo.

Nguyện cho, cậu có thể ở bên Min Yoongi, mãi mãi bên nhau.

Mở mắt ra bắt gặp đôi mắt cười của Min Yoongi được ánh nến chiếu vào cũng đang nhìn cậu.

Cậu dùng sức thổi, gian phòng liền rơi vào một mảnh tối đen. Đồng thời cảm giác được Min Yoongi đến gần, tay xoa xoa đầu cậu..

"Taehyung à, sinh nhật vui vẻ."

Hạnh phúc cười đáp lại, lại sợ Min Yoongi không thấy, do dự một giây gom hết dũng khí, đưa tay ôm lấy người kia, vừa mở miệng "Hyung..."

"Ngừng, đừng có mà nói 'Hyung, cảm ơn anh' mà đổi thành 'Hyung, em rất vui' đi. Anh thích nghe câu sau hơn."

Min Yoongi không cần nghĩ cũng biết nhóc Lông Vàng nhà mình vốn là đứa rất dễ bị cảm động, nhất định lại muốn liến thoắng nói cám ơn với anh, lễ phép đến mức anh cũng cảm thấy xấu hổ. Hồi tưởng lại mình trước kia ở chung với anh trai, một lời không hợp liền đánh nhau, giờ thấy Kim Taehyung tôn trọng yêu quý mình như vậy, quả thật rất không quen. (-. -)

Cảm giác được người trước ngực lại càng ôm mình chặt hơn.

"Hyung, em thật sự thật sự rất vui vẻ."

Giống như là đứa nhỏ vừa mới học được cách dùng ngôn ngữ biểu đạt niềm vui sướng, muốn dùng ngữ khí mạnh mẽ nhất sâu sắc nhất để biểu đạt tình yêu của mình.

"Anh biết, anh biết. Được rồi mau ăn bánh đi, bánh dâu tây em thích nhất đấy."

Min Yoongi buông tay ra, quen cửa quen nẻo bật đèn lên.

Quay đầu lại nhìn thấy Kim Taehyung cũng chưa có ý định ăn, vẫn đang nhìn mình. Có chút nghi hoặc "Sao thế?"

Kim Taehyung dùng vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn nữa nữa, nói:

"Hyung, trên thế giới này, người em yêu nhất chính là anh."

Min Yoongi cũng chẳng ngừng động tác, nhổ nến ra, cầm nĩa ghim một miếng dâu tây đưa đến bên miệng Kim Taehyung.

"Người em yêu nhất cho em ăn dâu tây em thích nhất, được rồi chứ? Ăn đi nào."

(Luận: Công lực ghẹo người nhà ai mạnh nhất, đến Seoul Hàn Quốc tìm Min Suga

Taehyung à, em còn nhỏ đừng có gấp đừng có gấp (>_<)

Ghẹo người thất bại nhất là gì: ghẹo người bị người ghẹo, hơn nữa còn bị trụy tim...)

---

Món quà mà Kim Taehyung nhận được, là...

Máy tính dành cho học sinh. Bên trong có hàng vạn hàng nghìn giáo viên hướng dẫn, đủ loại đề mục!

Sau khi Kim Taehyung thi xong, Min Yoongi đã có ý định mua cái này rồi, còn tìm Kim Namjoon nhờ cố vấn xem nhãn hiệu nào tốt nữa.

Nội tâm Kim Namjoon thinh lặng, sao anh không hỏi gel bôi trơn nào tốt ấy... Hắn đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, hơn nữa lúc ấy hắn cũng không dùng đến thứ này, làm sao biết loại nào tốt chứ.

Nhìn bộ dáng của ông anh này cứ như thể không bồi dưỡng Kim Taehyung đậu vào Đại học Seoul thì không được ấy, hết mua máy đọc ngoại ngữ rồi còn máy tính học tập...

Kỳ thật lí do Min Yoongi mua nó, cũng có một giai thoại...

Lúc học xong trình độ tiểu học, thi cử xong xuôi đương nhiên sẽ bắt đầu học chương trình cấp hai. Giáo viên trước kia sẽ phụ trách khoa học tự nhiên, sau đó lại tìm thêm một giáo viên phụ trách khoa học xã hội, lượng bài tập của Kim Taehyung thoáng cái tăng thêm không ít, chỉ còn lại có một ngày chủ nhật để nghỉ ngơi.

Chủ nhật nghỉ ngơi cũng phải hoàn thành bài tập giáo viên giao, nhưng nếu gặp phải bài không biết thì phải làm sao?

Kim Taehyung đương nhiên sẽ đi tìm hyung thiên tài vạn năng của mình rồi!

Vào một buổi chủ nhật hiếm có khó được, lúc Min Yoongi rốt cuộc có thể ngủ thẳng đến trời đất mù mịt, cửa phòng ngủ hé mở, có một cái đầu ló vào liếc mắt một cái, sau đó nhóc Lông Vàng rón ra rón rén đi tới đứng ở bên giường anh.

"Hyung, dậy nào."

"Hyung, rời giường thôi."

"Hyung, đề này em suy nghĩ lâu lắm rồi nhưng vẫn giải không ra T_T"

Đừng nói chuyện, anh đây muốn giả bộ ngủ thẳng đến địa lão thiên hoang.

Không còn thanh âm nào nữa, len lén hé mắt ra, mắt nhỏ có ưu thế như vậy đó. (đm=)))) )

Được lắm, đôi mắt to u oán của Kim Taehyung vừa vặn bắt được ánh mắt anh.

"Hyung..."

Nếu Kim Namjoon với trợ lý thấy Min Yoongi dùng tư thế lý ngư đả đĩnh (*)ngồi dậy, không biết có thể khiếp sợ đến sang chấn tâm lý hay không nữa.

Có thể đánh thức Min Yoongi dậy vào lúc cuối tuần, khi mới 9 giờ 30, điều mà cho dù là ngọc hoàng thượng đế cũng không làm được, hơn nữa còn lông tóc vô thương, không bị khí lạnh của anh đánh chết đoán chừng cũng chỉ có hai người là Kim Taehyung với bố của anh thôi...

Buồn bực cầm lấy quyển sách Kim Taehyung đưa tới, aura mạnh mẽ hùng hồn như cao 2m8 kiểu "sao mà năm trừ hai bằng ba mà em cũng không biết có muốn anh đá thẳng đến Hongkong luôn không" sau khi đọc xong đề cũng chỉ còn lại 1m74...

Không phải...

Không đúng..

Cái này không khoa học...

Nhớ năm xưa Min Yoongi anh trước khi làm nhạc cũng là học bá đấy chứ.

Sao ngay cả đề lớp 6 mà xem xong cứ thấy mông lung như một trò đùa thế này O_o

Trầm tư tính toán viết kín hai tờ giấy nháp, thậm chí trong lúc đó cũng có phút chốc linh quang chợt lóe, viết xuống một đoạn rap...

Đồng hồ treo tường ở dưới lầu một không có mắt rung lên lần thứ hai.

Mười một giờ.

Một tiếng rưỡi rồi...

Vẫn là Kim Taehyung nhịn không được, "Hyung, nếu không thì em đi nấu cơm trước, anh cứ tính tiếp đi? Em sợ anh đói bụng."

Chỉ ước gì Kim Taehyung mau mau rời đi, Min Yoongi vội vàng phất phất tay "Đi đi, chờ em làm xong cơm, anh tính một phát là ra."

Kim Taehyung mới vừa đóng cửa lại, Min Yoongi liền vọt lên giường chụp lấy điện thoại.

"Kim Namjoon, Seokjin hyung, chớ ngủ!!! Mau dậy giải cái đề này cho tôi!!! Mau mau mau!!!"

Bởi vì cũng hiếm thấy có được một ngày nghỉ, Kim Namjoon với Kim Seokjin lăn qua lăn lại suốt cả đêm, nghe được giọng điệu khẩn cấp như vậy của Min Yoongi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì ⊙_⊙

"Đề gì, đề gì? Có chuyện gì vậy?" Kim Namjoon hỏi, Kim Seokjin từ trong tủ đầu giường lấy ra giấy với bút.

"Đề toán lớp 6, vừa rồi Taehyung hỏi anh, anh thế mà lại tính không ra? Làm sao có thể thế được, cậu xem xem có phải là đề có vấn đề hay không!!!"

Thanh âm phẫn nộ của người nào đó cự tuyệt chấp nhận sự thật tàn khốc.

Kim Namjoon thật là dốc hết toàn lực mới có thể nuốt lại câu "ân cần thăm hỏi" Min Yoongi, đang muốn nói gì đó thì điện thoại đã bị Kim Seokjin giật lấy.

"Min Yoongi, không phải là đề có vấn đề mà là chú có vấn đề thì có. Google chưa tính phí đâu, anh với Namjoon còn đang bận đây!"

Min-ssi mê mang.

"A, hyung, hai người cứ tiếp tục tiếp tục →_→"

"Bíp" Điện thoại bị cúp máy.

Thật ngại ngùngkhi phải thừa nhận rằng có đôi khi đối mặt với Kim Seokjin nghiêm túc đứng đắn, anh vẫn có một chút yếu thế hơn...

[tbc]

--

(*) Lý ngư đả đĩnh (thề chứ tưởng tượng ra myg dùng thế này bật dậy làm toi cười đến run rẩy cả người =)))))))))))))) ) 

Nói nhảm là làm chap này bị nhiều cảm xúc quá, đoạn sinh nhật rõ thòng tim huhuhuhu thật ra kth biết yêu myg rồi á á cơ mà anh trai thiên tài này ngốc quá =)))))))) đoạn luận trong ngoặc là của tác giả đó nha =))))))))) tuy vậy đây cũng là một bước tiến lớn rồi hen :chấm chấm nước mắt:

Cơ mà đoạn sinh nhật thòng tim bao nhiêu đoạn dưới quá sức nhiều muối =)))))) đm chứ đoạn myg giả ngủ sau đó hé hé mắt làm toi với nguyên tắc không bao giờ chèn cảm xúc vào fic cũng phải nhịn ko được mà gõ vào 2 chữ "đm" =)))))))))))) đọc xong cả người đều cảm thấy không khỏe =))))))))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com