Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34

Chap 34

Nhân vật cần diễn là một thanh niên Châu Á, yêu cầu: Phù hợp với mắt nhìn của đạo diễn.

Tuy rằng không có nhiều đất diễn, chỉ là một nhân vật phụ lên hình khoảng bốn năm phút đồng hồ, nhưng dù sao đây cũng là bộ phim tụ họp không ít tên tuổi lớn, ai cũng không muốn buông tha cho bất kỳ một cơ hội thành công nào, cho nên người đến casting cũng rất nhiều.

Kim Taehyung đương nhiên có chút căng thẳng, cái này so với người mẫu chụp ảnh vẫn có sự khác biệt lớn, cái này còn cần phải diễn nữa. Biểu cảm này nọ cậu có thể nắm chắc vài phần, nhưng diễn thì phải thuộc lời thoại, hơn nữa quan trọng nhất là cậu còn không biết đạo diễn sẽ muốn diễn cái gì.

Nhận số thứ tự về, Abel đã mua cà phê trở lại, đưa cho Kim Taehyung, bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay, không thèm để ý chút nào.

"Không cần căng thẳng, đừng lo lắng, xuất ra trạng thái lúc cậu chụp ảnh bình thường là được, nhất định vai này sẽ thuộc về cậu." Abel nhấp một ngụm cà phê, hai chân bắt chéo.

"Cái này không giống, ông càng tin tưởng tôi như vậy, áp lực của tôi càng lớn đó." Kim Taehyung không uống cà phê, nắm chặt số thứ tự trong tay, số 093, bây giờ số 089 đã đi vào.

"Tôi đây đã tin tưởng cậu như thế thì cậu cũng phải tin tôi chứ, thứ là của cậu nhất định sẽ thuộc về cậu."

Kỳ thật Abel rất ít khi thấy Kim Taehyung căng thẳng như vậy thậm chí có chút không biết làm sao, cũng thấy khá mới mẻ, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhóc mà.

"Của tôi, của tôi, của tôi... Ông quen biết với đạo diễn sao? Ông đi cửa sau hả?" Kim Taehyung đột nhiên chớp mắt to, thấp giọng hỏi Abel.

Abel đang muốn trêu chọc cậu, cũng không lên tiếng, cười có chút ý vị thâm trường.

Độ ấm trong mắt Kim Taehyung thoáng cái hạ xuống, nắm chặt tờ giấy số "Vậy thì thật xin lỗi, cho dù cuối cùng tôi có được chọn, thì tôi cũng không hi vọng là đi qua con đường này."

Đứng dậy muốn rời đi.

Abel vội vã bắt lấy tay cậu, đặt cà phê xuống một bên, "Ấy ấy, thật là quả thật ai cũng là tiểu tổ tông của tôi mà, không có không có không có, tôi là ai chứ! Thật luôn, vừa nãy chỉ là tôi muốn trêu chọc cậu một chút để cậu giảm nhẹ áp lực tâm lý thôi mà, ngồi xuống ngồi xuống, đừng kích động đừng kích động."

Kim Taehyung nhìn Abel chỉ thiếu điều muốn ông phải phát thề, có người trợ lý ra ngoài báo số 91 đã kết thúc, số 92 chuẩn bị vào.

Kim Taehyung nhìn thoáng qua số thứ tự trong tay, thở ra một hơi, ngồi xuống, người kế tiếp là cậu rồi.

Có điều sự thật chứng minh, về sau Kim Taehyung ở buổi tiệc đóng máy thấy đạo diễn kéo Abel đã say quắc cần câu đi nghỉ ngơi, uống đến mức để kẻ diễn viên là cậu phải tống người đại diện về nhà, là cậu biết về sau có quỷ mới tin lời của Abel.

Chẳng muốn so đo với một người say, nhưng lúc xuống xe cậu vẫn nhịn không được hỏi: Lúc ấy, có phải ông đã sớm dặn dò với đạo diễn rồi hay không?

Abel đỏ mặt, tay sờ soạng trong túi quần hồi lâu cũng không tìm được chìa khóa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kim Taehyung ngồi trên xe vỗ vỗ ngực: "Tiểu quỷ này đến bây giờ vẫn còn rối rắm chuyện này sao? Thật không có, tôi... thật không có dặn dò gì với ổng cả. Tuy rằng... Khà khà hai chúng tôi là bạn học, nhưng thật sự cậu dựa vào chính bản thân mình để có được vai diễn ấy! Lúc ấy cậu đi vào, cậu về cơ bản vốn xem như là nghệ sĩ dưới trướng tôi, lúc casting người đại diện vốn đều phải đi vào cùng, nhưng tôi từ đầu đến cuối vẫn chỉ đứng ở bên ngoài chờ cậu! Lúc ban đầu ghi danh, trên tờ đơn của cậu tôi điền là nghệ sĩ tự do... Hôm nay uống rượu, cậu biết vì sao ổng lại mời rượu tôi không? Ổng nói vốn sau khi xác định giao vai diễn cho cậu, thấy cậu đang là nghệ sĩ tự do còn định ký kết với cậu! Nhưng mà... Tôi đã kịp nói tôi vốn ký kết với cậu trước rồi.... Khà khà khà"

Rốt cuộc đã tìm được chìa khóa, Abel nhìn người ở trên xe sắc mặt cuối cùng đã tốt hơn, khoát tay áo, "Tôi đã dấn thân vào xã hội nhiều năm như vậy... Nhìn người vẫn rất chuẩn, một Devin, một V"

"Tiểu tổ tông của tôi, ngài đi mạnh khỏe nhá ~"

"Tiểu tổ tông của tôi ngày mai không có quảng cáo có thể nghỉ ngơi rồi, hoặc là có thể đi mua Piano được rồi ~ ha ha ha ha ~"

Kim Taehyung không nhìn cái người say khướt kia nữa, báo địa chỉ trường học với tài xế, chuẩn bị trở về trường.

Đã đầu tháng hai, nếu ngày mai không có việc gì, quả thật nên đi mua piano thôi, còn phải vận chuyển về nữa, e là cũng phải hơn hai mươi ngày, nhất định phải đưa đến vào ngày sinh nhật của Min Yoongi, không thể sớm cũng không được muộn, nhất định phải vừa đúng mới được.

Kỳ thật lúc trước tiền chụp ảnh thôi cũng đã gần đủ rồi, sau đó bắt đầu vào tổ quay phim, Abel biết tình huống của cậu nên cơ bản có thể ứng trước tiền lương cho cậu, chỉ có điều sau đó lại mải quay phim, mặc dù cảnh quay của cậu không nhiều lắm, nhưng cũng thuộc loại: nhân vật chính đi đến đâu mình cũng phải ở phía sau làm nền một chút. Cho nên lần này quay không ngờ lại kéo dài không kém gì nhân vật chính, vội vội vàng vàng ngay cả trường học cũng phải xin nghỉ, không về ký túc xá ở, chớ nói chi là bớt thời giờ đi mua piano.

Phim dự tính vào tháng bảy lên sóng, hậu kỳ chế tác cần không ít thời gian, trong khoảng thời gian này, cậu và Abel đã thương lượng, vẫn phải lấy việc học làm chính. Min Yoongi đưa cậu đi học, cậu tuyệt đối không thể xao nhãng việc học bên này, hơn nữa tuyên truyền phim lại càng không tới phiên người mới của người mới như cậu. Cho nên Kim Taehyung tính toán sẽ nhận thêm mấy hợp đồng quảng cáo đủ cho mình ăn uống mấy tháng này là được rồi. Lát nữa về trường học, tắm rửa một cái, nghỉ ngơi cho tốt, nếu thời gian thích hợp thì gọi video cho Min Yoongi, gần đây vẫn chỉ gọi điện thoại, đã thật lâu chưa nhìn ngắm gương mặt của Min Yoongi rồi.

Nhắm mắt lại, yên lặng vạch kế hoạch trong lòng.

Kim Taehyung cũng không phải là suy nghĩ phim có doanh thu tốt không, mình có thể nhờ phim này mà lập tức nổi tiếng hay không.

Tiễn bước Min Yoongi đi, ngây người ở tổ kịch một thời gian dài như vậy, cũng bời vì giấu diếm Min Yoongi cho nên mỗi lần gọi điện thoại cũng không dám gọi video, Abel an bài cho cậu ở trong một nhà khách tương đối gần địa điểm quay phim, nếu gọi video sẽ lộ ngay.

Thật ra thì Kim Taehyung biết, tuy rằng Min Yoongi không nói, nhưng anh chắc đã biết mình ở bên ngoài làm thêm.

Nhớ lại ngày đó casting, đề thi cậu bốc được là: Diễn một cô nhi từng trải qua cuộc sống long đong.

Đề thi đủ loại, cậu sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng một từ "cô nhi" này giống như là chú ngữ mở ra phong ấn, thoáng cái như cắn nuốt cậu vào trong vũng bùn kia.

Cậu không nhớ rõ mình đã diễn như thế nào.

Thất tha thất thểu bước đi, giống như trở về với xóm nhà lụp xụp kia, giống như trở lại con đường nhỏ u ám dơ bẩn kia, giống như có thể ngửi được mùi nước hoa giá rẻ cùng với rượu cồn xen lẫn trong không khí, giống như có thể cảm nhận được sự rung động nhỏ bé rơi xuống ở lông mi nơi trường học kia, giống như có thể một lần nữa nhớ tới ánh mắt của người mẹ không phải là mẹ ruột kia nhìn cậu.

Cậu không nhớ rõ mình đã diễn như thế nào.

Không nhớ rõ xung quanh mình có người hay không, không nhớ rõ đạo diễn hô "CUT" lúc nào, không nhớ rõ đạo diễn đã cho cậu đánh giá gì.

Bây giờ quá mức hạnh phúc quá mức thỏa mãn, làm cho những thứ trước kia trở nên quá đỗi xa xôi.

Kim Taehyung đột nhiên nghĩ đến, nếu ngày đó cậu không gặp được Min Yoongi.

Bản thân cậu bây giờ sẽ như thế nào?

Bị người đùa bỡn vỗ tay, nhục nhã chà đạp? Học được nịnh nọt lấy lòng, học được hút thuốc uống rượu ma túy? Học được cách tham sống sợ chết trong bóng tối dơ bẩn? Sau đó cuối cùng quay trở về xóm nhà lụp xụp kia, làm thế nào để chạy thoát, làm sao lại quay về.

Hay lại là mãnh liệt hơn nữa, điên cuồng trả thù?

Làm sao có thể, có bao nhiêu người có thể giữ vững ý chí của mình không bị đầu độc tàn phá, chí ít e là sẽ dễ dàng học được cách nhẫn nhục chịu đựng.

Lúc ban đầu đã là người không có cách phản kháng, sao có thể tích tụ sức mạnh gì mà thay đổi thế cục.

Cũng không nhớ rõ mình về trường học như thế nào, Abel vừa thấy cậu ra ngoài nhìn vẻ mặt không tốt lắm, mặc dù không biết tình hình casting trong đó như thế nào, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò cậu nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều.

Trùng hợp hôm ấy Jeon Jungkook có hoạt động do CLB tổ chức, không có ở trong phòng.

Kim Taehyung không quan tâm Seoul lúc này đang là mấy giờ, đã bấm số điện thoại của Min Yoongi, sau đó lại chuyển thành gọi video.

Cậu, thật sự rất cần gặp Min Yoongi.

Cậu, thật sự có chút thở không được.

Người trong màn hình, co mình ở trong chăn, thật vất vả mở ra một con mắt, lông mày nhăn lại với nhau, nhìn cậu, chất giọng lè nhè như say rượu càng thêm nồng đậm, "Hơn nửa đêm có việc gì vậy? Anh hôm nay có chút mệt mỏi muốn đi ngủ sớm một chút..."

Giọng nói nửa mê nửa tỉnh, thậm chí còn mang theo vài phần làm nũng.

"Min Yoongi..." Kim Taehyung nhìn người trên màn hình, không tự giác khóe miệng nhếch lên.

"...Hửm...Em nói đi, anh đang nghe nè... Tốt nhất là chuyện quan trọng, bằng không dám đánh thức anh, em cứ chờ đi..." Min Yoongi nhắm lại một con mắt vừa nãy mới gian nan mở ra, đầu cọ cọ lên gối bông màu trắng, màu tóc bạc hà bị ủn sang một bên, lộ ra chân mày, miệng cũng bởi vị bị đánh thức mà bĩu bĩu môi.

"Kỳ thật... Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn ngắm nhìn dáng vẻ anh ngủ một chút mà thôi." Kim Taehyung cười, nhìn bộ dáng lười biếng của Min Yoongi, cảm thấy giống như một con mèo nhỏ màu trắng, rất muốn giống như anh bình thường hay xoa đầu mình như vậy, muốn xoa xoa mái tóc màu bạc hà kia quá.

"...Em bị ngứa da hả?" Min Yoongi híp mắt liếc cậu một cái.

"Hì hì, anh tiếp tục ngủ đi, em tiếp tục nhìn." Kim Taehyung cũng ngã xuống giường, nghiêng người lại.

"..." Min Yoongi mặc kệ cậu, quả thật cứ tiếp tục ngủ.

Mơ mơ màng màng dường như nghe được Kim Taehyung nói một câu, "Em cảm thấy chỉ có nhìn anh, sau đó chìm vào giấc ngủ thì hôm nay em mới không gặp ác mộng được..."

.

[tbc]

===

bởi vậy mới nói cuộc đời này kth ko thể yêu ai khác ngoài myg đâu huhu ;;-;; 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com