Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Buổi tối, Vương Nguyên Nhi trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ. Vừa nhắm mắt liền nghĩ đến hình ảnh Thiên Tỉ cùng Tử Kỳ ôm nhau lúc ban ngày, hắn một chút đều không muốn thừa nhận cảnh tượng kia nhìn rất hài hòa rất tốt đẹp. Nếu ngủ không được, liền bò dậy, đi ra cửa, đầu thu đã có chút lạnh, Vương Nguyên Nhi chỉ mặc lớp áo mỏng bị lạnh đến run lập cập, nắm thật chặt quần áo cảm thấy đột nhiên tỉnh táo lại, ngồi xuống trước cửa.

Nhìn ánh trăng treo trên đỉnh đầu, Vương Nguyên Nhi lại đột nhiên nhớ tới đêm đầu tiên khi hắn mang Thiên Tỉ về nhà cũng là khung cảnh như thế này, khi đó ánh trăng thật sáng thật tròn, bởi vì buổi tối hôm đó là lần đầu tiên Thiên Tỉ ôm hắn, tuy rằng nguyên nhân thực xấu hổ, nhưng là kết quả rất tốt đẹp. Nhớ lại chuyện trước kia không tự giác có chút muốn khóc, Thiên Tỉ luôn thích ở một mình sao lại đối tốt với hắn như vậy? Chính là đến bây giờ Vương Nguyên Nhi đã không nhớ rõ lúc trước nguyên nhân hai người cãi nhau là gì, chỉ biết là hiện tại Thiên Tỉ cùng Tử Kỳ có lẽ đã ở bên nhau, nguyên nhân rất lớn là do chính mình đem hắn nhường cho người khác, nghĩ đến đây Vương Nguyên Nhi yên lặng đỏ hốc mắt, không phải như thế, Thiên Tỉ sao có thể nghe lời mà đi thích Trịnh Tử Kỳ cơ chứ.

"Vương Nguyên Nhi, khổ sở chuyện gì vậy? Mượn rượu giải sầu có muốn hay không, ta mang tới Thanh Mai rượu, không cay, rất ngọt."

Giọng nói đột nhiên truyền đến làm Vương Nguyên Nhi hoảng sợ, nhìn chung quanh một vòng cũng không phát hiện thanh âm phát ra ở nơi nào.

"Ngẩng đầu, ta ở chỗ này."

Vương Nguyên Nhi vừa ngẩng đầu liền thấy người nào đó mà mình vẫn đang tâm niệm đang ở trên nóc nhà của mình, nhìn thấy Thiên Tỉ, kinh hỉ trên mặt như thế nào cũng không che đi được, nhưng lại vẫn muốn khẩu thị tâm phi nói, "Ngươi quản ta sao, ta thích ngắm trăng, nhưng hơn nửa đêm ngươi không ngủ, chạy đến nóc nhà người ta làm gì, thật giống phường trộm cắp?"

Thiên Tỉ thả người một cái từ nóc nhà nhảy xuống, vỗ nhẹ quần áo, "Nếu tiểu dã miêu đã đi nằm vùng ở bụi cây nhỏ, ta đây làm tên trộm cướp cũng không có gì."

Vương Nguyên Nhi lập tức tạc mao, "Ngươi mới là tiểu dã miêu! Cả nhà người đều là tiểu dã miêu! Còn nữa ta đi là sợ ngươi hóa thân thành sói, khi dễ Tử Kỳ, không cần nghĩ nhiều."

Thiên Tỉ cười cười, cũng không vạch trần, "Nga, thì ra là thế, cả nhà ta đều là tiểu dã miêu, vậy tính cả Nam Nam sao?"

Vương Nguyên Nhi sửng sốt, trả lời "Không tính, chỉ mình ngươi thôi."

Thiên Tỉ đột nhiên chuyển đề tài, "Ngày mai muốn cùng ta đi thăm Nam Nam không?"

Nói tới Nam Nam, Vương Nguyên Nhi trong lòng mềm nhũn, "Được, ta cũng nhớ Nam Nam."

Thiên Tỉ rất muốn hỏi một chút Vương Nguyên Nhi có nhớ mình hay không, mở miệng lại là "Ừm, Nam Nam cũng nhớ ngươi, mấy lần trước tới thăm đệ ấy đều nói muốn gặp Nguyên Nguyên ca ca."

Vương Nguyên Nhi vừa định trả lời, lại bị một cái hắt xì phong khẩu, Thiên Tỉ mới phát hiện hắn chỉ mặc lớp áo mỏng manh, không nói gì, cởi áo ngoài của mình ra, không đợi Vương Nguyên Nhi mở miệng đã phủ lên người hắn. Sau đó lấy bình rượu ra, "Nào, uống một ngụm đi, làm ấm người."

Vương Nguyên Nhi hiếm khi nghe lời như vậy, ngoan ngoãn nhận rượu mà Thiên Tỉ đưa qua, uống một ngụm lớn, quả thực không cay, chua chua ngọt ngọt, chỉ là có chút bị sặc, Thiên Tỉ bất đắc dĩ giúp hắn vỗ vỗ lưng, thuận thuận khí, "Ngươi uống chậm một chút, ta cũng không có tranh với ngươi."

Vương Nguyên Nhi bỗng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thiên Tỉ, trong lòng Thiên Tỉ căng thẳng, không biết Vương Nguyên Nhi muốn làm gì.

Hồi lâu, Vương Nguyên Nhi mới mở miệng, "Thiên Tỉ, ta biết ngươi là một người có quá khứ, Tiểu Khải cũng nói với ta ngươi lai lịch không rõ, thân phận khẳng định không bình thường, kêu ta không nên thân cận với ngươi quá, nhưng những điều này không phải ngươi nói với ta, ta đều không tin. Bất quá ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không cưỡng bách ngươi, đợi một ngày ngươi nguyện ý nói với ta. Còn có lúc trước khi ngươi đưa Nam Nam rời đi, lời nói của ta ngươi cũng không cần để trong lòng, ta lúc ấy là vì giận ngươi, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, đưa Nam Nam đi ngươi cũng không nói với ta một tiếng, trong lòng thật khổ sở......"

Vương Nguyên Nhi lải nhải nói một hồi, Thiên Tỉ cũng không biết nói gì, yên lặng trả lời, "Ta biết, ta đều biết."

Vương Nguyên Nhi cảm thấy hai mắt của mình càng ngày càng nặng, đầu có điểm ong ong, thân mình cũng liền không tự giác mà hướng về phía Thiên Tỉ, Thiên Tỉ biết Vương Nguyên Nhi rất ít uống rượu, nhưng lại không biết tửu lượng của hắn kém như vậy, nhẹ nhàng ôm lấy Vương Nguyên Nhi, Vương Nguyên Nhi trong miệng còn lẩm bẩm, "Ngươi không biết, ngươi cái gì cũng không biết, ngươi cũng không biết ta thích ngươi."

Thiên Tỉ dùng sức ôm người trong lòng ngực, "Cái này ta cũng biết. Còn nữa, ta cũng thích ngươi." Biết rõ người trong lòng ngực không nghe thấy, lại vẫn nói ra, không biết có phải do cái ôm của Thiên Tỉ quá ấm áp hay không, đầu Vương Nguyên Nhi nhẹ nhàng dựa vào cổ Thiên Tỉ nặng nề ngủ. Nhìn sườn mặt của người trong ngực, trong lòng thỏa mãn chưa từng có, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của hắn, sau đó đem người bế lên đưa vào trong phòng, cởi giày đắp chăn, nhìn nhìn khuôn mặt Vương Nguyên Nhi bởi vì uống rượu có chút ửng hồng, cuối cùng là nhịn không được ở trên trán hắn in lại một nụ hôn, thở dài một hơi, cuộc đời chỉ một người này, là đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau Vương Nguyên Nhi tỉnh lại, đầu có chút đau, cảm thấy chính mình mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng còn có Thiên Tỉ, tốt đẹp có chút không rõ ràng, nghĩ nghĩ phỏng chừng cũng chỉ là mộng, hắn cùng Thiên Tỉ đã lâu cũng chưa nói chuyện với nhau, sao có thể a? Chuẩn bị đứng dậy, liền thấy áo của Thiên Tỉ đặt ở đầu giường, nhắc nhở hắn đêm qua không phải mộng, Thiên Tỉ thật sự đã tới. Chính là Vương Nguyên Nhi lại không nhớ rõ chính mình đã nói những gì, dùng sức gãi gãi đầu như cũ nghĩ không ra, được rồi, không nghĩ nữa, chỉ cần không ở trước mặt Thiên Tỉ bị mất mặt là được. Chuẩn bị một chút mặc tốt quần áo, Vương Nguyên Nhi liền thần thanh khí sảng ra khỏi cửa.

Đi đâu? Còn phải hỏi, đương nhiên đi qua nhà Thiên Tỉ ăn ké cơm sáng, thật lâu không có tới hắn rất là nhớ tay nghề bếp núc của Vô Phong a. Bước vào cửa, liền thấy Thiên Tỉ ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trên bàn còn có một bộ chén đũa dư, Vương Nguyên Nhi cười hì hì hỏi, "Thiên Tỉ, ngươi còn chưa ăn sao? Ngươi chờ ai a?"

Thiên Tỉ nhìn hắn, má lúm đồng tiền lén lút chạy ra, "Chờ ngươi." Sau đó hướng về phía Vô Phong mở miệng, "Ngươi thua, nhớ thay Vô Tung làm việc một tháng."

Vô Tung ở bên cạnh ngây ngô cười, "Thật tốt, ta có thể nghỉ ngơi một tháng." Lưu lại một mình Vô Phong.

"Không đúng a, Nguyên thiếu đã rấy lâu không có tới, sao hôm nay lại tới? Sớm biết đã không cá cược với thiếu gia, để tiểu tử Vô Tung kia chiếm được tiện nghi."

Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên Nhi nhìn nhau cười, ngoan ngoãn ăn cơm không có nói chuyện. Sau khi ăn xong, hai người từ cửa sau xuất phát đi thăm Nam Nam, vì sao không đi cửa chính? Hai người muốn đi cửa sau ai dám ngăn cản!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com