20
Đêm 30 Tết, Vương phủ.
Đèn đuốc sáng trưng, ngoài sảnh là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Cũng khó trách, đêm 30 là lúc đoàn viên cho dù nhà dân bình thường cũng là vô cùng nhau ăn cơm tất niên, huống chi Vương phủ giàu có như vậy. Trong mắt Thiên Tỉ đồ ăn không có sơn hào hải vị như ở hoàng cung, mà nhiều hơn một phần hương vị gia đình.
Đang suy nghĩ, liền nghe thấy thanh âm Vương phu nhân truyền đến, "Tới tới tới, Thiên Tỉ, mau ngồi xuống đi. Còn canh cá nữa là có thể bắt đầu khai tiệc rồi."
"Vâng, đa tạ nghĩa mẫu." Thiên Tỉ hơi cúi người.
Vương phu nhân hơi nhăn mày, thuận tay kéo Thiên Tỉ qua, "Đứa nhỏ này, đều là người trong nhà, hà tất đa lễ. Con đó, cũng giống Tiểu Khải với Nguyên Nguyên thôi, đâu ra nhiều lễ nghĩa như vậy? Tới, ngồi xuống."
Thiên Tỉ suy nghĩ thật lâu như thế nào để miêu tả cảm giác hiện tại, ừm, đại khái đây là cảm giác gia đình đi. Dĩ vãng đón Tết trước nay đều là khắp nơi trong hoàng cung, phụ hoàng cùng cung phi, đại thần cùng gia quyến, chính mình cùng mẫu hậu, nhiều người như thế lại luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, mà hiện tại có lẽ cũng đã hiểu rồi.
Còn chưa chờ Thiên Tỉ tiếp tục cảm khái, phía sau liền truyền đến thanh âm một người, "Thiên Tỉ, ta muốn ngồi bên cạnh ngươi. Nói nhỏ cho ngươi biết, hôm nay ta còn có quà cho ngươi a."
Thiên Tỉ lộ ra má lúm đồng tiền, "Được, ta đây chờ quà của ngươi."
"Được lắm, Vương Nguyên Nhi, thân là đại ca ta đây còn chưa nhận được quà, đệ chỉ nhớ tới một mình Thiên Tỉ. Xem ra quà năm mới ta đã chuẩn bị khỏi cần đưa cho đệ một phần a." Vương Tuấn Khải vừa cởi áo choàng trên người vừa hướng Vương Nguyên Nhi nói, xem ra là vừa từ bên ngoài trở về.
Bên này Vương Nguyên Nhi nghe nói có quà, lập tức ân cần tiếp nhận áo choàng của Vương Tuấn Khải xoay người nhét vào trong tay quản gia, "Sao có thể như thế? Đại ca, Thiên Tỉ có quà đương nhiên huynh cũng có a, nói như thế nào nhỉ, a, đúng rồi, là có phúc cùng hưởng, đúng, có phúc cùng hưởng...... Cho nên, đại ca, quà...."
Vương phu nhân kéo Trịnh Tử Kỳ đang đứng ở một bên qua cười đối Vương lão gia nói, "Nhìn hai huynh đệ thật không quy củ gì cả, nhìn nhìn Thiên Tỉ cìng Tử Kỳ a, Thiên Tỉ ôn tồn lễ độ, Tử Kỳ tri thư đạt lý, lão gia, ta thấy a......"
Vương Nguyên Nhi ở cùng Vương Tuấn Khải ba hoa chích chòe nhưng cũng yên lặng mà chú ý động tĩnh bên đó, vừa nghe Vương phu nhân nói lời này ngược lại không ngồi yên được, lập tức buông tay chuyển hướng Vương phu nhân, còn chưa chờ Vương phu nhân nói xong liền mở miệng, "Mẹ, mẹ nhìn xem, từ khi có Thiên Tỉ cùng Tử Kỳ tới con và Tiểu Khải đều bị thất sủng. Mẹ, người thật bất công, không thương con." Nói xong còn làm bộ lau lau khóe mắt.
Mọi người cũng đều biết Vương Nguyên Nhi bất quá là tùy tiện nói giỡn, Vương phu nhân cũng cười híp cả mắt, "Được rồi, Nguyên Nguyên, nơi này được sủng ái nhất trừ con ra cũng không có người thứ hai. Trước không nói ta và cha con, riêng Tiểu Khải và Thiên Tỉ cũng đều chiều theo ý con hết rồi. Tiểu Khải thì thôi đi, còn Thiên Tỉ, vốn là đệ đệ, nhưng hai đứa ở cùng nhau lại còn giống ca ca của con hơn. Thiên Tỉ nha, ta phải nói với con, con cũng đừng chiều nó quá, về sau thư pháp viết sai nên phạt vẫn phải phạt."
"Mẹ, người còn nhớ rõ con là nhi tử thân sinh sao?" Vương Nguyên Nhi thấy đã chuyển được chủ đề của mẹ cùng liền làm bộ phản bác một câu.
Vô cùng náo nhiệt nói việc nhà, cơm tất niên cũng chuẩn bị tốt, trước hết bưng lên bàn chính là sủi cảo, đầy ắp sủi cảo hình dạng khác nhau, chỉ là ở giữa có một đĩa đặc biệt, vì sao nói như vậy, có lẽ là bởi vì đĩa sủi cảo xấu xí này tương đối kỳ lạ, trước không nói bộ dáng, chỉ là nhân bên trong bị lòi ra thật không ít.
Vương Nguyên Nhi nhìn đĩa sủi cảo này, trên mặt có chút không nhịn được, thanh thanh giọng nói, "Cái này là con làm, tuy rằng bộ dáng không đẹp, nhưng hương vị khẳng định không tồi." Nói xong liền gắp một cái đặt ở trong chén của Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ cũng không nói lời nào gắp lên nhẹ nhàng cắn một ngụm, "Ừm, đúng là ăn khá ngon."
Vương Tuấn Khải bĩu môi, "Được rồi, dù thật sự khó ăn, Thiên Tỉ cũng sẽ nói ngon. Ta nghĩ mình nên ăn cái khác thì tốt hơn, đĩa của Vương Nguyên Nhi làm ta nhìn một hồi cũng không biết phải gắp miếng nào mới tốt."
Vương Tuấn Khải vừa dứt lời, liền nghe thấy Thiên Tỉ "A!" Một tiếng, chậm rãi từ trong miệng lấy ra một đồng tiền.
Vương Nguyên Nhi ở bên cạnh vui vẻ vỗ tay, "Thiên Tỉ, ngươi ăn trúng vận may, sang năm khẳng định mọi sự thuận lợi."
Nói xong còn đem đĩa sủi cảo nhìn không quá đẹp mắt kia gắp cho mỗi người một cái, không ngoài ý muốn mỗi người đều ăn trúng vận may, bao gồm Vương Tuấn Khải không tình nguyên ăn còn có Trịnh Tử Kỳ cả một đêm cũng chưa lên tiếng kia.
Ăn xong cơm tất niên, Vương Nguyên Nhi sảo muốn cùng Thiên Tỉ đón giao thừa, dù sao cũng là Tết, Vương phu nhân cũng chỉ là tùy ý dặn dò một câu "Chú ý an toàn" liền tùy hắn đi.
Thiên Tỉ dắt Vương Nguyên Nhi chậm rãi từ Vương phủ đi ra, Vương Nguyên Nhi đột nhiên lên tiếng, "Thiên Tỉ, ta no quá. Chúng ta tùy tiện đi dạo một chút được không."
Thiên Tỉ khẽ nhéo nhéo tay Vương Nguyên Nhi, "Được."
Đêm 30 nhà nhà đều ăn tết đón giao thừa, cho nên chợ đêm bình thường luôn náo nhiệt giờ phút này cũng chỉ có Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên Nhi.
Vương Nguyên Nhi kéo chặt tay Thiên Tỉ, "Thiên Tỉ, ngươi biết không? Đồng tiền trong sủi cảo vừa nãy chính là quà mà ta tặng cho ngươi."
Thiên Tỉ quay đầu, nhìn người bên cạnh, "Biết, ta nhìn thấy bên trên đồng tiền có hàng chữ —— Thiên Thiên quân tử."
Vương Nguyên Nhi cong cong khóe miệng, hắn biết Thiên Tỉ nhất định sẽ phát hiện, "Cái này là mấy ngày hôm trước ta tự mình đi nhờ Lưu lão bá dạy ta đúc, bị ông ấy hỏi ta còn nói là làm cho chính mình."
Thiên Tỉ dừng lại, lẳng lặng mà nhìn Vương Nguyên Nhi, "Nguyên Nguyên, ta rất thích quà ngươi tặng, cũng rất thích ngươi."
Vương Nguyên Nhi biết nghe được lời này hắn vốn nên cao hứng, nhưng mở miệng lại dấu không được khổ sở, "Thiên Tỉ, nếu không có ta, ngươi vốn nên thích một nữ tử xinh như hóa giống Tử Kỳ, cùng nàng bên nhau suốt cuộc đời. Cha mẹ ta cùng cô mẫu, mọi người đều cảm thấy ngươi cùng Tử Kỳ là một đôi trời sinh, đều hy vọng các ngươi có thể ở bên nhau, Thiên Tỉ, ta......"
Vương Nguyên Nhi còn chưa nói xong đã bị người đối diện kéo vào trong lòng ngực, thanh âm từ tính từ đỉnh đầu truyền đến, "Nguyên Nguyên, không có nếu. Ta thích ngươi cũng chỉ có mình ngươi, ta trước nay đều không để ý cái nhìn của người khác cùng suy nghĩ của họ. Ngươi tốt là do trời sinh như thế, ngươi hư là do ta nguyện ý sủng, mà người cùng ta suốt cuộc đời cũng sẽ là ngươi, không thể là người khác. Chuyện nghĩa phụ nghĩa mẫu, ngươi yên tâm, hết thảy đều có ta, bên người ta đương nhiên sẽ không xuất hiện một bông hoa nào cả, chỉ mình ngươi, được không?"
Vương Nguyên Nhi ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong mắt là kiên định cùng sủng nịch sắp tràn ra ngoài, đúng vậy, có người này ở đây còn lo lắng cái gì nữa, hướng tới hắn gật gật đầu, "Được."
Thiên Tỉ nhìn trong ánh mắt hắn rắc một mảnh sao trời, khẽ chế trụ eo Vương Nguyên Nhi, nhẹ nhàng lại gần hôn lên, môi hắn có chút lạnh, khóe miệng ngọt như là vừa ăn hồ lô ngào đường, không nị. Chỉ là lần này hôn cùng lúc trước lướt qua liền ngừng có chút bất đồng, không biết là ai vươn đầu lưỡi ra trước, giống như giải khai huyệt đạo nào đó trên thân thể hai người, hai đầu lưỡi nho nhỏ ở bên trong khoang miệng tìm kiếm, dây dây dưa dưa, hòa quyện tình yêu của hai người.
Vương Nguyên Nhi có chút chân mềm, nếu không phải Thiên Tỉ đang ôm eo hắn liền không đứng vững. Hôn một lúc lâu, Vương Nguyên Nhi ửng đỏ khuôn mặt, nhìn kỹ xem, hắn không dám tưởng tượng vừa rồi chính mình thế nhưng cùng Thiên Tỉ ở trên đường cái hôn môi, có chút ảo não trừng mắt nhìn Thiên Tỉ, đều do hắn, nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm thế nào bây giờ?
Có lẽ là do vừa mới động tình, nét hồng trên má Vương Nguyên Nhi còn chưa rút đi, lại phối hợp với ánh mắt cơ hồ không hề có lực uy hiếp kia, trong lòng Thiên Tỉ thoáng giật mình, thế nhưng cảm thấy có chút câu nhân, nhẹ nhàng để sát vào bên tai Vương Nguyên Nhi, "Nguyên Nguyên, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta lần nữa, ta sợ ta sẽ nhịn không được." Nói xong, còn liếm liếm vành tai cí chút đỏ thẫm của Vương Nguyên Nhi, sau đó lui về, dường như không có việc gì xoay người đi về phía trước.
Thân mình Vương Nguyên Nhi cứng đờ, hơi ngẩn người mới phản ứng lại, Dịch Dương Thiên Tỉ học thói xấu ấy từ khi nào? Về sau ai còn nói hắn là khiêm khiêm quân tử ta liền móc mắt kẻ đó, còn có cái đồng tiền kia nữa mau trả lại cho ta, ta muốn đúc lại —— ngụy quân tử. Trong lòng hò hét vô số cũng vẫn không thể che dấu sự thật là trái tim đang nhảy nhót.
Năm này đối với hai cái thiếu niên mà nói, có thể nói là năm vị mười phần. Dịch Dương Thiên Tỉ thực vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com