[Trác Chu] Đâm Lao Thì Phải Theo Lao (PN)
Sau đêm cuồng nhiệt, tình cảm giữa hai người thêm phần sâu đậm. Vài tháng sau, Triệu Viễn Chu dù không cần ăn uống vẫn chẳng thiết tha gì, ngay cả quả đào yêu thích thường ngày cũng chẳng buồn ngó ngàng.
Y lười biếng nằm dài trên cành đào. Trác Dực Thần thấy y cả ngày ngẩn ngơ trên cây, không ăn không động, dù là đại yêu, trạng thái này vẫn khiến hắn lo lắng.
"Triệu Viễn Chu, ngươi không đói bụng sao?"
"Ta là đại yêu, đâu cần ăn uống."
"Vậy sao đến quả đào ngươi yêu thích cũng chẳng buồn đụng tới? Ngươi nói thật đi, có phải lại bị thương rồi không?"
Trác Dực Thần lo lắng đứng dậy, bước đến gốc cây chất vấn. Triệu Viễn Chu không muốn hắn quá bận tâm, liền nhẹ nhàng nhảy xuống. Trác Dực Thần sợ y sơ ý ngã, nhất thời quên mất y là đại yêu, vội vàng đưa tay đỡ lấy.
"Tiểu Trác đại nhân đỡ người thật chuẩn."
Triệu Viễn Chu trêu chọc, hơi thở ấm áp phả vào tai Trác Dực Thần khiến gò má hắn ửng hồng, vội vàng buông tay. Triệu Viễn Chu khẽ cười, im lặng ngồi vào bàn ăn, cầm đũa gắp thức ăn. Trác Dực Thần thấy y không có gì khác thường, vừa định yên tâm ngồi xuống cùng dùng bữa, chợt thấy Triệu Viễn Chu mới ăn vài miếng đã sắc mặt biến đổi, che miệng vội vã bỏ đi.
Mọi người kinh ngạc, vội buông bát đũa theo sau xem xét tình hình. Triệu Viễn Chu chạy đến dưới một gốc cây, bắt đầu nôn khan. Trác Dực Thần thấy y mấy ngày nay đều như vậy, ăn vào lại nôn ra, nóng ruột chạy đến bên cạnh.
"Triệu Viễn Chu, ngươi sao vậy? Mấy ngày nay cứ ăn vào là nôn, chẳng lẽ lại bị lệ khí phản phệ?"
Triệu Viễn Chu lau miệng, dùng yêu thuật làm sạch cơ thể, đứng thẳng người, mỉm cười nhìn những người đang lo lắng cho mình.
"Có lẽ nhiễm phải phong hàn thôi, ta không sao, Tiểu Trác đại nhân đừng lo lắng."
Mọi người cũng thoáng yên tâm, chỉ có Bạch Cửu cau mày suy nghĩ điều gì đó. Anh Lỗi thấy bên cạnh người nọ im lặng khác thường, quay đầu hỏi.
"Sao vậy Tiểu Cửu?"
"Ăn không ngon miệng, nôn khan, lười biếng... Những triệu chứng này cùng xuất hiện không giống phong hàn... Hình như là..."
Nói đến đây, sắc mặt Bạch Cửu kinh hãi, hét lên thất thanh.
"A!"
Anh Lỗi bịt tai, nhăn nhó nói: "Nói nhỏ thôi, đừng có làm ầm ĩ."
"Đây là triệu chứng của người mang thai! Đại yêu, ngươi... ngươi... ngươi..."
Triệu Viễn Chu nghe vậy cũng kinh ngạc, không kìm được sờ lên bụng nhỏ của mình. Trác Dực Thần cũng bị tin tức này làm choáng váng. Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh dù bận vẫn thản nhiên nhìn hai người.
"Mau mau mau, đại yêu, đưa tay ta xem mạch có phải thật không."
Triệu Viễn Chu đưa tay, Bạch Cửu dùng hai ngón tay ấn vào huyệt đạo của y, lại một lần nữa hét lên.
"A á á á, thật rồi! Đại yêu là hỉ mạch!"
Triệu Viễn Chu cười nhìn bụng nhỏ của mình, nhẹ nhàng xoa xoa. Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Thấy hai người tình ý nồng nàn, mọi người thức thời rời đi.
Trác Dực Thần vui sướng kéo Triệu Viễn Chu vào lòng, như muốn hòa tan người nọ vào xương cốt mình.
"Viễn Chu... Chúng ta có con rồi."
"Đúng vậy, Tiểu Trác đại nhân, đến lúc đó đừng có bỏ mặc ta đấy."
Trác Dực Thần nghe y nói vậy, vừa tức giận vừa yêu thương véo nhẹ eo y.
"Ô! Tiểu Trác đại nhân, ngươi..."
Triệu Viễn Chu bị hắn véo đến mềm nhũn người, nắm chặt vạt áo Trác Dực Thần. Trác Dực Thần thấy y nhăn nhó thì khẽ cười, cúi đầu khẽ cắn vành tai lạnh lẽo của người nọ.
"Sao không nói gì? Nói không chừng người bị bỏ mặc lại là nó đấy. A Chu eo thon da mềm, ta nỡ nào."
"Ngươi... ngươi im miệng! Đừng có nói bậy!"
Triệu Viễn Chu sốt ruột che miệng hắn. Sau rừng cây, một đám người nhốn nháo xô đẩy. "Ai Anh Lỗi, đừng đẩy ta!" "Tiểu Cửu, tránh ra một chút!"
"Bùi tỷ tỷ cúi đầu xuống chút." "Ai, Tiểu Trác rốt cuộc nói gì mà khiến đại yêu hoảng hốt vậy?"
Ngũ quan Triệu Viễn Chu thính nhạy hơn người thường, nghe thấy tiếng ồn ào rất nhỏ. Gò má y ửng hồng. Trác Dực Thần bế ngang y lên, đưa y về phòng. "Ai ai ai, đi đâu vậy?" "Khụ, cái này không phải chuyện trẻ con nên nghe, Anh Lỗi dẫn Tiểu Cửu đi đi." "A đúng đúng đúng, Tiểu Cửu đi thôi đi thôi." "Văn Tiêu, chúng ta cũng đi thôi."
Biết Triệu Viễn Chu mang thai, mọi người đều đối xử với y vô cùng cẩn thận, sợ y động thai khí, cũng chiều chuộng y hơn trước.
Bụng nhỏ hơi nhô lên, đã có dấu hiệu mang thai, nhưng Triệu Viễn Chu lại càng thêm đỏng đảnh, tính tình cũng thất thường hơn, nước mắt dễ dàng rơi. Điều này làm mọi người khổ sở không ít. Trác Dực Thần thường xuyên bận rộn không xuể, ít có ngày nào có thể ở bên Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu mang thai đã lâu, càng khao khát sự đụng chạm của Trác Dực Thần.
Hôm nay, Trác Dực Thần về sớm hơn mọi ngày. Triệu Viễn Chu không chịu nổi cô tịch, cố ý mặc lại bộ pháp tướng kia, y phục tả tơi lại như ẩn như hiện, một vẻ đẹp hỗn độn. Màu đỏ thẫm rất hợp với Triệu Viễn Chu, tôn lên làn da trắng nõn như mỡ dê, quyến rũ tâm hồn người.
Trác Dực Thần ngồi trên ghế gỗ, đang buồn bực vì sao trong phòng không có ai, giây tiếp theo người hắn ngày đêm tơ tưởng đã đẩy cửa bước vào.
Triệu Viễn Chu bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, vạt áo theo động tác phiêu động. Đuôi mắt y cong lên, đôi mắt long lanh nước, môi đỏ tươi như son, toàn thân yêu mị khó tả. Y ngồi khóa một bên đùi Trác Dực Thần, ủy khuất cọ cọ. Đôi mắt ướt át sắp rơi lệ, môi đỏ hơi chu ra, cả người như sắp khóc. Một bàn tay từ xương quai xanh Trác Dực Thần trượt xuống ngực, vẽ vòng, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực bên kia.
"Tiểu Trác đại nhân có phải chê ta mang thai xấu xí, dạo gần đây cũng không cùng ta làm chuyện vui vẻ..."
"Hay là nói Tiểu Trác đại nhân không quen nhìn ta, không thích ta, cư nhiên còn đi Thiên Hương Các..."
Nói rồi nước mắt chực trào ra, Trác Dực Thần một tay ôm eo nhỏ, tay kia bắt lấy bàn tay đang quấy rối trên ngực, bắt đầu hôn lên những ngón tay thon dài trắng mịn.
"Sao lại không thích? A Chu thế nào cũng đẹp. Đi Thiên Hương Các là vì phá án, A Chu chắc chắn biết."
"Vậy vì sao từ khi ta mang thai ngươi không chạm vào ta? Ngươi chính là không thích ta."
Triệu Viễn Chu hơi nghiêng người, nước mắt ướt át. Trác Dực Thần kéo y vào lòng, người này tuyệt đối là đến khơi gợi lửa trong hắn, hắn nghĩ vậy, rồi hôn lên đôi mắt đẫm lệ, dịu dàng dỗ dành.
"Không có không thích. A Chu mang thai không nên làm chuyện đó, ta sợ động thai khí. A Chu đừng khóc, khóc lòng ta tan nát."
"Vậy ngươi không thể... hơi chút đau ta sao..."
Nửa câu sau Triệu Viễn Chu nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, vùi mặt vào cổ Trác Dực Thần. Dứt lời, y chậm rãi nghiêng đầu gặm cắn yết hầu Trác Dực Thần. Trác Dực Thần bị khơi gợi lửa nóng, nắm lấy cằm Triệu Viễn Chu, cúi đầu gặm cắn.
"Ô ưm... Ư..."
Triệu Viễn Chu động tình, hai tay như rắn quấn lấy cổ Trác Dực Thần, môi lưỡi tách rời, sợi bạc giằng co. Triệu Viễn Chu liếm môi, vặn vẹo mông, lớp sa đỏ mỏng manh chỉ vừa đủ che đi nơi bí ẩn.
"A Chu... không được, sẽ làm tổn thương con."
Trác Dực Thần khẽ nhíu mày nhìn y. Triệu Viễn Chu vuốt phẳng lông mày hắn, cởi bỏ đai lưng Trác Dực Thần, trượt tay xuống bụng dưới xoa nắn nơi đang nóng rực.
"Không sao, mới ba tháng thôi mà, ta hỏi Tiểu Bạch Thỏ rồi... không có việc gì..."
Giọng Triệu Viễn Chu có chút bất mãn, y ưỡn thẳng lưng, nâng người cao hơn một chút, ghé sát tai ửng hồng của Trác Dực Thần, khẽ nói:
"Tướng công... đau ta..."
Trác Dực Thần bị khơi gợi lửa nóng, dùng đùi cọ xát nơi chỉ được che chắn bởi một lớp vải mỏng manh của Triệu Viễn Chu, một tay luồn vào vạt áo trước ngực. Bầu ngực trắng nõn mềm mại vì mang thai mà hơi căng tròn, ngón tay chạm vào nhũ thịt, nhũ thịt bị xoa nắn biến dạng. Trác Dực Thần cúi đầu ngậm lấy bên kia quả hồng kiều diễm ướt át.
"Ô ưm... ngứa..."
Trác Dực Thần vừa mút vừa gặm cắn như muốn hút ra thứ gì đó, mơ hồ nói:
"A Chu mang thai sẽ có sữa sao?"
"Hừ ưm... Ta... ta là nam yêu...!"
Trác Dực Thần ra sức mút, hút đến nhũ hoa rung động, như muốn hút hết sữa ra. Hút một lúc lâu, một âm thanh như da bị trầy xước vang lên, trong miệng đột nhiên tràn vào một chút chất lỏng tanh ngọt. Triệu Viễn Chu bị kích thích rơi lệ, ngực run rẩy. Trác Dực Thần kinh hỉ ngẩng đầu nhìn Triệu Viễn Chu, trên quả hồng kiều diễm treo một giọt chất lỏng trắng ngà, chất lỏng chậm rãi chảy xuống.
"Ô ô... Đầu vú căng quá..."
Triệu Viễn Chu không nhịn được ưỡn ngực về phía trước, Trác Dực Thần dùng tay xoa nắn đầu vú sưng đỏ, sau đó lại mút bên kia ra sữa, bàn tay to vuốt ve eo rồi trượt xuống mông xoa bóp, sau đó thăm dò vào bên trong, ngón tay chống lại cửa huyệt ướt át dính nhớp, rồi chen vào. Khoái cảm từ ngực và hạ thân đồng loạt dâng lên.
"Ha ưm... Ô..."
Lớp sa hồng trượt xuống nửa cánh tay, bờ vai phấn hồng mịn màng đáng yêu khẽ run rẩy. Huyệt động bị khai phá từ lâu đã nuốt vào bốn ngón tay. Triệu Viễn Chu một tay khẽ ôm bụng nhỏ, vặn vẹo eo phối hợp với động tác ra vào của ngón tay. Trác Dực Thần không dám tiến vào quá sâu, chỉ dám lướt qua rồi dừng lại.
"A Chu nếm thử sữa của mình đi, rất ngọt."
Dứt lời, hắn hôn lên đôi môi đỏ tươi, mớm cho người nọ dòng sữa trong miệng. Triệu Viễn Chu nếm được vị tanh ngọt, khóe miệng chảy xuống một giọt chất lỏng trắng sữa. Trác Dực Thần rút ngón tay ra, ngón tay ướt đẫm dịch huyệt. Triệu Viễn Chu tách một bên chân, hoàn toàn ngồi khóa trên đùi Trác Dực Thần, dùng hậu huyệt cọ xát vào nơi đang cương cứng.
"Ưm... Vào... vào đi..."
Trác Dực Thần cười nhìn y, nâng nhẹ đùi, nhấc người trong lòng lên một chút.
"A Chu, ta là ai?"
"Tiểu Trác... vào đi..."
"Không đúng."
"Trác... Trác Dực Thần..."
"Không phải cái này, A Chu nghĩ thêm một chút nữa."
Trác Dực Thần dùng dương vật thô dài cọ xát vào hậu huyệt kia, cửa huyệt dính nhớp dính vào thân gậy. Triệu Viễn Chu cảm thấy xấu hổ bùng nổ, nhưng y muốn được lấp đầy, hậu huyệt ngứa ngáy khiến mắt y rưng rưng.
"Tướng công... cầu ngươi..."
Trác Dực Thần nhắm ngay nơi đó một cái, toàn bộ quy đầu bị nuốt vào. Cả hai đều thỏa mãn thở dốc. Trác Dực Thần khẽ nhấp nhổm, Triệu Viễn Chu vì mang thai mà hậu huyệt tiết ra rất nhiều dịch, y bị cắm phụt phụt, khẽ nheo mắt, giống như con cáo nhỏ trộm được mồi tanh, thoải mái rên rỉ. Y đột nhiên ngồi xuống muốn ăn sâu hơn, Trác Dực Thần có chút sợ hãi, không dám cử động.
"A Chu, ngươi... sâu quá sẽ chạm đến con."
"Hừ... Tiểu Trác đại nhân động một chút đi... ưm... Còn muốn..."
Triệu Viễn Chu mất kiên nhẫn lắc lư eo và mông, Trác Dực Thần bị y mút đến tê dại da đầu, siết eo nhẹ nhàng thúc mạnh, thỉnh thoảng cọ đến hoa tâm khiến Triệu Viễn Chu rên rỉ càng thêm mị hoặc.
"Ha ách... A... Dùng sức... Ưm... Sâu thêm chút nữa đi... Ha a..."
"Ha a... Tướng công... Sâu nữa đi, a... cho nó thêm mấy đứa em nữa... hừ a..."
Trác Dực Thần bị y khơi gợi điên cuồng thúc vào hoa tâm, gặm cắn vai, xương quai xanh cho đến ngực người nọ, lưu lại những dấu hôn ái muội. Y phục sớm đã trượt xuống ngang hông. Triệu Viễn Chu bị hắn đâm lên xuống chập chờn, đôi mắt mê ly, mặt mày tràn đầy dục vọng, đầu lưỡi hồng lộ ra. Đột nhiên đùi y co rút, phun ra một dòng chất lỏng, bắn tung tóe lên bụng nhỏ của cả hai. Trác Dực Thần ghé sát tai y.
"Vậy theo ý A Chu, thêm mấy đứa em nữa nhé."
Triệu Viễn Chu bị đâm đến thần trí mơ hồ, cung khẩu mềm nhũn, đùi không kẹp được eo Trác Dực Thần. Trác Dực Thần bắn vào huyệt động, Triệu Viễn Chu kẹp chặt hậu huyệt không cho tinh dịch nóng bỏng chảy ra. Trác Dực Thần ôm y lên giường, xoay người nọ nằm sấp xuống. Eo người nọ mềm nhũn, dịch huyệt chảy xuống bắp đùi. Trác Dực Thần nâng bụng nhỏ hơi nhô lên của người nọ, cắm vào nơi mềm mại.
"Không... bỏ... ta không được... ha a... dừng... ha ưm..."
Trác Dực Thần cắn lên gáy y, cười xấu xa nói:
"Không phải A Chu nói muốn thêm mấy đứa em sao? A Chu tự mình đốt lửa rồi tự mình dập tắt..."
Trác Dực Thần va chạm vào cung khẩu, trong phòng tiếng rên rỉ cầu xin không ngừng, làm tỉnh giấc chim sẻ ngoài phòng. Không biết bắn bao nhiêu lần, bụng bị lấp đầy, hậu huyệt bị cắm đến mềm nhũn, chảy ra tinh dịch nhớp nháp. Triệu Viễn Chu đôi mắt thất thần, miệng nhỏ thở dốc. Trác Dực Thần tắm rửa sạch sẽ cho Triệu Viễn Chu rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Triệu Viễn Chu xoa eo bước ra cửa, ảo não vì tối qua không nên trêu chọc Trác Dực Thần. Trác Dực Thần đỡ y, bộ dáng như bị chiều chuộng quá độ. Mọi người thấy Triệu Viễn Chu liền che miệng cười trộm, Triệu Viễn Chu xấu hổ hất tay Trác Dực Thần rồi bỏ đi.
Vài năm sau, Tập Yêu Tư vang lên hai giọng trẻ con non nớt.
"Trác Bách Hiên, Triệu Thư Vận, cô nãi nãi đến thăm các cháu."
Văn Tiêu khoan thai bước vào Tập Yêu Tư. Thần nữ đại nhân ngày xưa giờ càng thêm tự nhiên hào phóng, thành thục ổn trọng. Còn ở ngoài cửa đã nghe thấy hai giọng trẻ con líu lo.
"Cô nãi nãi!"
Chỉ thấy hai đứa bé con chạy ra, bên trái là một bé trai mặc áo lam, tên là Trác Bách Hiên, theo họ phụ thân, tóc xanh mắt xanh, trên đầu lấp lánh đôi sừng rồng nhỏ, đúng là hậu duệ của Băng Di. Bên phải là một bé gái mặc áo hồng, tên là Triệu Thư Vận, theo họ cha, tóc trắng mắt đỏ, tay còn cầm một quả đào gặm dở, không cần nói cũng biết là tiểu bạch vượn đáng yêu.
Ngươi cho rằng chúng giống ai sao? Kỳ thực hai đứa bé này đều như đúc từ một khuôn với Triệu Viễn Chu, nghịch ngợm mê chơi.
Hai đứa bé nhào vào lòng Văn Tiêu. Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu chậm rãi đi theo sau. Triệu Viễn Chu sửa lại vẻ trang điểm đậm ngày xưa, mặc áo bào trắng, trông càng thêm thanh thoát linh khí. Trác Dực Thần cũng vận trường bào màu sứ, quả thực ứng với câu ngọc thụ lâm phong.
Văn Tiêu vừa từ Đại Hoang trở về, cùng Triệu Viễn Chu kể vài chuyện gần đây ở đó, còn Trác Dực Thần thì một tay ôm một đứa, dẫn chúng đi hái trộm đào mà Triệu Viễn Chu lén trồng.
Tùy tiện trò chuyện vài câu, Trác Dực Thần mang hai đứa bé đến gần Văn Tiêu, kín đáo nháy mắt ra hiệu. Triệu Viễn Chu cúi đầu uống trà không thấy, Văn Tiêu hiểu ý cười.
"Tiểu Hiên, Tiểu Vận, cô nãi nãi dẫn các cháu lên phố du ngoạn có được không?"
"Dạ được!"
Dứt lời, Trác Dực Thần đặt bọn trẻ xuống đất. Văn Tiêu nắm tay chúng, liếc nhìn Triệu Viễn Chu một cái ý bảo y tự giải quyết cho tốt. Triệu Viễn Chu đang buồn bực, đột nhiên trời đất quay cuồng, y bị Trác Dực Thần vác lên vai. Y hoảng loạn đấm đá lưng Trác Dực Thần, chân tay không yên phận loạn cào.
"Trác Dực Thần! Ngươi làm gì?! Thả ta xuống!"
"Bộp!" một tiếng, Trác Dực Thần vỗ nhẹ vào mông người trên vai. Mặt Triệu Viễn Chu lập tức đỏ bừng, không còn nháo loạn nữa.
"Ta chính là đã lâu không có cơ hội ở riêng với A Chu, A Chu bồi ta một chút đi."
Văn Tiêu và hai đứa bé nhìn cảnh náo loạn của hai người mà cười trộm. Văn Tiêu lắc đầu xoay người, thấy Bùi Tư Tịnh đang đứng đó, liền mỗi người nắm tay một đứa trẻ dạo phố. Bạch Cửu ngày xưa lâu không gặp giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú, bận rộn không ngơi tay ở y quán. Anh Lỗi thì cùng ông nội canh giữ ở miếu Sơn Thần.
Câu chuyện của sáu người vẫn chưa kết thúc, nhưng mỗi người đều đã tìm được cuộc sống mình mong muốn, cũng ứng với câu nói: Hết khổ tận cam lai, hóa ra chỉ là một giấc mộng thoáng qua, đại mộng quy ly. Giấc mộng của sáu người đã tỉnh, nhưng cuộc sống của họ, chỉ vừa mới bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com