Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"Nếu em là người đàn ông đó..."

Wonwoo vươn vai khiến các đốt sống vang lên răng rắc. "Tôi xin lỗi, Mingyu. Dù muốn nói chuyện với em lâu hơn nhưng giờ tôi phải về rồi..."

Mingyu cũng đứng dậy. "Em xin lỗi, em không cố ý giữ anh lại lâu vậy đâu ạ."

Em có thể giữ tôi lại bao lâu tùy thích. Wonwoo không dám nói ý nghĩ đó ra nhưng chỉ cần nghĩ đến, anh đã có chút ngượng ngùng. Mọi thứ đã sớm thay đổi rồi, bây giờ Wonwoo chỉ là một hạt cát nhỏ trong sa mạc có hàng ngàn người thích Mingyu thôi. "Đừng xin lỗi, tôi thích nghe em kể về cuộc sống xung quanh em mà."

Mingyu cười cười. "Em lớn rồi, anh không cần dỗ em như vậy đâu."

Wonwoo mím môi. "Tôi nói thật đấy! Tôi muốn nghe em kể thêm nhưng bây giờ tôi phải đi đón con gái rồi."

Mingyu khựng người, nụ cười đóng băng lại còn cổ họng thì ran rán. Tim đập hẫng mất một nhịp. "Em xin lỗi vì đã chiếm thời gian của anh ạ, em không biết là anh đã có bạn đời và có con..."

Wonwoo lắc đầu. "À, con bé là con của tôi thôi chứ không có bạn đời gì đâu."

"Ồ." Mingyu ngạc nhiên. "Thế, bạn đời của anh..."

"Người ấy không còn là của tôi nữa rồi."

"Em xin lỗi." Mingyu vụng về ủ dột, sau đó thận trọng hỏi, "À... Ờm... Người kia... Còn chứ ạ?"

Wonwoo bật cười. "Ừm, đằng ấy vẫn còn, người ta sống tốt và khoẻ mạnh luôn nữa là đằng khác. Chỉ là tôi và đằng ấy không đồng hành cùng nhau nữa thôi."
-

Khi Wonwoo nói anh cần đón con gái ở nhà trẻ, Mingyu thật sự thót tim. Cậu đã dùng hai tiếng sau đó để nói chuyện với Wonwoo, cố làm ra vẻ bình thường, không suy sụp nhất có thể.

Wonwoo ấy mà, bình thường đã xinh nhưng lúc cười lên lại càng xinh, càng đáng quý.

Mình thích anh ấy thì cũng sẽ có người thích anh ấy thôi mà. Dù trước khi vào trường Carat, Mingyu đã cố thuyết phục bản thân là nếu lỡ Wonwoo là hoa đã có chủ rồi thì cũng đừng buồn... Nhưng bây giờ trong lòng cậu, không có gì ngoài đống hoang toàn đổ nát.

Tuy vậy, khi Wonwoo nói À, con bé là con của tôi thôi chứ không có bạn đời gì đâu, trái tim hẵng còn đang ở sâu dưới vực thẳm của Mingyu lại một lần nữa loạn nhịp, cháy bỏng nơi ngực trái. Thế nhưng, một nỗi đau khác lại trào lên. Đối phương là ai vậy? Tại sao Wonwoo đã yêu người đó đến mức khoan dung mà giữ lại con của hai người, dù hai người đã đường ai nấy đi?

Là thằng khốn nào đã đối xử với Wonwoo tệ như thế?

Mingyu cảm thấy mình như một con cún con cứ xun xoe, bám riết lấy chân Wonwoo vậy. Khi anh đến bàn làm việc để dọn đồ, Mingyu cũng vô thức đi theo.

Khi đưa Wonwoo đến bãi đậu xe của trường, Mingyu cứ thế đứng chờ, mãi cho đến khi anh ra khỏi bãi, cậu mới túc tắc rời đi.

Vì trường đại học của Chaeyoung cho nghỉ nên khi con bé về nhà, gia đình họ Kim đã quyết định tổ chức một chuyến đi suối nước nóng kéo dài một tuần. Dù mấy tháng trước, Mingyu đã rất mong là cậu sẽ dành thời gian cho gia đình, nhưng bây giờ, dù đang ở suối nước nóng nhưng cậu chỉ muốn về. Về gặp Wonwoo ngay lập tức.

Vừa lên lại thành phố, Mingyu lại đến trường Carat để thăm Wonwoo lần nữa. Có nhiều người sẽ không muốn hẹn hò với những ông bố hay bà mẹ đơn thân, nhưng không hiểu sao, dù Wonwoo có con rồi thì Mingyu vẫn rất thích. Dù xa anh 5 năm nhưng tình cảm cậu dành cho anh vẫn vô cùng cuồng nhiệt. Mingyu muốn cho Wonwoo một tổ ấm đủ đầy, chăm sóc cho anh và cả cho Minwoo nữa. Cậu phải "điều tra" xem Wonwoo còn hứng thú hẹn hò không, chính xác hơn là: Wonwoo còn hứng thú hẹn hò với cậu không?

Trong khi đó, Wonwoo lại loay hoay không biết giải thích như thế nào cho Mingyu mới phải, liệu anh có nên nói cho cậu không? Đó là một bí mật lớn- Là bí mật đã xảy ra khi anh còn là giáo viên của cậu. Là bí mật có thể khiến tình bạn đang chớm nở của Wonwoo và Mingyu trở nên lụi tàn. Có lẽ Mingyu sẽ cảm thấy bị lừa dối, bị phản bội nhưng nếu lạc Mingyu thêm lần nữa, anh nghĩ mình sẽ gục ngã mất...

Mỗi khi hai người gặp nhau, từng luồng suy nghĩ cứ đè lên ngực Wonwoo như một gánh nặng, mệt mỏi đến mức phát ốm. Mỗi lần thấy Mingyu ngọt ngào mỉm cười với bản thân mình, lòng anh hơi chùng xuống. Tệ hơn nữa là Minwoo, bình thường con bé rất nhút nhát và ít nói nhưng không hiểu sao, con bé lại thân thiết và dễ chịu với Mingyu một cách lạ thường, như thể em biết Mingyu là bố của em vậy. Nhìn hai bố con chơi đùa, Wonwoo đau lòng lắm: Mingyu co người ngồi trên cái ghế đồ hàng nhỏ, cầm tách nhẫn nại chờ Minwoo rót trà rồi gắp cho cậu một mẩu bánh kem bằng mô hình. Đây là viễn cảnh mà Wonwoo xứng đáng được hưởng nhưng anh sợ... Rất sợ...

Cả hai càng ngày càng yêu nhau sâu đậm và chính bản thân hai người đều biết rõ điều này. Nhưng bây giờ, tiến triển của họ còn rất dè chừng.

Mọi chuyện bắt đầu xảy ra khi Mingyu mời Wonwoo đi chơi một ngày. Hai người hẹn nhau vào buổi chiều tại một phòng triển lãm, nơi đang trưng bày các tác phẩm của hoạ sĩ mà Wonwoo thích, sau đó là cùng ăn tối tại một nhà hàng trải dọc theo bờ sông. Điều này khác hẳn với những lần gặp nhau trước đó. Wonwoo biết vì anh đã ngửi ra được tia lo lắng lấp lửng trong tin tức tố của Mingyu, với lại cậu cũng đã nói: "Nếu được thì cuộc hẹn này chỉ có hai đứa mình thôi nha anh..."

Vậy nên Wonwoo đã đưa Minwoo qua nhà Dahyun nhờ cô trông giùm. Tắm xong, anh dành cả tiếng đồng hồ để lục tung tủ quần áo rồi chọn một chiếc áo cổ lọ đơn giản phối cùng chiếc quần jean tối màu. Wonwoo còn cố ý thoa một ít dầu dưỡng lên tóc và xịt một ít nước hoa. Anh cảm thấy hơi ngượng vì mình ăn diện quá, đó là trước khi anh gặp Mingyu. Cậu vừa mở cửa ghế phụ ra, Wonwoo liền á khẩu ngay lập tức. Mingyu mặc đồ lộng lẫy tựa như một chàng hoàng tử Đông phương vậy, cậu mặc một chiếc áo len cổ V màu đỏ rượu để lộ ra rãnh khe ngực gồ ghề, phối cùng chiếc quần dài màu navy ôm sát chân như khiến đôi chân của Mingyu dài thêm ra cả ngàn cây số.

Giờ thì Wonwoo thấy mình lép vế hơn hẳn nhưng rất nhanh, Mingyu đã động viên anh bằng một lời khen: "Chà, hôm nay anh đẹp lắm."

Nếu Wonwoo nghĩ đây là buổi hẹn hò thì ngay trong hai phút đầu tiên, đầu anh đã sớm trống rỗng không còn nghĩ ngợi được gì thêm nữa: Mingyu chu đáo mở cửa ghế phụ cho anh rồi còn giúp anh thắt dây an toàn. Wonwoo có chút muốn ghẹo Mingyu cho đỡ ngượng nhưng sau đó lại thôi. Ngoại trừ bộ đồ lỗi thời của anh ra thì cậu cho anh cảm giác tựa như anh là một omega trẻ tuổi đang hẹn hò lần đầu tiên vậy...

Tua nhanh đến cuối ngày, màn đêm đã chầm chậm buông xuống, hai người quyết định dùng bữa tối trên nhà hàng nổi. Xong xuôi, hai người ra khỏi thuyền, cùng nhau sánh vai đến bến tàu chính. Dưới chân Wonwoo, những tấm ván gỗ bị thủy triều đẩy đập dềnh uốn lượn. Món anh dùng hôm nay là cá hồi, cùng với hai ly rượu vang, tuy chưa đủ để Wonwoo say nhưng vẫn khiến anh hơi chuếnh choáng, khẽ va vào Mingyu.

"Cẩn thận!" Mingyu thốt lên rồi nhanh chóng bắt lấy tay Wonwoo, sau đó ôm lưng giúp anh giữ thăng bằng.

Khi nhìn vào đôi mắt của Mingyu, Wonwoo cảm thấy lòng mình mềm nhũn, bao nhiêu tình cảm chất chứa cứ thế như muốn trào ra tất thảy. Đôi mắt của cậu to tròn, lấp lánh như chứa hàng vạn vì tinh tú.

Những ngọn đèn đường trải dài hai bên cảng, ánh lên những tia sáng cam ấm áp. Mingyu bước đến lan can rồi tựa người, Wonwoo cũng vậy, hai người vô thức nhìn vào khoảng không.

"Bực mình vãi!" Mingyu chửi đổng, vì xung quanh tĩnh mịch nên giọng cậu vang lên khá rõ ràng.

Wonwoo quay sang, nhìn vào nửa vùng mặt Mingyu, nửa kia đang bị chìm vào bóng tối. Cậu trông vẫn đẹp trai đến lạ thường. "Em sao vậy? Sao lại bực thế?"

Mingyu im lặng.

"Mingyu?" Wonwoo điềm đạm hỏi han thêm lần nữa.

Mingyu lặng lẽ nói. "Nếu em là người đàn ông đó, em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh và Minwoo đâu."


-///-

Ở chương này tác giả đã giả sử ra một cái kết khác cho chương 21, sau chương Mingyu rut, vì Mingyu không mang bao nên dù thầy Jeon đã uống thuốc nhưng không thể tránh khỏi việc mang thai. Đến chương 20, sau khi chia tay thì thầy Jeon mới phát hiện ra, thầy đã giữ đứa bé và đặt tên em là Jeongyeon*.

*Và tên trong bản gốc của con gái nhà Minwon là Jeongyeon, chứ không phải là Minwoo- Như mình dịch. Nhưng mình cảm thấy cái tên Jeongyeon này không liên hệ với hai ba lắm nên sau một thời gian hội ý với vài reader quen quen trong listfr, mình đã mạn phép đổi tên bé thành Minwoo (tác giả cho phép remix), ghép từ Min(gyu) và (Won)woo. Coi như là hint mà thầy Jeon đã muốn nháy trước cho Mingyu biết, có điều là cậu ấy không nhận ra. Để cho tăng thêm kịch tính ấy mà... Để cho Mingyu biết là thầy còn yêu cậu, còn nhớ về cậu rất nhiều.

Chap trước xin vía người yêu hiểu chuyện như kmg, chap này xin vía người yêu bao dung như kmg. Kmg là nhất nhất nhất 🥺


À mng ơi, tác giả kêu là được phép viết fanfic cho AEV á nên mng cứ thoải mái múa bút nhaaaaa, cho mình đọc ké với =))))))))) Mình vã nhà 3 người này quá =)))))))))))) Sắp tới có khả năng là mình sẽ dịch oneshot là fic của AEV do tác giả khác viết (in case được cho per), đảm bảo tình thú luôn ạ, spoil là có tag mpreg =))))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com