Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2:

Góc nhìn của Y/n:

Khi tôi đến trường thì cũng đã có khá nhiều học sinh ở đó. Số lượng người thật sự rất nhiều khiến tôi cảm thấy phát ốm, vì vậy, tôi luôn cúi đầu để không phải chạm mắt bất kì ai. Tôi đã được an toàn cho tới toà nhà chính để lấy bản kế hoạch học tập của mình, và tôi sẽ có tiết Tiếng Anh vào tiết một, trong phòng học số 95.

Trong lúc đi qua hành lang dành cho học sinh, tôi có thể cảm nhận được những ánh nhìn đang dõi về phía mình. Tôi chẳng biết mình phải làm gì cả. tôi chỉ muốn chạy biến đi mất, và tôi khá chắc chắn rằng chân tôi cũng muốn làm điều tương tự. Tôi cố gắng chạy thật nhanh, nhưng chẳng được bao lâu thì có thứ gì đó chắn ngang đường tôi. Thực sự thì tôi chẳng muốn biết "thứ gì đó" đó là ai, hay cái gì cả, mà tôi chỉ muốn chôn chân chết ngay tại chỗ cho xong!

???: Xin lỗi, cậu có ổn không vậy, cô gái?

Tôi gật đầu một cách miễn cưỡng, và cố gắng hết mức để không bắt đầu cuộc trò chuyện này. Tuy nhiên có một điều mà bản thân tôi có thể chắc chắn, đó chính là tôi có thể nhìn thấy ánh hào quang toả ra từ phía người đối diện

???: cậu bị lạc phải không?

Trời ạ, tại sao cậu ta lại hỏi mình câu đó chứ? Tôi mất bình tĩnh

???: tôi chưa gặp cậu bao giờ cả, cậu mới chuyển tới sao?

Sao cậu lại cứ tiếp tục hỏi vậy? Trời ơi, làm ơn đi đi để tôi có thể yên ổn một chút thôi mà. Tôi lại gật, và lần này thì cậu ta bắt đầu cười. Có chuyện gì đáng để cợt nhả đến mức vậy sao? Đến giờ phút này thì tôi có thể cảm nhận được nước mắt của tôi sắp trào ra đến nơi rồi!

???: Sao cậu cứ gật mãi vậy? Cậu không thể nói sao?

Tôi ngước lên, và thực sự bị choáng, bởi cái cậu bạn nói chuyện với tôi từ nãy đến giờ, thực sự... rất đẹp trai. Cậu ấy có mái tóc màu đen, và nó hợp với gương mặt của cậu ấy một cách hoàn hảo, nụ cười tươi tắn luôn sẵn sàng làm tan chảy trái tim của mọi cô gái.

Y/n: t-t... tôi kh-không hay nói chuyện với người khác

???: Ừm... thật là tệ. Một cô gái dễ thương với giọng nói ngọt ngào như cậu nên nói nhiều lên một chút. Mình là Jimin, Park Jimin. Còn cậu là...?

Y/n: Y-Y/n

Cậu ấy cười tươi

Jimin: Tên cậu dễ thương thật đấy, rất vui được gặp cậu, Y/n. Mong sẽ được gặp lại cậu sớm hơn! *nháy mắt*

Mặt tôi bắt đầu đỏ lên, không phải vì cậu ấy, mà là vì không khí vừa rồi. Cậu ấy đã rời đi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn của mọi người xung quanh, và tôi không muốn nói chuyện với bất kì ai nữa. Tôi đi đến phòng học của mình, và khi bước vào thì mọi người đã ngồi vào hết chỗ.

Giáo viên: Ah~ Chắc hẳn em là học sinh mới, hãy giới thiệu về bản thân mình nào

Y/n: X-xin chào, m-mình là Y/n, x-xin hãy quan tâm đ-đến mình

Tuy đã cúi người nhưng tôi vẫn không thể ngăn việc bản thân mình nói lắp, và tôi có thể thấy những cô gái khác đang cười, và những bạn nam đang thể hiện thái độ trêu trọc. Bỗng nhiên, một kẻ nào đó ném một con nhện đồ chơi về phía tôi, khiên tôi giật bắn và hét toáng lên, tất nhiên điều này đã trở thành trò cười cho tất cả mọi người. Tôi thật sự rất xấu hổ và chỉ trực chờ cho nước mắt tuôn trào.

Giáo viên: đùa như vậy là đủ rồi đấy, Y/n, hãy về chỗ của em đi

Tôi đi đến chỗ bàn trống và ngồi xuống, và mặc dù trong giờ học, tôi đã rất cố gắng để tập trung, nhưng ai đó cứ cố tình ném vụn tẩy vào người tôi. Tôi quay xuống để tìm ra thủ phạm, và đó là một tên con trai, và hắn có vẻ như rất muốn kiếm chuyện với tôi. Tôi mặc kệ, nhưng hắn vẫn tiếp tục trêu trọc cho đến khi tôi không thể chịu được nữa và mất hết bình tĩnh

Y/n: ngừng lại ngay!!!!!

Mọi ánh mắt hướng về phía tôi

Giáo viên: Y/n, em nghĩ mình đang làm gì vậy?

Y/n: E-em... em chỉ-

Tên bắt nạt: thưa thầy, cậu ta làm phiền em

Mọi người ngạc nhiên

Giáo viên: Cái gì cơ?!! Thật sao?!

Y/n: Khô... không... Em-

Giáo viên: Đủ rồi!! Nếu không thể im lặng được thì mời em ra ngoài!

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Mọi người bắt đầu cười, và tôi bị đuổi ra khỏi lớp, mặc dù đó không phải lỗi của tôi. Tôi chạy vào nhà vệ sinh và khóc đến khi mệt lử. Tại sao lúc nào tôi cũng gặp những điều tệ hại như thế này vậy chứ? Tại sao lại là tôi? Kể cả khi tôi chẳng làm gì cả, người khác vẫn bắt nạt tôi. Tôi đi rửa mặt, và đến chỗ tủ đựng đồ của mình. Tiết học đầu tiên đã kết thúc và tôi sẽ học toán trong tiết tiếp theo. Tôi cố quên đi mọi chuyện và tiếp tục. Có tiếng ai đó gọi tôi khi tôi đang di chuyển đến lớp học, tôi quay người lại và bị giáng một cú tát mạnh vào má. Một cô gái tóc bạch kim đó vừa tát tôi, cái quần què gì vậy?!

???: đó là cái giá mà mày phải trả, khi dám tán tỉnh chàng trai không phải của mày đấy!

Y/n: tôi làm thế khi nà-

???: lần sau nếu tao còn thấy mày gần gũi với Jimin của tao, thì đó sẽ là ngày cuối cùng mày tồn tại trên thế giới này, nghe rõ chưa!

Và sau đó cô ta rời đi. Tôi thực sự chẳng thể nào chịu đựng thêm nữa, vì vậy tôi bỏ chạy. Tôi chạy khỏi trường mặc dù không được cho phép, nhưng tôi chẳng quan tâm nữa, tôi chỉ muốn khóc thật to và ở một mình. Tôi trở về nhà và tự nhốt mình trong phòng. Tôi úp mặt xuống giường và bắt đầu khóc nức nở. Tôi suýt quên mất rằng V cũng đang ở đó.

V: Y/n, sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?

Y/n: Ôi V, thật khủng khiếp. Mình không muốn tới trường nữa!

V: Tại sao? Chuyện gì vậy?

Y/n: Tất cả mọi người đều ghét mình! Dù mình chưa làm gì cả, mọi người vẫn cư xử thô lỗ với mình. Tại sao? Tại sao người khác lại ghét mình đến vậy chứ?

V: Đừng khóc Y/n, họ không biết được cậu đặc biệt đến mức nào đâu. Cậu cô gái tốt nhất, dễ thương nhất trái đất này. Đừng nghe theo lời bọn họ, đó chỉ là một lũ rác rưởi thôi! Mình sẽ luôn ở bên cậu, yêu thương cậu, và cậu không cần đến lũ người bẩn thỉu đó.

Y/n: *khụt khịt* Cảm ơn, V. Mình biết rằng mình luôn luôn có thể dựa vào cậu mà. Mình yêu cậu rất nhiều

Góc nhìn của V:
Y/n trở về với tâm trạng nặng trĩu, điều đó cũng đủ giúp tôi liên tưởng được ra những điều dã man mà lũ người đó đã làm với cô ấy.

V: Đưng lo Y/n, kể từ bây giờ, không ai có thể bắt nạt cậu nữa. Cứ nói tên kẻ đó cho mình, và mình sẽ xử lí những phần còn lại.

Y/n: *khịt mũi* Bằ-bằng cách nào?

V: Đừng lo, mình sẽ lo mọi thứ

Cô ấy bật cười một chút trước khi lau những giọt nước mắt còn vương trên má của mình. Sau đó thì cô ấy chẳng nói lời nào cả. Tôi biết rằng cô ấy đã phải trải qua một ngày thực sự rất khó khăn. Tôi ghét phải nhìn thấy cô ấytrong tình trạng như thế này, tôi chẳng thể nghĩ được bất cứ thứ gì trong thời điểm này cả. Tôi đã trải qua tất cả mọi thứ cùng cô ấy và đã phải nhìn cô ấy đau khổ, dù không bị trói buộc, nhưng tôi chỉ muốn ở bên cô ấy bởi Y/n là người tôi yêu thương nhất. Cô ấy đối xử với tôi tốt hơn bất kì ai trên thế giới này, còn tôi thì chỉ biết lắng nghe và tâm sự cùng cô ấy.
"Tôi mong rằng tôi có thể ôm em ngay lúc này, nhưng tôi lại không thể để em nhìn thấy bộ dạng thật của tôi được"  Tôi nghĩ thầm. Chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu rồi và mỗi khi cô ấy bị tổn thương lại như thể có hàng trăm mũi dao găm vào trái tim của tôi vậy. Tôi sẽ ra tay, không thể khoan nhượng được nữa. "Tôi sẽ xoá sổ những kẻ làm em đau"

Góc nhìn của tác giả

Bỗng nhiên có một làn sương bay ra từ con búp bê và dần dần có hình dạng. Căn phòng bỗng trở nên tối tăm và có cảm giác chết chóc kì lạ. Bạn đang ngủ và quay lưng vào tường, nên chẳng hề biết chuyện gì đang diễn ra sau lưng mình cả. Làn sương ấy đã biến thành hình dạng của một người đàn ông, từ một hình thể không rõ ràng trở thành dáng vẻ của một con người. Một người đàn ông cao ráo với mái tóc màu nâu cam hiện ra và đứng bên cạnh giường của bạn, hướng đôi mắt tối tăm của mình về phía nơi bạn nằm và nhìn chằm chằm.

V: Tôi sẽ trả thù những kẻ đã gây rắc rối cho em, chúng sẽ phải hối hận về mọi thứ mà chúng đã làm với em. Đừng lo Y/n, em sẽ chẳng bao giờ phải gặp lại lũ cặn bã đó nữa đâu

Người đàn ông đó nở một nụ cười lặng lẽ trong khi âm thầm vuốt ve gương mặt bạn, và điều đó có vẻ không ảnh hưởng chút nào tới bạn cả, thậm chí còn rất dễ chịu nữa.

V: Tôi sẽ cho hắn thêm một ngày nữa, nhưng sẽ chẳng đáng là bao đâu...

Sau đó người đàn ông dần mờ đi và lại trở thành một lớp sương mờ và tan biến. Căn phòng một lần nữa thật im lặng và lạnh lẽo và khiến bạn cảm cảm thấy ớn lạnh trong lúc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com