Rin
Cảm giác mềm mại và ấm áp. Thoải mái hơn bất cứ cái giường nào anh ấy từng nằm. Đây hẳn là điều mấy đứa trẻ sơ sinh cảm nhận khi ở trong bụng mẹ, quấn trong chiếc chăn ấm áp, an toàn và được yêu thương. Nếu anh đã chết và đây là cảm giác của thiên đường, anh sẽ nhắm mắt mà không hề bận tâm hay nuối tiếc.
Một khi anh mở mắt, thiên đường ngọt ngào này có thể biến mất. Nhưng anh biết thứ trước mắt anh chắc chắn đẹp ngoài tầm hiểu biết.
Vì vậy, Rin mở mắt ra, chậm rãi và không biết điều gì đang chờ đợi. Lồng ngực anh thắt lại khi chàng tiền đạo nhận ra mình vẫn đang ở Blue Lock. Thực tế là trên chiếc giường quen thuộc. Vậy thì tại sao anh lại cảm thấy dễ chịu đến vậy?
Câu hỏi đã tự trả lời khi có chuyển động bên cạnh. Có ai đó đang ở đây! Một cơn ớn lạnh đột ngột ập đến khi Rin nhận ra anh ấy đang bị kẹt trong vòng tay của người bí ẩn nào đó.
Cái quái gì đã xảy ra tối qua vậy? Làm thân với đối thủ tuyệt đối không phải một phần trong kế hoạch luyện tập tối của anh ấy.
Người đó di chuyển, cậu ta đã thức dậy. Bây giờ, Rin có thể cảm thấy bàn tay của cậu ta trên đầu anh, vuốt ve anh một cách âu yếm.
Một phần trong anh sợ phải đối mặt với người lạ này. Tuy nhiên, Rin phớt lờ cảm giác bồn chồn trong bụng và quay lại. Là Reo. Cậu ta đang mỉm cười với anh.
"Vẫn còn sớm mà. Ngủ tiếp đi nào. Tớ sẽ gọi cậu dậy sau". Giọng Reo nhẹ nhàng như một làn gió mùa hè nhưng nó không thể ngăn nhịp tim của Rin tăng lên quá mức.
Rin bật dậy như thể bị ong đốt. Tại sao tên đầu tím ngu ngốc này lại ở trên giường của anh? Kể cả khi Rin bước vào một vũ trụ song song nơi anh ta đào hoa đi chăng nữa thì anh cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ làm thân với kiểu người như Reo. Có gì đó không đúng!
"Chuyện gì vậy, Nagi?". Người tóc tím hỏi, cặp lông mày ngắn ngủn của cậu ta nhíu lại.
Nagi?! Nhưng Reo đang nhìn vào anh? Rin nhìn chằm chằm vào tay anh. Chúng... không phải của anh. Bây giờ anh mới nhận ra, toàn thân anh cảm thấy khác lạ. Sự thật anh vẫn đang mặc đầy đủ quần áo đã giúp xoa dịu một chút. "Cái... cái trò đùa bệnh hoạn gì thế này?"
Reo gãi gãi đầu. "Cậu là người đã nói muốn chúng ta ngủ cùng nhau, nhớ chứ? Cậu nói giường của tớ thoải mái hơn. Tớ đã nói rằng nó sẽ rất chật nhưng cậu không nghe. Vì vậy, tớ đã cố gắng làm nó thoải mái nhất cho cậu".
"Tớ đã nói đây là ý tưởng tồi mà". Một giọng nói khác chen vào. Khi Rin nhìn vào nơi phát ra âm thanh, là Chigiri, giọng điệu sắc bén của cậu chàng cho thấy cậu ta không vui vì bị đánh thức vào sáng sớm như này. "Nagi, đừng có làm ồn khi mới sáng sớm như vậy nữa. Chỉ cần quay lại giường của cậu nếu cậu không thích ngủ với Reo".
"Đừng đặt tôi ngang hàng với tên hời hợt ngu ngốc đó." Rin vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh ấy. Điều này không thể xảy ra... Đây là Blue Lock, không phải một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nào đó. Vậy thì tại sao?
"Thôi nào, Nagi, đừng giả ngu nữa... Tớ muốn ngủ tiếp..."
Bỏ qua sự khó chịu ngày càng tăng của Chigiri và thậm chí không thèm để ý đến Reo. Rin lao thẳng vào phòng tắm, nhìn vào tấm gương như kính chiếu yêu: đôi mắt xám ngái ngủ và mái đầu trắng bù xù. Là khuôn mặt của Nagi. Nhưng khi Rin tự véo má, xúc cảm đem lại rất chân thực và cơ thể di chuyển theo điều khiển não bộ của anh. Hình ảnh phản chiếu trong gương là anh, không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng làm sao điều này có thể xảy ra? Và cơ thể thật của Rin đang ở đâu? Lẽ nào anh đã thực sự chết rồi...
Tự thôi thúc chính mình, Rin lao thẳng đến tòa nhà Pháp. Cơ thể của anh chắc chắn đang ở đó, nằm ngủ trên giường của mình. Nếu anh vừa chết không lâu, có thể ép linh hồn anh trở lại thân xác của mình. Không đời nào anh chịu chết trước khi trở thành tiền đạo số 1 thế giới!
Mặc dù Rin đang lao nhanh hơn trên bất kì trận đấu nào, hành lang của Blue Lock dường như dài vô tận. Với cơ thể nặng nhọc và lười biếng của Nagi, chân tay Rin cảm thấy rã rời khi cuối cùng anh cũng bước vào hành lang dẫn đến phòng mình.
Cuộc chạy đua tuyệt vọng của Rin đột ngột dừng lại khi anh ấy đâm sầm vào một thứ gì đó- đúng hơn là ai đó. Cố phớt lờ cơn đau do va chạm, Rin chửi rủa "Tránh ra đi, đồ ngu".
Không có bất kỳ động tĩnh nào. Rin sững người khi nhận ra đó là ai. Đây là cơ thể của anh ấy.
"Ồ, ra là tôi trông như thế này" cơ thể Rin nói, một cách chậm rãi và mệt mỏi khác hẳn với Rin của thường ngày. Ngay sau đó, Rin chạm tay vào cơ thể của Nagi. "Điều này thật tuyệt. Như một bộ phim vậy".
"Bớt nói nhảm đi" Rin gỡ tay anh ta ra. Không cần hỏi thì cả hai cũng hiểu điều gì đang xảy ra: linh hồn của Nagi đang ở trong thân xác của Rin và ngược lại. "Trả lại cơ thể cho tao. Bất kể mày đã làm gì, hãy trả nó về như cũ. Ngay lập tức".
"Huh?" Khuôn mặt Nagi vô cảm như thể hắn không quan tâm đến việc trở thành kẻ trộm xác. "Tôi chả làm gì cả... À, tôi nghĩ bây giờ tôi cao bằng Reo rồi..." Cậu ta dùng tay đo sự khác biệt về chiều cao giữa họ.
Rin bĩu môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Không đời nào một tên ngốc đến thế lại thực hiện thành công một cuộc hoán đổi cơ thể ảo ma như này. Nghĩ kỹ thì chỉ có một người đủ vặn vẹo trong Blue Lock để dàn dựng nên mớ hỗn độn này.
"... Và đó là tất cả những gì đã xảy ra" Rin kết thúc lời giải thích. "Giờ thì đưa mọi thứ về như cũ đi. Tôi cho anh 10 giây." Trước mặt hai người là Ego, đang ngồi ở bàn và ăn mì gói, hoàn toàn không quan tâm hai kẻ xâm nhập vào phòng hắn.
Kẻ đứng đầu Blue Lock thậm chí chẳng thèm nhìn lên. "Huh? Cậu dang đe dọa tôi? Đây là cách nói chuyện khi xông vào phòng người khác dù không được mời?"
"Tôi không có thời gian cho những trò đùa ngớ ngẩn của anh." Rin sốt ruột nhịp chân. "Trả cơ thể tôi lại đây".
"Tôi tạo ra Blue Lock để cho ra đời một tiền đạo tối thượng. Mọi thứ diễn ra ở đây đều vì mục tiêu đó" Ego giải thích trong khi tay vẫn đang khuấy mì.
"Vậy anh đúng là tên khốn đứng sau tất cả chuyện này... Anh luôn chơi đùa với thân xác của mọi người như vậy sao?"
"Không, chỉ hai cậu thôi. Và thật ra, điều này không phải do tôi. Dù sao thì, nếu cậu muốn cơ thể của mình, cậu phải tự tìm cách. Và tôi khuyên cậu nên thực hiện nó trước trận đấu tiếp theo. Hai cậu nên bắt đầu từ bây giờ đi". Ego vẫy tay, ra hiệu hai người rời đi.
Nhưng Rin chỉ đứng đó khoanh tay. "Đồ tâm thần!"
"Thật là khó nhằn khi phải nói chuyện với anh ta". Nagi đứng phía sau anh, mặt không cảm xúc. "Cứ hỏi Reo xem."
Cậu ta thực sự ngu ngốc vậy sao? Rin thở dài. Nếu phải đổi cơ thể với một trong những tên thiếu suy nghĩ thì kể cả là Zantetsu cũng sẽ hữu ích hơn tên Nagi này. "Rồi sao? Reo có thể làm gì?"
"Reo rất thông minh. Cậu ấy chắc chắn sẽ biết cần làm gì."
"Không được" Ego lên tiếng. "Nếu cậu nói với bất cứ ai về điều này, tôi sẽ trừ khử cậu khỏi Blue Lock. Tất cả các cậu. Có nghĩa là bao gồm cả Mikage Reo."
"Rồi rồi." Nagi dường như vẫn không mấy quan tâm- Liệu tên này có bao giờ thể hiện cảm xúc không nhỉ? "Dù sao thì Reo cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường ngay thôi"
Rin không đáp lời. Thay vào đó, anh rời khỏi phòng Ego và ra hiệu Nagi đi theo. "Hãy giải quyết nhanh gọn nào. Kể với tao mày đã làm gì hôm qua để chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân"
"Eeh? Suy nghĩ phiền phức lắm..." Nagi kéo áo lên, đưa tay kiểm tra ngực- ai mà biết anh ta nghĩ gì trong đầu chứ? "Tôi sẽ hỏi Reo thử".
"Mày có nhận ra mày không thể nói chuyện với Reo không?" Rin day day thái dương- nói chuyện với Nagi làm đầu anh đau như búa bổ. "Đó phải là tao vì giờ tao là mày. Còn mày là Itoshi Rin. Mà tao thì không bao giờ tương tác với cậu bạn của mày, mày biết điều đó, đúng không? Chúng ta thậm chí còn không ở cùng một đội."
Giọng Nagi đột ngột trở nên nghiêm túc hơn. "Nhưng tôi là cộng sự của Reo. Chúng tôi đã hứa sẽ ở bên nhau cho đến cuối cùng."
"Vậy thì mày nên suy nghĩ kỹ đi." Rin gay gắt trả lời trong khi mở các cánh cửa trên hành lang để tìm một phòng tập không được sử dụng. Tốt hơn hết là không để ai nhìn thấy tổ đội Rin-Nagi này. "Ngồi xuống đằng kia đi, cấm rời đi cho đến khi tìm ra cách giải quyết."
"Eeehhhh..."
Vậy mà sau cả ngày suy nghĩ, Rin và Nagi vẫn ở nhầm cơ thể và không có bước tiến mới mẻ nào. Họ đã thử cùng chạm vào quả bóng đồng thời, tìm kiếm trên mạng bất cứ thông tin nào liên quan. Tuy nhiên, không có cái nào hiệu quả cả.
"Rin... Tôi đói.... Hết pin, chết não... Không thể làm gì được nữa..." Nagi trông như xác sống, nằm dài trên bãi cỏ nhân tạo như con sao biển bị dạt vào bờ.
"Được rồi" Rin nhăn mặt. Anh cũng cảm thấy kiệt sức. Hơn nữa, họ sẽ khó để giải thích sự vắng mặt cả hai cùng lúc cả ngày. "Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai. Mày sẽ giả vờ là tao còn tao là mày."
Ít nhất thì Ego không hoàn toàn ác độc và đã cho phép họ truy cập vào các bản ghi trên camera của Blue Lock để nghiên cứu cách cư xử của nhau.
"Nghe có vẻ phiền phức... Ah, phiền phức một cách hời hợt?"
Rin không để tâm trước những nỗ lực sao chép kém cỏi của Nagi. Thay vào đó anh ấy lấy một cây bút chì và một mảnh giấy. "Mày phải chăm sóc cơ thể của tao. Đây, tao sẽ viết ra thói quen hằng ngày của tao. Mày phải làm theo nó".
"Không muốn. Như vậy là quá nhiều rồi, tôi không có đủ năng lượng cho tất cả những thứ đó..."
"Làm đi, đồ lười biếng. Hoặc tao cũng sẽ không chăm sóc cơ thể của mày".
"Ổn mà. Reo sẽ chăm sóc nó".
"Rin ấn mạnh cây bút chì đến nỗi nó gẫy làm đôi. "Vậy tao sẽ bảo Reo cút đi. Nghiêm túc đi, tại sao mày cứ nhắc đến cậu ta mọi lúc vậy?" Rin ghét mỗi lần nghe tên cậu cầu thủ tóc tím, nó gợi cậu nhớ đến sáng nay. Cái cảm giác ấm áp ngọt ngào ấy... Thứ xúc cảm chưa từng tồn tại trong cuộc sống của Rin...
"Tôi chỉ cần làm theo danh sách này thôi chứ gì?" Cuối cùng Nagi cũng có vẻ hợp tác. "Mày tốt hơn nên đối xử tốt với Reo. Nếu không tao chắc chắn sẽ giết mày."
"Thành giao".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com