Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 - Nắm Tay Người Yêu

Bài đăng mới nhất trên diễn đàn nội bộ của bệnh viện Hoa Nhân:

"Ghi chép về một chàng trai mạnh mẽ bảo vệ người yêu của mình. Hãy nhanh tới xem, nó chứa rất nhiều cơm chó"

Lầu một: Trời ạ, tôi cũng có ở hiện trường, làm tôi sợ đến choáng váng, Cố giáo sư cũng quá khí phách, một nắm đấm đã khiến người nọ choáng váng. Đó là lần đầu tiên lần tôi nhìn thấy Cố Vân Tranh như thế này.

Lầu hai (người dùng ẩn danh): Tôi khuyên bạn nên xóa đi, làm sao Cố Vân Tranh có thể làm như thế vậy? Nếu điều này lan truyền ra, nó sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của Cố Vân Tranh như thế nào đây? Anh ấy thậm chí có thể sẽ bị kiện. Cố vân Tranh đúng là bị hồ ly tinh mê hoặc rồi.

Lầu ba: Lầu trên nói chuyện cũng đừng quá khắc nghiệt như vậy chứ, cho dù tin tức lan truyền, người thông minh đều có thể thấy có kẻ đến bệnh viện quấy rầy một bệnh nhân, Cố giáo sư vì bảo vệ cô gái yêu quý của mình mà dạy cho anh ta một bài học.

Lầu bốn: Tôi đồng ý với bạn ở lầu trên. Video này nếu được truyền ra sẽ là video quảng cáo cho Hoa Nhân. Phó giáo sư giải phẫu thần kinh trẻ nhất Trung Quốc đánh nhau đổ máu vì tình yêu. Thật đáng tiếc khi Cố Vân Tranh không có bất kỳ tài khoản xã hội nào, nếu không anh ấy sẽ kiếm thêm 100.000 hoặc 80.000 người hâm mộ.

Lầu 5: Có phải tôi là người duy nhất nhận thấy cô gái đó rất xinh đẹp không? Cô ấy trong sáng và mong manh như vậy, người đàn ông nào nhìn thấy mà không rung động trái tim vì cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy? Nhưng mà, sao cậu lại nghĩ cố ấy với Cố giáo sư là một cặp? Có vẻ không phải vậy, có thể 2 người là họ hàng xa thì sao?

Lầu 6 (ID: Cố Vân Tranh Leo): Tôi đang đuổi theo cô ấy, nhưng tôi vẫn chưa thành công. Hôm đó có người tới gây chuyện, nếu không tôi sẽ không ra tay gây ảnh hưởng xấu đến mọi người. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không làm gì sai cả. @ Lầu năm ở khoa nào? Ngày mai đến văn phòng của tôi ngồi đi.

Lầu 7 (ID Lầu 5): hoảng loạn, hoảng loạn, hoảng loạn, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi

------ Người thật đã xuất hiện, tầng năm muốn khóc nhưng không có nước mắt, "Tôi chỉ nói bậy bạ thôi, anh Cố." --------

Khi còn nhỏ, Trịnh Thư Ý từng bị thương, bố mẹ luôn ở bên cạnh chăm sóc cô. Một người đưa thuốc cho cô, một người đưa nước cho cô. Vẻ mặt đau lòng của họ của họ khiến Trịnh Thư Ý vừa cảm động vừa hạnh phúc. Tuy lớn lên trong một gia đình bình thường nhưng cô lại được yêu thương rất nhiều. Khi chưa giàu có lắm họ đã luôn đáp ứng những yêu cầu của cô, điều đó cũng cho cô động lực làm việc chăm chỉ và dũng khí để tiến về phía trước, giúp cô trở thành cô gái hòa đồng và nhiệt tình.

Một cô gái như vậy có lực hấp dẫn trí mạng đối với Cố Vân Tranh. Anh đã thấy quá nhiều cô gái giống như Thẩm Thiên Hoan, kiêu ngạo và có cảm giác ưu việt so với người khác, anh cũng từng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp nhưng đầu óc trống rỗng.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái điểm nào cũng phù hợp với anh.

Cả hai đều thích đọc và có thể đọc mọi thứ. Cả hai đều thích luyện tập thư pháp, vì luyện tập thư pháp có thể khiến họ bình tĩnh. Anh thực sự rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chữ viết của Trịnh Thư Ý dù bản thân anh ấy cũng nổi tiếng vì nét chữ đẹp. Cả hai đều thích chơi game, nếu không phải sợ gần đây Trịnh Thư Ý nghỉ ngơi không tốt, họ đều hận không thể chơi game cả ngày lẫn đêm, nên Cố Vân Tranh mỗi ngày chỉ có thể chơi vài ván game với Trịnh Thư Ý để đỡ ghiền.

Dù vậy, gần đây sự thân thiết cá nhân của cả hai đã đạt đến mức tối đa, cả hai đều thích ca hát, khi hai người cùng hát, Cố Vân Tranh hiểu lời bài hát nói:

"Em giống như mặt trăng ôm lấy trái đất và tỏa sáng . Hãy viết dấu chấm than trên hành tinh của tôi".

Điều này có nghĩa gì?

"Cố Vân Tranh, em dâu của tôi đâu?"

Cố Lâm Du lao vào văn phòng của Cố Vân Tranh, như muốn lật luôn trần của văn phòng lên .

"Cố Lâm Du, chị thật đúng là một loa cái ồn ào."

Cố Vân Tranh không kiên nhẫn đặt hồ sơ bệnh án trước mặt xuống.

"Cố Vân Tranh, giọng của Thư Ý cũng rất lớn."

"Ồ, cô ấy là một diễn giả xinh đẹp."

Cố Vân Tranh mặt không đổi sắc nói khiến Cố Lâm Du tức giận. Nhưng khi nghĩ đến điều đó, cô nhận ra rằng em dâu của mình thực sự rất xinh đẹp. Nghĩ đến việc người xinh đẹp như vậy chính là em dâu mình, khoé miệng cô sắp kéo đến tận mang tai rồi.

"Nhưng trước khi bát tự của cô ấy được viết ra, nếu chị gọi Thư Ý như vậy, cô ấy sẽ rất xấu hổ"

Cố Vân Tranh thở dài một hơi, vẻ mặt buồn rầu của anh làm Cố Lâm Du bối rối.

"Cố Vân Tranh, cậu có thể đẩy nhanh tiến độ một chút không?"

Cố Lâm Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô bước tới và đấm khẽ vào vai Cố Vân Tranh.

"Em không biết rằng cô gái như Trịnh Thư Ý sẽ thu hút bao nhiêu người đàn ông trẻ hơn, cao hơn và mạnh mẽ hơn em và khiến họ không thể cưỡng lại sao?"

"Em không muốn cô ấy nghĩ rằng em phù phiếm và cẩu thả, chị, em đối với Trịnh Thư Ý là nghiêm túc!"

Cố Vân Tranh hiếm khi gọi "'chị" một lần. Gai nhọn của Cố Lâm Du sắp bị axit tiêu hoá hết rồi, nhưng cô cũng rất ngưỡng mộ điều đó. Điều kiện của Cố Vân Tranh rất tốt, cũng được xem là cực phẩm trong cực phẩm, nhưng anh vẫn luôn giữ mình trong sạch và tận tâm với công việc, dù núi có sập trước mặt cũng vẫn giữ được nét điềm tĩnh, ở anh dễ dàng có thể thấy được phong thái quân tử chính trực như một cây thông xanh.

Trịnh Thư Ý đứng trước cửa văn phòng Cố Vân Tranh, rất lâu vẫn chưa bước vào

"Tôi rất nghiêm túc với Trịnh Thư Ý."

Câu nói này đánh mạnh vào trái tim Trịnh Thư Ý. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì lớn lên xinh đẹp mà cô đã nghe không ít lời khen ngợi và tỏ tình, nhưng lời nói của Cố Vân Tranh giống như những con hải âu thành kính ôm lấy biển xanh, chữa lành mọi vết thương, chỉ để lại một lời tỏ tình chân thành xuyên núi và biển cả.

"Cố Vân Tranh, trà Phổ Nhĩ anh muốn, chị cũng ở đây sao. Vậy uống cái này đi, trà chanh hoa nhài."

Trịnh Thư Ý mỉm cười với Cố Vân Tranh, Cố Vân Tranh cũng không nhịn được cười, đưa một tay ra đỡ lấy trà mà Trịnh Thư Ý mua cho anh, anh dùng một tay nắm lấy cổ tay của Trịnh Thư Ý và kéo cô đến bên cạnh mình.

Cố Lâm Du một bên làm bộ không nhìn thấy, một bên cũng không chút khách khí nhận lấy.

"Vậy em uống của tôi đi."

Cố Vân Tranh xé ống hút nhét vào, sau đó đưa thẳng vào miệng Trịnh Thư Ý, nhìn cô cẩn thận uống một ngụm

"Lạnh quá."

Trịnh Thư Ý cau mày, Cố Vân Tranh nhịn không được liếm môi mình một cái, bị vè mặt làm nũng của cô làm cho thích thú

"Vậy tôi uống vài ngụm trước, lát nữa em có thể uống."

Cố Lâm Du bên cạnh sắp bị 2 người làm cho mù luôn rồi.

"Hai người coi chị gái là tôi đây không tồn tại phải không?"

"Cửa ở đó, chị có thể đi, không ai ngăn cản chị."

Cố Vân Tranh uống trà, cảm nhận được sự lạnh lẽo sảng khoái xuyên qua lồng ngực, tiếp tục cùng Cố Lâm Du cãi nhau, Trịnh Thư Ý lặng lẽ vặn eo Cố Vân Tranh

"shhh...."

"Đừng nói chuyện với chị ấy như vậy !"

"Ý em là, chị ơi, bây giờ chị có thể ra ngoài cửa ở đó và chị có thể gọi món hải sản chị thích, chị muốn gọi gì cũng được, em sẽ thanh toán."

"Em cũng muốn."

Trịnh Thư Ý nắm tay Cố Vân Tranh cười lấy lòng.

"Vết thương của em còn chưa lành, em sao có thể ăn được?"

Cố Vân Tranh giơ tay gõ nhẹ vào chóp mũi nhỏ của Trịnh Thư Ý. Quả nhiên, anh thấy nụ cười của cô lập tức biến mất biến mất

"Bà cô, tôi sẽ nấu cho em"

Trịnh Thư Ý phớt lờ anh, chỉ nắm tay anh uống thêm một ngụm trà. Cố Lâm Du đối với hành động của đôi tình nhân, lựa chọn không nhìn

"Tối mai nhớ đến buổi tiệc của Thẩm gia, bố mẹ cậu đã hoàn thành công việc và sẽ trở về Thượng Hải tối nay. Ngày mai họ cũng sẽ tới đó, cậu biết rồi đấy"

"Tôi biết, Thư Ý, tôi muốn đi cùng với em."

Cố Vân Tranh không hề tỏ ra bất ngờ, nhưng trong lòng Trịnh Thư Ý đang rối loạn.

Anh muốn cô đến gặp bố mẹ mình. Tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này? Cô chỉ muốn giận dỗi với anh ấy một chút thôi, tại sao nhiệm vụ chính từ "tôi tức giận với đối thủ" lại trở thành "gặp gỡ gia đình đối thủ" thế này? Chưa kể họ vẫn chưa được chính thức xác nhận mối quan hệ?!

"Bố mẹ tôi rất dễ ở chung nên em không cần phải lo lắng."

Nhìn thấy Trịnh Thư Ý trừng mắt nhìn mình và gần như trợn mắt.

"Đại ca, nếu không anh tự đi đi."

Trịnh Thư Ý tức giận hất tay Cố Vân Tranh đang đặt trên eo cô ấy, cô bị tin tức bất ngờ này khiến cho tâm thần không yên. Cố Vân Tranh lại lần nữa ôm eo Trịnh Thư Ý.

Hất ra, ôm lại, hất ra tiếp tục ôm lại

"Đi với tôi, là em chính mình nói em muốn đi với tôi."

Đúng vậy, Cố Vân Tranh đã 32 tuổi, khi một người đàn ông trưởng thành cư xử như một đứa trẻ, Trịnh Thư Ý nhỏ hơn sáu tuổi thực sự không thể chịu đựng được, nhưng cô cũng không hất tay anh ra nữa, cô thở dài nhéo anh ấy một cái...

Thế giới này vốn dĩ rất bình thường, với chuyến tàu điện ngầm đến ga đúng giờ, những cuốn sách gọn gàng trong thư viện, và những ngọn đèn giao thông lúc nhảy lúc đứng yên, nhưng khi anh gặp em, cả thế giới trở nên sống động. Chiếc tàu điện ngầm đến ga đúng giờ đã trở thành một con rồng đô thị, những cuốn sách trong thư viện gọn gàng giống như những chiếc máy bay được phóng to, và những ngọn đèn giao thông lúc nhảy lúc đứng yên biến thành một vũ công ballet nhỏ bé...

Nói một cách thẳng thắn, thế giới vật chất lẽ ra phải lạnh lẽo đã trở nên mềm mại và sẵn sàng chuyển động khi anh nhìn thấy Trịnh Thư Ý mặc chiếc váy hai dây màu đen, đôi vai thơm mềm hoàn toàn lộ ra không khí, bởi vì váy chỉ có thể che đến đùi, phong cảnh phía dưới cực kỳ dễ dàng làm cho người ta mơ màng

Cố Vân Tranh cảm thấy tình yêu trong tim anh không thể che giấu được nữa, hơi thở ấm áp truyền đến cùng tiếng cười khúc khích của cô giống như bông hồng ở xứ sở không người. Hương thơm của nước hoa khiến anh muốn nếm thử nó một cách cẩn thận, sáng như vầng trăng bị mây nhẹ che phủ và rung rinh tựa như tuyết bay trong gió.

Khi cô đến gần Cố Vân Tranh, mái tóc dài hơi xoăn của Trịnh Thư Ý lướt qua vai anh, mang lại cho anh cảm giác hoảng loạn và mất kiểm soát.

Trịnh Thư Ý ở đó cũng không được vui vẻ gì. Cố Vân Tranh mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền và một chiếc áo khoác vest màu xanh đậm, những chiếc cúc đều được chế tác tinh xảo, phần lớn vầng trán vẫn lộ ra, đôi lông mày sắc sảo và đường quai hàm mịn màng, anh rất đẹp trai và nhìn nguy hiểm đến mức Trịnh Thư Ý thậm chí không thể nhìn thẳng vào anh.

Có cái gọi là "Bạn không có ý muốn trở thành một người xa cách, nhưng bạn lại luôn cô đơn và kiêu ngạo"

"Đi thôi."

Cố Vân Tranh đưa tay ra, thấp giọng mời Trịnh Thư Ý, Trịnh Thư Ý vô thức đặt tay vào lòng bàn tay anh, một luồng nhiệt nóng từ đầu ngón tay truyền đến mặt, khiến mặt cả hai người đều đỏ bừng.

"Hôm nay Thẩm gia phát hành thuốc mới. Chúng ta hãy qua xem một chút. Ở đó có rất nhiều thứ không thích hợp cho em ăn. Em vẫn cần chú ý đến việc vết thương hồi phục. Nếu em đói, nửa giờ sau chúng ta sẽ rời đi, sau đó tôi sẽ làm gì đó cho em ăn."

Cố Vân Tranh vừa lái xe vừa trò chuyện với Trịnh Thư Ý đang ngồi cạnh chọn bài hát.

'Anh trêu chọc em mỗi ngày, cho em ăn, đồng hành và chăm sóc em'

Một bài hát ngọt ngào mang tên "Bảo vệ em" vang lên ở giữa hai người họ.

'Anh sẽ không để em phải chịu bất công, lo lắng cho em, chống cự hay quan tâm đến bất kỳ điều nhỏ nhặt nào'

Cố Vân Tranh tiếp tục hát theo giai điệu. Trịnh Thư Ý nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Vân Tranh không chớp mắt

"Sao vậy? Anh đẹp trai quá à?"

Cố Vân Tranh nhìn đèn đỏ sáng lên trước mặt, rồi quay sang nhìn Trịnh Thư Ý

"Đúng vậy, anh trai."

Trịnh Thư Ý hào phóng thừa nhận và ngoắc ngoắc cằm Cố Vân Tranh như đang dỗ dành một con vật nhỏ

"Em đang tán tỉnh tôi à?"

"Tán tỉnh anh không được à?"

"Có thể, tôi cầu còn không được"

Bữa tiệc được tổ chức trong sân vườn của biệt thự Thẩm gia, có mời các đầu bếp bánh ngọt, nhân viên pha chế và đầu bếp chuyên ẩm thực phương Tây, thực ra đồ ăn họ nấu không có gì để chê, nhưng trong những dịp này thì không ai ăn tập trung những món ăn đó, thay vào đó họ tập trung vào việc giao lưu tạo các mối quan hệ.

Hơn nữa, hôm nay còn là tiệc mừng ra mắt thành công loại thuốc mới của Thẩm gia, đại tiểu thư của nhà họ Thẩm - Thâm Thiên Hoan, chịu trách nhiệm quảng bá loại thuốc mới, và còn nhị thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Thầm, hiện đang thực tập tại nhà máy dược phẩm thuộc sở hữu của Thẩm gia

Lúc này Thâm Thiên Hoan và Thâm Thiên Thầm, đang ở vườn chào đón các vị khách từ mọi nơi.

" Nghe nói hôm nay Cố Vân Tranh cũng tới, chị, sao chị còn chưa đi đón?"

Thẩm Thiên Thầm cũng hy vọng chị gái mình sẽ sớm thu phục được Cố Vân Tranh. Quan hệ giữa những thế hệ trong các gia tộc không gì khác hơn là giúp đỡ lẫn nhau để gia tộc thịnh vượng hơn. Và trong vòng tròn của họ, thực lực và địa vị của Cố gia là cao nhất. Cố Vân Tranh kể từ năm 18 tuổi, đã được mọi người coi là "Kẻ chinh phục"

Nhưng đáng tiếc hắn chuyên tâm học tập, đi châu Phi cứu viện nhiều lần, vẫn chưa hề lên tiếng, Cố gia vốn không nghiêm túc thúc giục hắn chuyện cá nhân, kỳ thật bọn họ cũng không vội.

Ngược lại, họ dạy anh về lòng nhân ái và sự khoan dung, Cố Vân Tranh trở thành một luồng gió mới trong vòng của những thế hệ kế thừa như bọn họ.

"Thẩm Thiên Thầm, nếu có thời gian lo lắng cho chị, tại sao không lo lắng về việc kiểm soát chất lượng thuốc trong nhà máy dược phẩm. Em nên chú ý đến phương án điều trị bệnh lao kháng thuốc trong 24 tuần"

"Haha, được rồi, tốt nhất chị nên tự cầu nhiều phúc đi. Em nghe nói rằng Cố Vân Tranh đã tìm thấy người trong lòng rồi"

"Em nói cái gì?"

Chuông báo động vang lên trong đầu Thẩm Thiên Hoan. Vì để thu hút sự chú ý của Cố Vân Tranh, hôm nay cô đặc biệt đặt riêng một bộ sườn xám kiểu Trung Quốc phối hợp với một chiếc túi có đường thêu tinh xảo.

Lúc này, cô nắm chặt chiếc túi và nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Thầm.

"Đợi lát nữa nói sau, Cố gia tới rồi."

"Chú Cố, dì Lâm, chị Lâm Du."

Khi Thẩm Thiên Hoàn nhìn thấy Trưởng khoa Cố Thịnh Bình ôm Lâm Thư Tĩnh đi tới, theo sau là Cố Lâm Du, cô lập tức làm ra bộ dáng ôn nhu, ngoan ngoãn, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.

Thẩm Thiên Thầm cũng vội vàng đi đến chào hỏi:

"Dì, trông dì hôm nay vô cùng sang trọng. Chị Lâm Du cũng rất xinh đẹp. Ôi, còn chú vẫn phong độ như trước."

"Thiên Thầm thật biết cách khen ngợi người khác. Thiên Hoan, đã lâu không gặp, chúc mừng cháu."

Lâm Thư Tĩnh lịch sự mỉm cười

"Vân Tranh còn chưa đến sao? Lão Cố, ông nhìn con trai của ông đi, ông nên nói với nó một tiếng, hôm nay nó nên đến sớm một chút mới đúng."

"Đúng vậy, chú, sao anh Vân Tranh không đi cùng mọi người?"

Thẩm Thiên Hoan kìm nén oán giận, làm ra vẻ mặt ôn hòa, điều này khiến toàn thân Cố Lâm Du đều khó chịu, thậm chí có chút buồn nôn.

"Không sao đâu, con trai lớn rồi, tự có suy nghĩ của riêng mình. Nó nói rằng muốn làm chúng ta ngạc nhiên."

Cố Thịnh Bình vui vẻ bắt tay Lâm Thư Tĩnh, nói:

"Nhìn xem, chúng ta cứ mải nói chuyện, mau vào thôi"

Từ cổng khu biệt thự đi vào, phải lái xe thêm một đoạn nữa, đến sườn núi, một tòa nhà màu trắng lộng lẫy xuất hiện trong tầm mắt. Kể từ khi làm công việc phóng viên, Trịnh Thư Ý cũng coi như đã quen nhìn thấy những cảnh tượng lớn, nhưng lần này vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Cố Vân Tranh liếc nhìn cô gái vừa rồi còn đang trò chuyện với anh về cổ phiếu giờ đột nhiên trở nên im lặng.

Trong lòng khẽ động, anh nắm tay Trịnh Thư Ý và nói:

"Có anh ở đây, em lo lắng cái gì?"

"Chính vì anh ở đây nên em mới lo lắng!"

Trịnh Thư Ý bĩu môi và "hung hăng" nắm chặt bàn tay của Cố Vân Tranh

"Được rồi, bà cô, chúng ta xuống xe đã!"

Cố Vân Tranh cảm thấy mình như vừa uống một ly rượu ngon, cảm giác vui vẻ như khi còn nhỏ chơi xếp hình Lego cho đến mảnh cuối cùng, anh nhanh chóng bước xuống xe, hoàn toàn không để ý đến tiếng gọi "Anh Vân Tranh" của Thẩm Thiên Hoan mà đi đến mở cửa xe bên của Trịnh Thư Ý, một tay giữ khung cửa, tay kia dẫn cô ra khỏi xe.

Không thể dùng lời nào để diễn tả khoảnh khắc này, Thẩm Thiên Hoan sững sờ tại chỗ, nhìn Cố Vân Tranh cười với Trịnh Thư Ý, đó là nụ cười cô chưa từng thấy, mang theo sự chiều chuộng và thỏa hiệp.

"Sao em gái tôi lại đẹp như vậy chứ?"

Cố Vân Tranh ghé vào tai Trịnh Thư Ý và nhẹ nhàng thốt ra câu này. Cố gia nguyên quán là Tứ Xuyên. Cố Vân Tranh nói tiếng Tứ Xuyên rất hay.

Môt tiếng "em gái" nhu tình kia có vẻ nhu tình bốn phía, lặp đi lặp lại hàng ngàn lần. Hai tay của Trịnh Thư Ý đang bám trên người Cố Vân Tranh, các ngón tay của cô và anh đan chặt vào nhau, và tay kia của cô cũng nắm chặt tay áo còn lại của Cố Vân Tranh.

"Anh Vân Tranh, đây là ai vậy?"

Thẩm Thiên Hoan cố gắng để kìm nước mắt. Trịnh Thư Ý, tại sao lại là cô ta? Sự tỉnh táo của cô gần như bị bóng tối nuốt chửng .

Trịnh Thư Ý mỉm cười với Thẩm Thiên Hoan, ​​​​sau đó quay lại nhìn Cố Vân Tranh

"Cố Vân Tranh, anh có muốn giới thiệu em với cô ấy không?"

Cố Vân Tranh lúc này mới lên tiếng, nhưng ánh mắt anh vẫn chỉ dừng lại ở Trịnh Thư Ý

"Thiên Hoan, Thiên Thầm, đây là Trịnh Thư Ý, bạn gái của tôi. Ý Ý, đây là Thẩm Thiên Hoan con gái lớn của Thẩm gia, bên cạnh cô ấy là em trai Thẩm Thiên Thầm"

Thẩm Thiên Thầm nhìn chị gái mình không nói được lời nào, có chút bối rối, đừng nói chị gái hắn, đến chính hắn cũng bị làm cho kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời.

Mặc dù tin đồn việc Cố Vân Tranh có người trong lòng đã lan ra ngoài, nhưng từ trước đến giờ những tin đồn về cuộc sống cá nhân của Cố Vân Tranh trước giờ vẫn luôn là sấm sét mưa nhỏ, không có gì là thật.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy anh mang theo bạn gái của mình đi ra ngoài, lại nhìn kỹ hơn cô gái tên Trịnh Thư Ý này, bất cứ ai cũng không thể không nhìn lại. Dưới váy đen mỏng là những đường cong duyên dáng , bờ vai của cô trông càng trắng nõn mịn màng hơn trong đêm tối.

Cố Vân Tranh cau mày, cảm nhận ánh mắt Thẩm Thiên Thầm đang đánh giá Trịnh Thư Ý khiến anh không thoải mái, lặng lẽ ngăn trở tầm mắt của anh ta.

"Chúng ta vào thôi"

Cố Vân Tranh phớt lờ chị em nhà họ Thẩm, mọi sự chú ý của anh đều tập trung vào Trịnh Thư Ý

"Ừ, đi vào sớm một chút rồi về sớm và làm những gì chúng ta chưa làm xong."

Trịnh Thư Ý cố tình nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Thẩm Thiên Hoan nghe thấy những lời vừa rồi.

Đầu óc Cố Vân Tranh cứng đờ mấy giây, sau đó rút tay ra vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng mình, ở giữa hai người không có một chút kẽ hở nào, Cố Vân Tranh cũng phối hợp biểu diễn với cô:

"Ngày mai em đừng nghĩ ra khỏi cửa"

Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, anh làm theo lời cô, nửa đùa nửa thật, nắm tay Trịnh Thư Ý bước vào khu vườn tổ chức bữa tiệc.

Thẩm Thiên Hoàn cắn chặt răng, hai mắt đỏ hoe, không còn phản ứng được nữa...

Khi Cố Vân Tranh dắt tay Trịnh Thư Ý bước vào, mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào họ, hai người vô cùng chói mắt trở thành tâm điểm của bữa tiệc, bầu không khí giữa hai người ăn ý đến mức bất kể ai nhìn vào cũng muốn gửi lời chúc phúc.

Nhiều người không nhịn được mà nói khẽ

"Ah! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy giáo sư Cố cưng chiều một người như vậy"

"Cô gái này có lai lịch gì vậy? Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy bao giờ."

"Tôi không biết, nhưng cô ấy thực sự rất xinh đẹp. Ah, anh hùng luôn khó qua ải mỹ nhân, không ngờ Cố Vân Tranh cũng không ngoại lệ"

"Tranh Nhi, bên này."

Cố gia là khách quý, ngồi vào bàn chính, Lâm Thư Tĩnh nhìn thấy con trai mình vẻ mặt cởi mở, cũng rất vui mừng, nhanh chóng chào đón.

Cố Lâm Du đã đem chuyện của Trịnh Thư Ý nói với bọn họ, bà và viện trưởng Cố đều rất hài lòng với cô gái này.

"Ba, mẹ, chị."

Cố Vân Tranh gật đầu, trên môi nở nụ cười và nắm tay Trịnh Thư Ý đi đến chào hỏi. Trịnh Thư Ý trong tiềm thức muốn buông tay Cố Vân Tranh ra, nhưng lại bị Cố Vân Chính kéo thật chặt giống dán keo 502.

"Ba, mẹ, đây là Trịnh Thư Ý, là người con trai bố mẹ thích."

Cố Vân Chính thoải mái thừa nhận, mỗi lời nói của anh đều chạm vào trái tim của Trịnh Thư Ý

"Chú, dì , con là Trịnh Thư Ý."

Trịnh Thư Ý cố gắng lấy lại bình tĩnh và để mặc cho Cố Vân Tranh nắm tay cô trong khi lịch sự chào hỏi người nhà họ Cố.

"Đẹp quá, con thực sự rất xinh đẹp."

Lâm Thư Tĩnh và Cố Thịnh Bình cũng nhìn nhau, nếu không phải đang ở buổi tiệc do người khác tổ chức, bọn họ đã sớm đã ăn mừng đứa con trai đầu sắt của mình nở hoa rồi.

"Thằng nhãi này, nếu không phải ba của anh đọc diễn đàn, thì làm sao biết được những chuyện anh làm đã truyền khắp Hoa Nhân."

Cố Thịnh Bình giống như một lão già nghịch ngợm, mặc dù là chuyên gia y học hàng đầu, nhưng lại không có chút cảm giác tự cao nào , chỉ là một người trưởng bối rất gần gũi.

Nhà họ Cố dường như thực sự rất dễ ở chung, điều đó khiến Trịnh Thư Ý thoải mái rất nhiều.

"Đó không phải là bởi vì con trai của ông quá nổi tiếng sao? Nói cho ông biết, nếu ông làm tốt thì sau này sẽ được gọi là "Bố của Cố Vân Tranh", ông cũng mau chuẩn bị tinh thần đi"

"Ai dô! Này nhóc, ba cũng đang mong con có được năng lực đó đây!"

Cố Thịnh Bình cười lớn, Ngay cả Lâm Thư Tĩnh cũng không khỏi bật cười.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, dì cũng không có gì để tặng con, chiếc vòng tay này là dì có cơ duyên đến chùa Lạt Ma xin được, chúc con bình an, thuận lợi."

Lâm Thư Tĩnh đưa cho Cố Vân Tranh một chuỗi vòng tay màu xanh nước biển

"Mau giúp bạn gái con đeo vào."

"Dì ơi, sao con có thể...'

"Được rồi, Ý Ý, mẹ anh cho em, em hãy nhận lấy đi"

Cố Vân Tranh trong lòng rất vui vẻ, anh biết ba mẹ nhất định sẽ thích người mà anh chọn. Trịnh Thư Ý của anh tốt như vậy, mọi người đều sẽ thích cô.

Anh giơ tay trái của Trịnh Thư Ý lên, cẩn thận đeo cho cô. Lời chúc phúc từ những người lớn tuổi và tình yêu của anh.

Cố Vân Tranh thích thì thầm vào tai Trịnh Thư Ý. Dường như tiếng ồn trên thế giới không liên quan gì đến họ, chỉ có tiếng nhịp tim của nhau. Tai là điểm nhạy cảm của Trịnh Thư Ý. Cô ấy sẽ luôn đỏ mặt rồi hờn dỗi nhìn anh

"Cố Vân Tranh, cảm ơn anh."

Đôi mắt của Trịnh Thư Ý sáng ngời, một tay đặt lên đùi Cố Vân Tranh, tay kia nắm lấy cánh tay anh. Cố Vân Tranh nhìn vào mắt cô, dopamine* trong cơ thể anh đột nhiên hoạt động, ngay cả bầu trời đêm đầy sao cũng không một ngôi sao nào có thể so sánh được với cô trong mắt anh

(*Nhiều người gọi dopamine là "hormone hạnh phúc" bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.

Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.)

Yết hầu của Cố Vân Tranh khẽ lăn một cái, anh nhắm mắt lại và lấy lại sự tập trung. Khi đó, trong đầu Cố Vân Tranh chỉ có một từ duy nhất "phiêu lưu", anh từng nghĩ: "Nếu anh vẫn lẻ loi một mình thì sao". Anh ấy luôn cảm thấy rằng chỉ cần cống hiến hết mình cho sự nghiệp y học thần kinh và đốt cháy tài năng và khả năng của mình, có thể giúp đỡ được nhiều người hơn, cũng sẽ không uổng phí một đời.

Cho đến khi anh gặp được Trịnh Thư Ý, mỗi ngày anh đều cảm thấy mới mẻ, không khống chế được bản thân tìm hình bóng của cô, trái tim đập liên hồi mãi không thể bình tĩnh lại, thậm chí khiến anh buốn xé bỏ lễ nghi mà mình vẫn luôn giữ

"Tôi không phải là một tên lưu manh...Chết tiệt! Tôi chính là!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com