Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Đặc Biệt 1: Khi Vợ Tôi Bị CP Của Anh Em Tôi Và Vợ Anh Ấy Đánh Bại

Cố Vân Tranh và Trịnh Thư Ý người yêu không bỏ lỡ, của tôi

Cố Vân Tranh: Khi vợ tôi ship CP của bạn tôi và vợ anh ấy

Trịnh Thư Ý: Vào ngày quốc tế thiếu nhi, chồng tôi mời CP của tôi
đến nhà chúng tôi ăn cơm (TAT)

Gần đây, Trịnh Thư Ý trở nên rất kỳ lạ, Cố Vân Tranh rõ ràng cảm thấy có gì đó không ổn, rất không ổn.

Trước đây, hai người cùng nhau chơi game, luyện tập thư pháp. Cùng nhau hát karaoke, cùng nhau xem TV20. Khoảng thời gian xem phim đọc sách vui vẻ hình như đã thiếu đi một chút, vợ anh dường như bị thứ gì đó thu hút, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại di động cười khúc khích.

Làm thế nào để diễn tả nụ cười đó nhỉ? Không còn dáng vẻ của phóng viên hàng đầu 'Tuần san Tài chính và Kinh tế', nụ cười không còn nửa điểm sắc sảo của nữ phóng viên, mà giờ trông rất ngốc nghếch đến mức nếu không phải 'người tình trong mắt hóa Tây Thi' thì ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ .

Nhưng mỗi khi Cố Vân Tranh hỏi, Trịnh Thư Ý đều sẽ thay đổi chủ đề:

"Hôn em đi, Cố Vân Tranh, em đói, anh nấu ăn cho em được không?"

"Anh ơi, giúp em gọt một quả táo."

"Anh ơi, chúng ta về phòng nói chuyện được không"

Bất cứ khi nào, vào lúc nào , Trịnh Thư Ý sẽ ngoan ngoãn bám lấy Cố Vân Tranh, gục đầu vào vòng tay anh, cười đến mặt mày cong cong, cứ như vậy nhìn Cố Vân Tranh. Còn Cố Vân Tranh lúc đó sẽ cố tình chế nhạo cô.

"Lại làm nũng đúng không, Trịnh Thư Ý."

Sau đó, anh sẽ bế cô lên và nói:

"Ai đốt lửa thì người đó dập."

Bàn tay bình thường cầm dao mổ lúc này đang cùng Trịnh Thư Ý mười ngón tay đan nhau, siết chặt.

Trịnh Thư Ý xấu hổ, ý đồ muốn trốn tránh, nhưng lại bị Cố Vân Tranh ôm chặt hơn, tay còn lại của người đàn ông áp sát cổ cô, men theo những đường nét đẹp đẽ, vừa xoa vừa hôn cô, mùi cỏ xanh quen thuộc khiến Trịnh Thư Ý không thể cưỡng lại, cô chỉ có thể giận dỗi cắn vào cổ anh.

Cố Vân Tranh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, liền tấn công mạnh hơn một chút, vẻ ôn nhuận như ngọc thường ngày của anh đã biến mất, dáng vẻ bình thường đối với cô cực kỳ ôn nhu phục tùng dường như cũng khác rất nhiều.

Trong phòng liên tiếp vang lên tiếng nức nở rên rỉ, ánh trăng chiếu vào hai người, cảnh tượng triền miên càng trở nên mãnh liệt, hai cơ thể gần sát, thiêu đốt lẫn nhau.

Khi nhiệt độ trong phòng dần hạ xuống, Trịnh Thư Ý vẫn bị ôm chặt trong vòng tay của người phía sau. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Vân Tranh, vừa trầm thấp vừa lãng mạn.

Chẳng hạn như cô gần đây bị ám ảnh bởi một câu chuyện cổ tích của Anh, những bờ sông, những ngôi làng và ánh trăng được mô tả trong cuốn 'Gió trong rặng liễu'. Cố Vân Tranh sẽ nói:

"Khi em có kỳ nghỉ, chúng ta đi Anh một chuyến, thuê một trang viên và ở đó khoảng hai tuần. Hôm nào trời đẹp anh sẽ cùng em đi xem hàng liễu và bờ sông dịu dàng thơ mộng. Buổi tối anh sẽ chuẩn bị thịt bò nguội, dưa chuột muối, salad, bánh mì, bia, nước chanh, soda. Tất nhiên là sẽ có chăn quấn quanh đôi vai trần của em. Khi em ăn no rồi sẽ đến lượt em cho anh ăn và làm những gì chúng ta đang làm."

Trịnh Thư Ý bị giày vò mệt mỏi đến mức không thể mở mắt ra. Nhưng cô vẫn xoay người lại, cọ sát vào Cố Vân Chính, ôm lấy mặt anh:

"Cố Vân Tranh, anh cũng không có kinh nghiệm yêu đương, sao anh lại hiểu rõ như vậy ?"

nhẹ nhàng hôn lên trán Trịnh Thư Ý, là nơi Trịnh Thư Ý từng bị thương và phải khâu. Vết sẹo bây giờ đã lành, không còn dấu vết của vết thương cũ, đây cũng là nhờ Cố Vân Chính cẩn thận 'chăm sóc'.

"Yêu rất khó, không có thầy thì không thể học được"

Tuy nhiên, Trịnh Thư Ý không kìm được và bắt đầu hỏi Cố Vân Tranh đủ loại câu hỏi kỳ lạ, khiến Cố Vân Tranh có lúc không thể chống đỡ được

Thậm chí anh còn nghĩ rằng đó là một loại thử thách của cô dành cho mình, không cẩn thận thì đó chính là vấn đề có thể lấy mạng người a!

Nếu không cô không phải vợ mình, Cố Vân Tranh sẽ trực tiếp mở Tmall Elf *

(*Loa thông minh có thể điều khiển bằng giọng nói, có 1 số loại có màn hình máy tính bảng)

'Tmall Elf, trả lời cô ấy đi....'

'Chủ nhân, tôi ở đây!'

"Cố Vân Tranh, một người con trai yêu một cô gái, mới có thể chủ động nói 'hôn anh' với cô ấy phải không?"

Có kẻ muốn đào góc tường nhà mình? Có phải vậy không?

"Chiếc nhẫn quá nhỏ, em có muốn đổi nó thành một chiếc lớn hơn không?"

Cố Vân Tranh vẻ mặt u ám, nắm lấy tay trái của Trịnh Thư Ý nhìn trái nhìn phải, chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô thật ra cũng không hề nhỏ chút nào.

"Không phải em! Em có một người bạn, khụ ~"

Trịnh Thư Ý có chút chột dạ, tiếp tục đặt câu hỏi.

"Người con trai đó rất giỏi chăm sóc cô gái, thời khắc nào cũng vậy, luôn muốn vuốt tóc cô ấy, chụp ảnh cho cô ấy, giúp bôi thuốc cho bàn tay bị thương của cô ấy, ngày nào cũng khen cô ấy cô ấy xinh đẹp. Đây chẳng phải là tình yêu đích thực sao? "

"Người bạn kia của em đã gặp một chàng trai như vậy?"

Cố Vân Tranh rất khó hiểu, đầu đầy sương mù

"Nhưng con trai ngày nay rất giỏi giả vờ, và không có nhiều người kiên định như anh! Tốt hơn là để bạn của em nên kiểm tra anh ta thêm một thời gian nữa"

"Kiểm tra cái gì mà kiểm tra? Bọn họ nhất định phải ở cùng nhau!!!"

Trịnh Thư Ý một cước đá vào lưng Cố Vân Tranh, khiến Cố Vân Tranh đang bóc hạt dẻ cho cô giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Trịnh Thư Ý, dường như không thể tin nổi.

"Vợ ơi, tại sao em lại đá anh?"

Anh nói với vẻ mặt đau khổ.

"Nam thần của em không phải là loại tra nam giả tạo như anh nói. Tất nhiên, trong vòng luẩn quẩn của họ chắc chắn có rất nhiều người, nhưng không thể là nam thần của em."

"Vòng tròn nào, nam thần gì??? Trịnh Thư Ý!!! Hãy giải thích rõ ràng cho anh."

Cố Vân Tranh đút hạt dẻ cho Trịnh Thư Ý, hai tay ôm lấy Trịnh Thư Ý, tư thế muốn truy hỏi đến cùng.

"Ai nha, anh không được ghen tị, nam thần của em đã thuộc về nữ thần của em rồi !"

Trịnh Thư Ý vui mừng khôn xiết, nhai hạt dẻ, xoay tới xoay lui trong vòng tay của Cố Vân Tranh, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra cho Cố Vân Tranh xem CP mà gần đây cô yêu thích, tiện tay phát một video trên Harper's Bazaar.

Trong video, mũi của đôi nam nữ chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau, người đàn ông trong mắt, vẻ mặt đều có thể nhìn rõ hai chữ 'nuông chiều', bóng hoa đung đưa, thân hình cô gái cũng lắc lư, chủ động ngẩng đầu lên, đưa vùng cổ yếu ớt đến trước mặt người con trai.

Bàn tay của người con trai chạm vào môi cô, như nhẹ như nặng xoa lên, hai người nhìn nhau mỉm cười. Sau đó, bàn tay của người đàn ông dán vào lưng cô gái, một đường thẳng xuống, đặt lên eo cô, cô gái núp vào một bên cổ anh, nửa mở ai hai mắt, giữa hai người không có khoảng cách, thậm chí không khí xung quanh cũng bị hút cạn. Hai người họ dường như đã bước vào thế giới riêng của mình. Ở thế giới đó, họ là người duy nhất tồn tại .

"Là hai người họ đó. Gần đây họ rất nổi tiếng. Họ kết hợp đóng một bộ phim tiên hiệp. Cảm giác CP của họ rất hợp nhau. Ahh, em thích họ quá. Ahhh!!!... Nam thần thì đẹp trai còn nữ thần thì quá xinh đẹp. Ahhhh..."

Cố Vân Tranh liếc nhìn Trịnh Thư Ý với vẻ mặt rất phức tạp và khẽ xoa đầu Trịnh Thư Ý

"Thì... họ đã ở bên nhau rất lâu rồi, có lẽ là hai năm, à, không đúng, hình như là ba năm. Mặc dù anh không thể nhớ rõ nhưng cũng đã khá lâu rồi."

Trịnh Thư Ý đột nhiên thoát ra khỏi vòng tay của Cố Vân Tranh, nhảy ra khỏi ghế sofa, suýt ngã khỏi ghế đập đầu xuống đất. May mắn thay ghế sofa ở nhà rất rộng rãi, Cố Vân Tranh nhanh tay nhanh mắt, anh đưa tay ôm lấy eo Trịnh Thư Ý, để cô 'ngã' vào vòng tay anh.

"Làm sao anh biết???? Ah???"

Trịnh Thư Ý phấn khích đến mức không nói hết lời , không ngừng đánh mạnh vào vai Cố Vân Tranh, Cố Vân Tranh cảm thấy mình sắp ho ra máu đến nơi rồi, vội vàng lên tiếng ngăn cản cô:

"Em đừng mưu sát chồng a! Khi chúng ta kết hôn, anh có nói với em rằng anh có một người bạn thời thơ ấu ở Thành Đô. Bọn anh lớn lên cùng nhau, cùng nhau luyện piano, sau đó cùng nhau chơi game."

Trước ngày hôm nay, Cố Vân Tranh thề rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy Trịnh Thư Ý có biểu cảm phong phú như vậy. Phong phú đến mức dường như có thể bước vào làng giải trí, đảm nhận vai nữ chính đùa bỡn nam chính.

Biểu cảm của Trịnh Thư Ý be like: sốc, sốc, mừng như điên, mừng như điên, tức giận, tức giận , tức giận!

(n'口'n) w(@.@)w ~(^w^)/~^0^~ |(☆o ☆) /┻+ _()_++

Trịnh Thư Ý mừng như điên sau đó là tức giận:

"Cố Vân Tranh, sao bây giờ anh mới nói chuyện này???!!! Thật đáng tiếc khi hai người không đến dự đám cưới của chúng ta, người bạn thân mà anh nhắc đến, lại là nam thần tượng của em??? Dù người đó không đến nhưng vẫn tặng anh hai mươi vạn tiền mừng và một giàn máy tính mới với cấu hình hàng đầu, còn tặng anh một bức tượng Quan Âm. Người đó là nam thần tượng của em ???"

"Vợ ơi, thứ nhất, bây giờ anh mới biết em đang đu CP bạn anh và vợ anh ấy, thứ hai anh cũng nói cho em biết lý do lúc đó anh ấy không đến rồi, vợ anh ấy vừa mới vào đoàn, cuối cùng bị sốt khi quay một cảnh dưới mưa. Lúc đó, cô ấy lại đang kiểm soát chế độ ăn uống, bị hạ đường huyết nên đã bị ngất và phải đưa đến đến bệnh viện. Bạn anh sợ đến mức phải ở bên giường bệnh của cô ấy bất kể ngày đêm. Ban đầu anh muốn giới thiệu với mọi người với nhau, nên anh đã chậm trễ vài tháng như vậy"

Cố Vân Tranh ngoan ngoãn trả lời,dù anh khá bất mãn với việc vợ gọi bạn thân mình là 'nam thần', nhưng thấy vợ tức giận như vậy anh cũng không dám thể hiện thái độ.

Chỉ vậy thôi, anh ta chỉ là nam thần, không dễ nghe bằng 'chồng', tôi có thể nhịn, không nhẫn nhịn sẽ làm hỏng kế hoạch lớn, Cố Vân Tranh mỉm cười nịnh nọt, nhưng anh lại nhìn thấy Trịnh Thư Ý bật khóc và lao vào vòng tay anh như chú chó con muốn tìm kiếm an ủi.

"Em biết mà, em biết mà, em biết họ là SZD*!!!" (>_<。)

(*是真的 Shì zhēn de : Là thật đó)

~ Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu _

Cố Vân Tranh triệt để nói không ra lời, tâm tư con gái thật khó đoán, cho nên... Triệu chứng này của vợ anh gọi là 'đu CP'?

Đối với việc này, Trịnh Thư Ý liền sửa lại lại cho Cố Vân Tranh

"Không phải đu CP, cái này gọi là đu 'cặp đôi thực sự'."

"Vậy khi nào họ mới công khai chính thức và kết hôn ?"

"Họ có kế hoạch kết hôn không? Con cái thì sao? Sinh mấy đứa? Cả hai bọn họ đẹp như vậy nếu sinh một trai, một gái thì tuyệt lắm"

"Không được, không được, vẫn là sinh một đứa đi. Em muốn xem nữ thần của mình đóng phim nhiều hơn, diễn xuất của cô ấy rất tốt."

"Nam thần của em diễn xuất cũng rất đỉnh, lại còn hiền lành nữa. Ôi trời, anh ấy rất yêu cô ấy đúng không!?"

"Đúng vậy, anh ấy rất yêu"

Cố Vân Tranh trầm ngâm suy nghĩ. Anh đã chứng kiến ​​​​bộ dạng bạn tốt của mình mất hồn mất vía vì vợ như thế nào.

Khi đó, họ vẫn chưa xác nhận mối quan hệ của mình. Họ chỉ đang trong giai đoạn mập mờ, thử thách lẫn nhau. Bạn của anh muốn tiến tới, nhưng anh ấy có chút sợ hãi, bởi vì anh sợ ngành giải trí khốc liệt này, anh ấy cũng sợ làm tổn thương cô gái, sợ làm chậm trễ cô, cả hai đều dựa vào chính mình thật vất vả mới đi tới vị trí hôm nay, làm nghề nghiệp mình thích. Anh không muốn kéo cô xuống, nhưng tình yêu vừa là sự ràng buộc vừa không thể kiềm chế được, là tình yêu đích thực thì làm sao có thể khống chế được việc anh muốn chạm vào cô gái mà mình yêu?

Anh ấy tranh thủ thời gian hẹn hò, cẩn thận đi đến đoàn làm phim của cô thăm ban. Cùng nhau quay phim, hậu trường đều phải tự mình xem trước một lần, sợ bất kỳ chi tiết nào cũng sẽ gây bất lợi cho cô.

Anh từng say rượu gọi điện thoại cho Cố Vân Tranh

"Cô ấy vì sao, có thể chịu đựng như vậy? Người anh em, tôi rất sợ, rất sợ cô ấy không cần tôi nữa."

Vị thần cao cao tại thượng kia rốt cục bị kéo vào thế tục, tận hưởng sự ngọt ngào và nỗi đau của tình yêu.

"A Tranh, thật ngại quá. Anh ấy say rồi."

Tiếp theo là một loạt lời xin lỗi và mắng mỏ

"Có phải anh muốn làm em tức chết không? Anh không uống được rượu mà còn dám đến đây uống một mình sao?"

"Chỉ uống một ly thôi."

"Một ly gì chứ? Đầu óc anh bị sao thế hả?"

Hình như là đầu dây bên kia quên cúp điện thoại, lời 'mắng' đau lòng và tức giận của cô gái truyền đến tai Cố Vân Tranh
"Woo woo woo, vợ, Hi Hi Lu Lu, Dực Nghiên Đã Định!"

Cố Vân Tranh nhịn không được cười ra tiếng. Huynh đệ, cậu cũng có hôm nay a, hắc hắc!!!...

Đó là một đoạn lịch sử đen tối, tuyệt đối, vô cùng đen tối. Vì tôn trọng , anh định cúp máy. Trước khi cúp điện thoại anh nghe được một câu:

"Được rồi, anh trai, anh đã bao nhiêu tuổi? Em không thể nhìn thấy ai khác ngoài anh cả."

---

"Em yêu, tối nay có hai vị khách tới nhà chúng ta, anh sẽ tới đón em, chúng ta đi siêu thị mua đồ, anh sẽ nấu cơm"

Trịnh Thư Ý đang điên cuồng đánh máy gõ ra đề cương cuộc phỏng vấn mới nhất của mình, thì người chồng thân yêu gọi đến, nghe có vẻ là một người bạn rất quan trọng đến thăm nhà

Hôm nay là 1/6, là ngày Tết thiếu nhi, khắp nơi đều có không khí trẻ thơ. Thật tuyệt nếu được cùng chồng đi dạo, mua sắm và đón tiếp bạn bè.

"Em yêu, đi mở cửa đi."

Cố Vân Tranh đang lấy miếng bít tết chiên ra khỏi chảo, cho vào đĩa thì nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vàng gọi Trịnh Thư Ý ra mở cửa

Trịnh Thư Ý đang sắp xếp bó hoa trong phòng khách vội vàng đi ra cửa, cửa vừa mở ra, Trịnh Thư Ý liền ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, ngoài cửa, nam thần của cô đang nắm tay nữ thần của cô, và cả hai đều nhìn cô mỉm cười..
"A, đây là vợ của A Tranh, chào chị dâu!"

Nam thần của cô một tay nắm lấy tay nữ thần của cô, lắc lắc bàn tay đang nắm cùng một chỗ để giới thiệu cô với nữ thần, một tay còn lại xách rất nhiều đồ, anh không đành lòng để vợ vất vả nên đã một mình xách hết túi xách lớn nhỏ. Mà nữ thần của cô còn đẹp hơn trên TV hay trên điện thoại rất nhiều, trắng đến phát sáng, cười rộ lên mặt mày cong cong.

Khi cô ấy nói chuyện, cả người mềm mại, như một chiếc bánh gạo nếp siêu cấp đẹp mắt.

"Chào chị dâu! Tôi là......"

"Tôi biết, tôi biết cô là ai."

Trịnh Thư Ý cảm thấy muốn khóc, và quay sang nam thần của cô,

"Tôi cũng biết anh là ai. Tôi, tôi, tôi......"

Trịnh đại phóng viên phấn khích đến mức dường như không nói nên lời.

"Cô ấy là fan cuồng trên siêu thoại CP của hai người."

Không biết khi nào, Cố Vân Tranh lặng lẽ bước đi tới chỗ Trịnh Thư Ý, đúng lúc bổ sung một câu.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Nụ cười 'thương hiệu' của bánh gạo nếp khiến người ta lo lắng rằng cô có thể bị trật quai hàm, nếu thật như vậy thì sẽ cô là sao nữ duy nhất trong toàn bộ làng giải trí trong nước vì cười mà bị trật hàm mất.

Nội tâm Trịnh Thư Ý chạy qua một vạn câu 'Đáng yêu', mà nữ thần của cô cả người cũng mềm mại hơn, thêm vài phần hoạt bát cùng thoải mái.

"Cám ơn, cám ơn....bạn thật tinh mắt!"

"Khi chúng tôi kết hôn, bạn hãy ngồi ở bàn chính nhé"

Trịnh Thư Ý còn chưa kịp vượt qua tiếng cười như sát thủ 'Hahahahaha' của nữ thần, cô liền nghe thấy lời mời của nam thần.

Sự phấn khích ngày càng mạnh mẽ hơn, cô nhìn chằm chằm vào Cố Vân Tranh với đôi mắt ngấn nước. Cố Vân Tranh thở dài một hơi.

"Hôm nay là 1/6, và tình cờ họ rảnh rỗi, vì vậy anh đã mời họ đến nhà chúng ta ăn cơm để tạo bất ngờ dành cho em."

"Vậy thì khi hai người kết hôn, chúng tôi sẽ ngồi ở bàn chính, quyết định vậy đi!"

"Vợ anh cùng bàn, con anh cũng cùng bàn."

Trịnh Thư Ý rốt cuộc biết nam thần của cô cũng rất độc mồm độc miệng, nhưng thật sự rất buồn cười a. Ha ha ha.

"Ý Ý thật sự rất đẹp a, nhưng là kết hôn rồi, nếu không thì... tôi rất muốn Ý Ý làm phù dâu cho mình, vậy sẽ được nở mày nở mặt rồi!"

"Không sao đâu, bây giờ tôi có thể ly hôn với Cố Vân Tranh!"

Thư Ý không có một chút do dự, miệng nhanh hơn não, CP của tôi mời tôi làm phù dâu, Cố Vân Tranh là ai? Cố Vân Tranh là ai?
Nam thần và nữ thần của cô cười đến run rẩy cả người, cô nhìn thấy rõ ràng nữ thần của cô vừa cười vừa chui vào lòng nam thần của cô, mà khi cô xoay người lại, khuôn mặt Cố Vân Tranh đã không thể dùng từ 'mặt đen' để hình dung được nữa.
Ngày 1 tháng 6 này, thế giới chỉ có Cố Vân Tranh là bị tổn thương, amazing, thật là một sự mất mát~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com