Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

quà mừng cưới


___

Gần đây Thôi Hữu Tề vẫn luôn uể oải mệt mỏi trong người, có vẻ như em không còn hứng thú với bất cứ thứ gì xung quanh. Lúc ở cạnh hắn, ánh mắt em không còn rực sáng niềm hy vọng mà thay vào đó là thần sắc muộn phiền lo âu. Văn Huyền Tuấn không hiểu, hắn ra sức mang những món ngon, những thứ đồ vui đến cho Thôi Hữu Tề. Mỗi lần bước vào đình viện, hắn đều nhìn thấy em ngây ngốc ngắm nhìn cây ngọc lan ấy.

Văn Huyền Tuấn cảm thấy có gì đó không đúng, Thôi Hữu Tề không chỉ bắt đầu từ chối đi ăn cùng hắn mà còn không gọi hắn là ca ca nữa. Giống như rất lâu rất lâu về trước, lúc cả hai còn chưa thân thiết với nhau mà gọi hắn là Văn tướng quân.

Một câu Văn tướng quân của em đã đem trái tim của hắn ra nghiền thành trăm mảnh.

Văn Huyền Tuấn vẫn như trước mà gọi em là Hữu Tề, dù em có nhắc hắn bao nhiêu lần đi nữa hắn vẫn không chịu thay đổi.

Có lẽ ánh đèn ngập trời đêm hôm đó chính là hồi ức đẹp đẽ nhất của cả hai. Thôi Hữu Tề nghĩ thế.

Hoa ngọc lan kiêu hãnh khoe sắc dưới ánh trăng, Thôi Hữu Tề vô cùng ngưỡng mộ cây hoa ngọc lan đó, giá mà em cũng hào phóng rộng lượng như nó thì tốt biết bao.

Em sẽ có thể cùng Văn Huyền Tuấn đi thật xa, thật lâu.

__

Thôi lão gia cầm theo phong thư đến đình viện của Thôi Hữu Tề.

"Nhà Lạc bá bá con đã thu xếp ổn thỏa việc dưới Giang Nam, họ gửi thư đến cho chúng ta đây. Hữu Tề, cái này là Lạc ca ca gửi cho con đó." - Nói xong ông đặt phong thư xuống bàn của Thôi Hữu Tề.

"Còn nữa, Lạc bá bá con có ý muốn kết thông gia với nhà ta, mong con thành thân với trưởng tử nhà họ Lạc."

"Cha đã nhìn thấy cách mà thằng bé đó trưởng thành nên cũng yên tâm phần nào. Nhưng cha chỉ muốn biết ý con ra sao, nếu con không đồng ý gả đi xa, cha sẽ từ chối mối hôn sự này thay con."

Thôi Hữu Tề cúi đầu, "Lạc ca ca không thích con. Con cũng không còn thích huynh ấy nữa rồi."

"Hữu Tề thích Văn Huyền Tuấn sao?"

Thôi Hữu Tề không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.

Cha Thôi gia thở dài, "Tề con à, con hãy suy nghĩ thật kỹ."

Thôi lão gia vừa đi, Văn Huyền Tuấn lại nhảy từ cửa sổ vào.

Thôi Hữu Tề bị dọa cho nhảy dựng cả lên, em không biết những lời khi nãy có bị Văn Huyền Tuấn nghe được hay chưa?

"Huynh làm cái gì nữa thế?"

"Tề đi theo huynh."

"Đi đâu?"

"Ngắm sao."

Khinh công của Văn Huyền Tuấn rất khá, hắn ôm lấy eo của Thôi Hữu Tề rồi bay lên tới nơi có độ cao thích hợp nhất để ngắm sao.

Thôi Hữu Tề thấy lo sợ chột dạ không thôi, hắn im lặng không nói lời nào. Văn Huyền Tuấn hiếm khi im lặng như thế khiến em ngày càng áy náy hơn. Hồi lâu, hắn mở miệng nói,

"Hữu Tề, huynh phải xuất chinh rồi."

Quân phương bắc đã áp sát biên giới, theo mật báo của người ẩn náu trong quân địch, nội bộ quân Định Bắc có gian tế vì thế Nguyên soái Lý Tương Hách phải đích thân dẫn quân xuất chinh. Nhiệm vụ quan trọng tiếp theo là phải tìm ra nội ứng của quân địch đang trà trộn trong doanh.

"Khi nào thì xuất phát?"

"Ngày mai."

Thôi Hữu Tề nghĩ ngợi một hồi, em tháo ngọc bội bên hông mình xuống rồi đặt nó vào lòng bàn tay Văn Huyền Tuấn.

"Ngày hoa học lan tàn, huynh nhất định phải về."

Văn Huyền Tuấn không trả lời em.

Văn Huyền Tuấn sớm đã biết hắn phải xuất chinh, hắn còn rất nhiều thứ muốn hỏi em, tỉ như, Hữu Tề có thích hoa ngọc lan không? Rốt cuộc thì Hữu Tề thích ăn cái gì nhất? Đến bao giờ thì Hữu Tề mới về nhà cùng huynh?

Câu mà hắn muốn hỏi nhất chính là, Hữu Tề có muốn thành thân với huynh không?

Nhưng có lẽ từ sau lễ đèn lồng hôm đó, Văn Huyền Tuấn vẫn luôn cảm thấy Thôi Hữu Tề đang cố tình lãng tránh hắn. Câu nói 'Văn tướng quân' thốt ra từ miệng em đã khiến hắn tan nát cõi lòng, cũng khiến hắn nảy sinh ý định buông tay. Nhưng, buông bỏ người mà mình thích lâu như vậy nào có phải chuyện dễ dàng. Văn Huyền Tuấn luôn cố tiến về phía em nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy trái tim mình luôn hoang mang rối bời.

Nếu như em không thích ta, cớ sao ánh mắt khi nhìn ta luôn mang u buồn đau thương? Cớ sao lại chăm sóc cây ngọc lan đó cẩn thận như thế?

Nếu em thích ta, sao lại dần dần lạnh nhạt với ta?

Một vài câu hỏi tồn động đã lâu, đến khi Văn Huyền Tuấn nhận được mật báo, hắn đã có thể buông bỏ giải thoát được rồi.

Lần này xuất chinh chắc chắn là lành ít dữ nhiều, nếu không may phải đón nhận kết cục da ngựa bọc thây, há chẳng phải sẽ khiến Hữu Tề đau đớn khổ sở thêm hay sao?

Văn Huyền Tuấn nghĩ, thật may Hữu Tề vẫn chưa thành thân với ta. Em ấy vẫn có thế tiếp tục sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ, không vướng bụi trần.

Thế nhưng đến tận hôm nay lòng Văn Huyền Tuấn mới tỏ.

Trước khi nghe cuộc trò chuyện giữa cha Thôi và Thôi Hữu Tề, Văn Huyền Tuấn đã đoán được bảy-tám phần, hắn cố đè nén nỗi đau xót trong lòng, cố ý lờ đi phong thư trên bàn rồi dẫn em đi tận hưởng vì tinh tú cuối cùng trước lúc biệt ly.

Cũng tốt thôi.

"Hữu Tề, đừng chờ huynh. Nếu huynh không về, em gả cho Lạc ca ca của em cũng tốt."

Văn Huyền Tuấn cố nén tiếng nấc, không cho phép một giọt nước mắt nào rơi xuống.

"Hoa ngọc lan đó, coi như là quà mừng cưới cho Hữu Tề."

Thôi Hữu Tề ngây ngốc.

Thôi Hữu Tề không hề hay biết, giữa trưa hôm ấy Lý Tương Hách cùng Văn Huyền Tuấn đã bí mật trao đổi bàn bạc với nhau về mức độ nguy hiểm của lần xuất chinh này. Đồng thời, khi nhiệm vụ truy bắc gian tế được giao đến tay Văn Huyền Tuấn, hắn đã nói với vị nguyên soái rằng.

"Huynh, nếu em không trở về, những thứ mà Thánh thượng ban cho, giúp em đưa một nửa cho Thôi Hữu Tề. Là tiểu công tử nhà họ Thôi ấy, đừng nói là do em đưa là được."

- hết 'quà mừng cưới' -

chuẩn bị khăn giấy cho chương sau đi nò. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com