Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2


Tháng ba ở Thượng Hải, về đêm vẫn còn chút se lạnh. Triệu Gia Hào định thần lại, ở trên đường chờ xe đến mà không khỏi rùng mình, hơi lạnh len lỏi vào y phục dọc theo cổ, giờ anh hối hận vì không mang theo khăn quàng cổ rồi.

Quán cà phê mèo hôm nay tuy vắng vẻ nhưng vẫn có một vài khách hàng, trong số đó có một ông lão cùng cháu trai, ông có nhiều nghiên cứu về cà phê và đã trò chuyện rất vui vẻ với Triệu Gia Hào, cháu trai nhỏ của ông cũng vậy,thằng bé rất thân với Off. Nó chơi rất vui, đến lúc về thì thằng nhỏ vẫn không chịu đi, mãi đến khi ông cụ hứa ngày mai sẽ dẫn nó đi tìm anh Mèo thì thằng nhỏ mới miễn cưỡng chịu đi. Những mảnh đời vụn vụn vặt này tạo nên một ngày bình thường của Triệu Gia Hào, đơn giản nhưng đầy đủ.

Sau khi lên xe, Triệu Gia Hào cẩn thận mở phát sóng trực tiếp trận đấu lên, đây đang là tâm điểm của mọi sự chú ý, là ván đấu thứ ba giữa BLG và JDG, dù mọi thứ đã thay đổi từ lâu nhưng cảm giác kình địch giữa hai đội này vẫn luôn là một chủ đề nóng từ trước đến nay, nói gì đến BLG bây giờ, huấn luyện viên trưởng lại còn là người đó.

Hai bên so tài ngang nhau, cho đến khi Rakan, hỗ trợ của blg ở giai đoạn cuối lúc bị cướp rồng ngàn tuổi, vòng ra phía sau và bắt đầu tạo đột biến, ngay sau đó, Xayah lao về phía trước, lông bay khắp trời để giành lại thế trận, và BLG đã tận dụng mọi lợi thế để giành chiến thắng trong trò chơi. Nhìn thấy màn cổ vũ phấn khích của các đội viên trẻ trên màn hình, anh thực sự cảm thấy nhớ cái thời còn trẻ mình đã dữ dội như nào.

Xe chậm rãi dừng ở ven đường, Triệu Gia Hào thoát khỏi phát sóng trực tiếp, đi thẳng tới quán ăn phía trước. Khi anh bước vào trong thì mọi người đã đến đông đủ, anh nhìn xung quanh nhưng quả nhiên không thấy bóng dáng người đó đâu, liền cười nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Những người bạn cũ phấn khởi đứng dậy, dìu anh ngồi xuống, thổ lộ hết những tâm tư, trăn trở trong mấy năm qua. Còn anh chỉ biết mỉm cười, im lặng đón nhận sự quan tâm từ người bạn của mình. "Gia Hào, mấy năm nay anh đi đâu vậy? Không biết gửi tin gì về cho tụi này sao?"

Bành Lập Huân phàn nàn hỏi. Mấy năm nay, nét trẻ con trên gương mặt cậu cũng đã phai nhạt, góc cạnh cũng rõ ràng hơn, có đôi nét nam tính của một người đàn ông trưởng thành, không còn là cậu nhóc hay cười ngốc nghếch năm đó trong trụ sở nữa.

"Cứ đi vòng quanh thế giới thôi, anh quá đắm chìm trong cảnh đẹp, nên quên nói với mọi người là mình vẫn an toàn."

Triệu Gia Hào lảng tránh câu hỏi với giọng điệu đùa cợt. Mọi người ngừng hỏi han và bắt đầu gắp rau cho anh, chỉ sau một lúc, thức ăn trong bát của anh đã chất thành đống.

Hơi nóng từ nồi lẩu bay lên trời, nhảy múa đẹp mắt trong chùm sáng, đồng thời xua đi cơn ớn lạnh trong cơ thể Triệu Gia Hào. Ăn một bữa cơm Trung Hoa ngon lành, nghe bạn bè trêu chọc đùa giỡn, anh có cảm giác như được trở về mấy năm trước, trong kỳ nghỉ hè, năm người họ tụ tập lại động viên nhau, cùng tưởng tượng về tương lai.

Khi no nê, Triệu Gia Hào dựa vào lưng ghế để quan sát những thay đổi của bạn mình trong vài năm qua. Trần Trạch Bân và anh Tăng Kỳ vẫn tròn trịa như ngày nào và thậm chí còn đẹp trai hơn trước nữa, trong khi Trần Trạch Bân gầy và khỏe hơn rất nhiều, nghe nói sau khi giải nghệ, cậu đã mở một phòng tập thể hình và tiếp tục duy trì tính kỷ luật cao của mình.

"Cựu Mộng, em nghe Phong Phong nói anh mới mở một quán cà phê mèo?"

Câu hỏi đột ngột của Trần Trạch Bân khiến Triệu Gia Hào lấy lại tinh thần, anh hơi ngồi dậy và trả lời: "Ừ, mới đây không lâu, mọi người nếu muốn thì có thể ghé thăm cửa hàng."

"Tất nhiên là phải đến rồi, anh em nhất định sẽ trở thành khách hàng siêu vvvip của chú."

Tăng Kỳ vỗ ngực, vẻ mặt nghiêm túc khiến Triệu Gia Hào cười híp mắt.

"Gia Hào, anh có loại mèo nào?"

"Maine."

"Bình thường anh gọi nó thế à?"

Ngay tại Triệu Gia Hào vừa định trả lời Trần Trạch Bân, cửa phòng riêng lại bị mở ra, Triệu Gia Hào ánh mắt bị tiếng mở cửa hấp dẫn, nhìn thấy người đi tới, chỉ cảm thấy hô hấp đều đình trệ. Khi anh vừa tìm được lối thoát, nó liền bị đóng lại, biến thành cảm giác đau xót đọng lại trong lòng, giống như nghẹn ở cổ họng, khiến anh không nói nên lời.

Tất cả mọi người cũng là sửng sốt, trong phòng không lấy một tiếng thanh âm, chỉ có thể nghe được tiếng nồi lẩu đang sôi sùng sục. Ngoại trừ Lâu Vân phong, không ai ngờ rằng Lạc Văn Tuấn sẽ xuất hiện ở đây, ai cũng biết rằng hai người họ đã chia tay vào thời điểm đó, và thực sự không ngờ rằng đôi bên lại gặp lại nhau vào lúc này.

May mắn thay, Lâu Vân Phong không để bầu không khí khó xử này tiếp diễn, cậu đứng dậy và mời Lạc Văn Tuấn ngồi xuống bên cạnh mình, cười chúc mừng:

"Chúc mừng huấn luyện viên Owen của chúng ta đã dẫn dắt đội giành được bốn chiến thắng liên tiếp và xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng. Chỉ có thể nói JDG hiện tại không tốt bằng JDG cũ của bọn tôi khi đó, nếu không, BLG của cậu không có lý do gì để kiêu ngạo nữa đâu."

" Đang nói cái gì a? Anh hỏi chú quán quân hồi đó có phải là BLG không? Mới vậy mà kiêu ngạo, thật vô nghĩa."

Bành Lập Huân hào hứng đáp lại, và đột nhiên trở lại thành cậu bé không chịu nhận thua. Cuộc trò chuyện lại được mở lại, mọi người bàn tán xôn xao về những sự kiện đã qua trên sân, rất sôi nổi. Chỉ có Triệu Gia Hào vẫn cứng đờ, ngơ ngác nhìn bát đũa trước mặt. Cảm xúc hỗn loạn đã nuốt chửng anh, anh không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn vào Lạc Văn Tuấn, anh sợ chỉ cần liếc mắt một cái, tất cả những nỗ lực trước đây của anh đều trở nên vô nghĩa và tan thành mây khói.

"Cựu Mộng, cậu còn không có trả lời Bân, mèo nhà cậu tên gì?"

Lâu Vân Phong dường như không có ý định để Zhao Jiahao thoát, hỏi một câu. Mọi người cũng dừng trò chuyện, chờ đợi câu trả lời của anh. Triệu Gia Hào biết rằng Lâu Vân Phong đang cố ý làm điều này, nhưng anh đã quá sợ hãi để trả lời câu hỏi của mình một cách thẳng thắn như ngày hôm qua. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Lâu Vân Phong, đáp: "Tên là Mộng Mộng, giống như Cựu Mộng năm xưa."

Sau khi nghe được câu trả lời, trong mắt Lâu Vân Phong hiện lên một tia bất mãn, thậm chí xen lẫn hận ý. Cậu biết Triệu Gia Hào quá rõ, mặc dù những năm tháng kinh nghiệm này đã rèn giũa kỹ năng diễn xuất của anh, giúp anh rèn luyện được dáng vẻ điềm tĩnh này, nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát quen trốn tránh.

"Sao lại có thể có người đặt tên cho một con mèo theo tên của mình được?"

Lạc Văn Tuấn buồn cười lắc đầu, nhưng cậu không thể diễn tả sự giễu cợt trong mắt mình. Không ngờ Lạc Văn Tuấn sẽ đáp lại, Triệu Gia Hào hơi run lên, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nói: "Chỉ là tên thôi, để giống nha cũng được."

"Đúng vậy, chỉ là cái tên thôi."

Lạc Văn Tuấn trước mắt tối sầm lại, cậu giống như đang trả lời Triệu Gia Hào, và dường như đang tự lẩm bẩm với chính mình, sau đó im lặng, không để ý đến lời nói của người khác.

Thừa dịp mọi người đang nói chuyện vui vẻ, Triệu Gia Hào lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn người mà mình ngày đêm nhớ nhung. Lạc Văn Tuấn dường như gầy hơn trước, và Triệu Gia Hào cảm thấy hơi đau lòng trước đường viền hàm sắc cạnh của cậu, không thể không tự hỏi cậu suốt mấy năm qua có ăn uống đàng hoàng hay không. Lạc Văn Tuấn tuy rằng năm đó lạnh lùng, nhưng chủ yếu là vì sợ người lạ, còn bây giờ trên người cậu toát ra khí chất muốn đẩy người ra xa ngàn dặm, lạnh lùng như gió lạnh tháng mười hai âm lịch.

Triệu Gia Hào nhớ rằng Lạc Văn Tuấn trong quá khứ rất đeo bám, luôn bám lấy anh, cầu xin những cái ôm và nụ hôn. Nhưng là, chính anh đã tự tay giết chết nam nhân đeo bám trong mắt này, hiện tại anh có quyền gì mà ở lại đây?

Trong mắt anh thoáng qua một tia buồn bã, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lạc Văn Tuấn thì lại hoàn toàn bị che giấu. Lạc Văn Tuấn với con mắt ba phần là lòng trắng luôn cực kỳ hung dữ, nhưng bây giờ con mắt đó đang nhìn anh, không buồn cũng không vui, không có một chút cảm xúc.

Triệu Gia Hào gật đầu với Lạc Văn Tuấn, hơi cong khóe môi, cố gắng tỏ ra đàng hoàng. Lạc Văn Tuấn nhìn thấy nụ cười của anh thì liền quay mắt đi chỗ khác, lông mày nhíu lại và sự lạnh lùng trong mắt cậu càng đậm hơn.

Cơn đau âm ỉ quen thuộc lại hiện lên trong đầu anh, thậm chí cả trong lồng ngực anh cũng hơi nhói đau. Đúng vậy, Lạc Văn Tuấn có lẽ đã ghét anh đến tận xương tủy. Trước đây đã nói sẽ không bao giờ liên lạc với nhau, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy cậu từ xa trên bàn ăn đã là điều may mắn, anh còn mong gì hơn nữa?

Triệu Gia Hào tự an ủi nghĩ, và quay trở lại cuộc trò chuyện với bạn bè mình, từ khóe mắt, anh lén theo dõi mọi hành động của Lạc Văn Tuấn, nhưng cho đến khi bữa tối kết thúc, Lạc văn Tuấn đến một cái liếc mắt về phía anh cũng không thèm.

Sau khi từ chối lời mời đưa về nhà của bạn mình, Triệu Gia Hào bước vào màn đêm trong gió lạnh. Nơi ở của anh cách nơi này không quá gần, đi bộ cũng phải ba bốn mươi phút, nhưng giờ phút này anh rất cần đi bộ một mình, để gió lạnh xua đi nỗi đau trong lòng.

Dọc đường, gió mát thổi vào mặt Triệu Gia Hào, áo khoác mỏng manh không đủ để xua đi cái lạnh trong đêm, nhưng Triệu Gia Hào lại không biết, chỉ cảm thấy gò má hơi đau. Trên đường phố ánh đèn lập lòe, thỉnh thoảng lại có vài người đi đường cùng cọ vào vai, anh cảm thấy đèn đường thật chói mắt, người đi đường thì ồn ào, trong lòng khó chịu cùng đau đớn dường như hoàn toàn nuốt chửng anh.

Anh vốn cho rằng thời gian có thể cuốn trôi mọi tình cảm, nhưng chỉ cần nhìn Lạc Văn Tuấn, tình yêu, bất đắc dĩ, hoài niệm, tất cả cảm xúc đều trồi lên như măng mọc sau mưa.

Không làm phiền nhau chính là điều cuối cùng mà anh có thể làm, ông trời chắc vẫn còn thương họ, bọn họ xa nhau lâu như vậy, biết cậu vẫn sống tốt trong suốt mấy năm dài đằng đẵng đó, thế này là đủ rồi, thật sự là đủ rồi.

Đã nửa giờ trôi qua, Triệu Gia Hào hòa mình vào đám đông, anh đã tự trấn tĩnh bản thân mình và đưa ra một kết luận, anh có thể vẫn yêu cậu, nhưng không nhất thiết phải cho Lạc Văn Tuấn biết về điều đó. Anh yêu cậu, nhưng cũng không còn liên quan gì đến cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #elk#onelk