Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Sau cuộc chia tay không hề vui vẻ gì ngày hôm đó, Triệu Gai Hào và Lạc Văn Tuấn lại trở về với mối quan hệ không tương tác. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn nhớ nhung nhưng dù sao Triệu Gia Hào cảm thấy điều đó cũng không có gì sai, anh biết Lạc Văn Tuấn hiện tại đang sống rất tốt, sự nghiệp thành đạt và có người yêu luôn ở bên cạnh cậu.

Những ngày này, quán cà phê mèo kinh doanh có chút khởi sắc, đương nhiên chủ yếu là nhờ vào sự hỗ trợ từ những người bạn cũ. Tăng Kỳ đã làm đúng như những gì anh ấy nói, anh ấy thực sự đã trở thành khác siêu vvvip của cửa hàng, cứ cách vài ngày anh ấy sẽ đến cửa hàng để báo cáo, gọi một tách cà phê, ngồi nép mình trên chiếc ghế sô pha hạt đậu bên cạnh cây mèo, đọc tin tức, kiểm tra điện thoại của mình rồi ngủ khi anh ấy buồn ngủ , trông khi ngủ nom rất dễ chịu.

Trần Trạch Bân và Bành Lập Huân cũng đến mỗi tuần, mặc dù Lâu Vân Phong tuy bận vào các ngày trong tuần nhưng hầu hết thời gian cuối tuần của cậu đều dành cho quán cà phê mèo. Nếu tình cờ anh em mà gặp nhau, họ sẽ giục Triệu Gia Hào đóng cửa sớm hơn, sau đó chọn một nhà hàng có đánh giá tốt, ăn một bữa ngon và ôn lại chuyện cũ.

Tối hôm đó, BLG cũ lại gặp lại nhau ở quán cà phê mèo, tình cờ không có khách nào nữa nên họ đề nghị cùng nhau đi ăn xiên nướng, họ chọn một quán thịt nướng gần đó có view đẹp rồi lên đường.

Dù đã nhiều năm như vậy, khẩu vị của mọi người vẫn như ngày nào, nhưng sau một thời gian, nhìn thùng rác tái chế chứa đầy xiên que, Bành Lập Huân bất lực nói: "Có ai giành ăn với mấy người đâu , chỉ cần gọi vừa đủ là được rồi mà." Triệu Gia Hào tùy tiện ăn vài xiên, ăn xong thì hai tay ôm má nhìn mấy người kia ăn.

"Gia Hào, sao không ăn đi? Đừng nhìn nữa, ăn nhiều lên."

Vừa lau miệng, Tăng Kỳ vừa liếc nhìn Triệ Gia Hào đã đặt đũa xuống, gắp thêm vài xiên vào bát.

"Em no rồi, mọi người ăn đi."

"Làm sao đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn ăn ít vậy, hồi còn ở trụ sở, chỉ toàn là anh với Owen..."

Trần Trạch Bân chưa kịp nói xong thì đã bị Bành Lập Huân đá vào chân, tiếp theo là cái liếc mắt sắc như dao, cậu xấu hổ ngậm miệng lại, nhưng anh có chút khó hiểu, đã nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà không thể nhắc đến.

"Anh không chịu nổi nữa, không có sức ăn lớn, không được như Bân bụng dạ tốt như vậy."

Triệu Gia Hào nói đùa, một trò đùa để chyển hướng cuộc trò chuyện này. Thấy Triệu Gia Hào không đáp lại những lời nói thiếu kiềm chế của Trần Trạch Bân, Bành Lập Huân thầm thở phào nhẹ nhõm lập tức chuyển chủ đề sang các trận đấu của giải đấu hiện tại.

"Mọi người xem trận đấu chưa? Tmấy đứa BLG mới này thật sự lợi hại, chính là mùa giải chính thức đoạt được hạng nhất, giống như chúng ta năm đó vậy."

"Thật vậy, đường trên cũng đang có tinh thần tốt. Nhưng nhóc đấy chỉ chơi chống chịu là chính, không giống em hồi trước."

Trần Trạch Bân xoa cằm và nhận xét một cách nghiêm túc, nhưng Bành Lập Huân nhìn cậu với đôi mắt trống rỗng và trêu chọc: "Đấy là teamwork đấy, chú có biết cách chơi không vậy?"

"Nhưng thành thật mà nói, anh nghĩ tiểu BLG chủ yếu mạnh ở đường dưới."

Sau khi suy nghĩ một lúc,Tăng Kỳ đưa ra ý kiến, anh luôn chú ý đến mấy trận đấu của BLG, tóm lại, bốn người chơi khác đều bảo vệ rất tót, bản thân tiểu AD lại rất vượt trội, xử lý rất tỉ mỉ và vô cùng máu chiến, hơn nữa, thằng bé còn là một AD mới vào, BLG tự nhiên nổi bật giữa đám đông.

"Đúng thật, tiểu AD thật sự là rất máu chiến, tnhư cưỡi gió, mang theo phong thái của Gia Hào năm đó."

Bành Lập Huân lặp lại, và trước khi anh có thể nói thêm vài từ, Trần Trạch Bân lại bắt đầu nói

"nhưng thằng nhóc AD đó không chỉ có lối chơi giống Gia Hào, mà gần như giống y hệt luôn. Không biết có phải Owen đã chọn nó sau vì giống Gia Hào không. Đau quá, Lập Hân, tại sao lại cứ giẫm lên chân em vậy? Em đang đi dép lê đấy! Ngón chân anh sẽ bị nghiền nát chân em mất!"

Bành Lập Huân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hình như kiếp trước nhất định là phạm tội, chứ làm sau mà kiếp này lại phải kết bạn với tên này chứ, anh cẩn thận quan sát sắc mặt của Triệu Gia Hào, sợ anh sẽ hổ thẹn mà rời đi. Bành Lập Huân không thể nhận thức rõ hơn về rắc rối khi đó tồi tệ như thế nào, anh làm một phát rồi, và nếu nó lại xảy ra, anh thực sự không thể gánh được hậu quả.

"Thằng bé quả thực rất giống anh, nhưng tính cách lại vui vẻ và đáng yêu hơn."

Triệu Gia Hào thẳng thắn trả lời, không có chút khó chịu hay khó xử nào. Anh biết rất rõ anh ấy và Trương Dịch rất giống nhau, nhưng sau khi kết thân, bỏ qua vụ skin và phong cách chơi, hai người họ hoàn toàn không có bất kì điểm tương đồng nào cả. Trương Dịch thì nhiệt tình và sôi nổi như ánh nắng buổi trưa hè, trong khi anh lại quá bình tĩnh và kiềm chế, giống như mặt trăng khuyết ẩn sau những đám mây đen. Từ tận đáy lòng, anh cảm thấy Trương Dịch hợp với Lạc Văn Tuấn hơn anh, và những người như Tuấn thường cần một mặt trời của riêng mình.

Bành Lập Huân thở phào nhẹ nhõm, thầm mừng vì Triệu Gia Hào không phản ứng quá nhiều vì nó, nhưng anh lại cảm thấy kỳ lạ tại sao anh ấy lại biết về tính cách của tiểu AD, chẳng lẽ họ đã tiếp xúc với nhau rồi sao?

Vừa định hỏi thì nhạc chuông điện thoại của Trần Trạch Bân đã cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, Bành Lập Huân liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Trần Trạch Bân, hỏng rồi, cậu đã nhấn nút kết nối.

"Này, Owen, làm sao cơ? Tiện chứ cứ nói đi, sao cơ, đợi một chút, Bành Lập Huân, anh bị chuột rút cơ mặt à? Tại sao cứ giật giật thế?"

Bành Lập Huân đang ngồi cạnh Trần Trạch Bân và thậm chí có thể nghe rõ giọng nói ở đầu dây bên kia. Khi nghe Lạc Văn Tuấn hỏi Trần Trạch Bân có tiện không, anh đã chớp mắt thật nhanh với Trần Trạch Bân, khóe môi giật giật vài cái, suýt nữa bảo cậu cúp điện thoại. Nhưng Trần Trạch Bân dường như bị ung thư với sự tinh tế, cậu không hiểu bất kì một cái gợi ý nào cả, chỉ cảm thấy chứng chuột rút trên mặt Bành Lập Huân nên được điều trị kịp thời, không thể trì hoãn thêm được. Khóe miệng Bành Lập Huân giật giật vài cái, anh ngồi phịch xuống ghế từ bỏ sự vùng vẫy cuối cùng, thầm nghĩ, thôi kệ đi, anh thật sự đã cố gắng hết sức rồi.

Lạc Văn Tuấn ở đầu bên kia của điện thoại nghe thấy tên của Bành Lập Huân, liền yêu cầu Trần Trạch Bân bật loa ngoài lên, bảo rằng cậu có chuyện cần thảo luận với họ. Trần Trạch Bân làm theo và chẳng cảm thấy có gì là không ổn cả, nhưng tại sao hành động này khiến cả Bành Lập Huân và Tăng Kỳ đều ngây người ra nhìn, Triệu Gia Hào có vẻ tự nhiên hơn, nhưng tấm lưng cứng đờ của anh lại lộ ra vẻ lo lắng.

"Huân, Bân, mấy ngày nữa có bận gì không?"

"một số."

"Được rồi, mùa giải bình thường kết thúc cũng sớm, lịch thi đấu vòng loại của đội cũng khá muộn, nên bên công ty muốn mời BLG cũ tham gia một kế hoạch đặc biệt, đó là giao lưu với mấy nhóc tuyển thủ, cổ vũ vân vân mây mây. Hỏi mọi người có rảnh thì cho tôi biết, hỏi cả anh Kỳ nữa."

"OKOK, anh rảnh."

"Tăng Kỳ ca ca cũng tới sao? Ba người dám sau lưng em lén lút hẹn gặp mặt à."

Nghe thấy giọng nói của Tăng Kỳ, Lạc Văn Tuấn có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó pha trò, Bành Lập Huân nghe vậy nhanh chóng hùa theo: "Huấn luyện viên Owen của chúng ta mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, làm sao có thời gian tụ tập được?"

"Lần sau, nhất định lần sau sẽ có mặt."

Nghe những lời bào chữa quen thuộc của Lạc Văn Tuấn, ba anh em không thể ngồi yên, bắt đầu đếm số lần Lạc Văn Tuấn lỡ hẹn, đầu dây bên kia Lạc Văn Tuấn chỉ có thể cười ngượng nghịu và liên tục nói "lỗi em, lỗi em". Triệu Gia Hào ở một bên không nói lời nào, im lặng nghe cuộc đối thoại của họ, trong lòng cảm thấy có chút xót xa, hóa ra Lạc Văn Tuấn không hề thờ ơ, cậu và những đồng đội cũ vẫn có thể nói chuyện vui vẻ và pha trò, cậu chỉ là thờ ơ với mình Triệu Gia Hào, chỉ là không muốn để ý tới anh mà thôi.

"Tiện đây, mọi người đi hỏi xem anh ấy có tới được không?"

Lạc Văn Tuấn đột nhiên thay đổi chủ đề, ba người đồng loạt nhìn về phía Triệu Gia Hào, anh hít một hơi, không nghĩ Lạc Văn Tuấn sẽ nhắc đến mình, anh có chút bất đắc dĩ cúi đầu xuống, tránh né câu hỏi của cậu và ánh mắt của mọi người.

"Owen, nếu muốn mời phải đi hỏi thẳng người ta chứ, em ấy đang ở đây này."

Tăng Kỳ suy nghĩ vài giây trước khi quyết định nói ra. Anh phát ngán cảnh hai người liên tục giằng co, kéo mình rồi kéo người khác. Mấy năm nay, một người chạy vòng quanh thế giới để trốn chạy, một người bám vào BLG để chờ đợi, ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra họ không thể buông tay, vậy tại sao họ lại không thèm giải thích cho nhau?

Đầu dây bên kia im lặng, bầu không khí hài hước ban đầu rơi vào sự bối rối vô tận. Ánh mắt của Bành Lập Huân nhìn qua lại giữa điện thoại và Triệu Gia Hào, anh có chút lo lắng, trong lòng oán trách tại sao hai người này lại giả câm giả điếc vào thời khắc quan trọng như vậy.

"Triệu Gia Hào, anh có tới được không?"

Sau một khoảng thời gian không xác định, cho đến khi Bành Lập Huân nghĩ rằng nên kết thúc cuộc gọi, Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Triệu Gia Hào vừa nghe đến tên của mình từ trong miệng cậu liền sinh ra ảo giác, anh bình tĩnh lại, đáp: "Được."

Lạc Văn Tuấn chào một tiếng rồi cúp điện thoại, Triệu Gia Hào nhìn màn hình điện thoại dần tối rồi tắt, cuối cùng anh quay đi và rơi vào trầm tư. Anh nghĩ, anh vẫn không thể từ chối Lạc Văn Tuấn, y như mọi khi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #elk#onelk