7
Sau khi thương lượng với bên BLG, hạng mục đặc biệt cuối cùng đã được lên lịch vào buổi chiều hai ngày sau. Cùng ngày, Triệu Gia Hào đã dành thời gian để làm mười cốc Americano đá trước khi đồng đội cũ đến đón anh, đấy là lần đầu anh đến thăm sau nhiều năm,vẫn nên có chút lễ nghi, nên anh không thể đi tay không được. Khi nhìn thấy Triệu Gia Hào mang theo hai túi cà phê lớn, Bành Lập Huân không khỏi trêu chọc: "Anh mà không nói mọi người lại tưởng anh đi quảng cáo cho quán cà phê mình đấy!"
Khoảnh khắc bước vào cổng trụ sở BLG, Triệu Gia Hào đã cảm thấy một cảm giác quen thuộc. Khung cảnh trước mắt trùng lặp với hình ảnh trong ký ức, khiến anh có chút sững sờ, hết thảy vẫn như trước, như thể anh vẫn là BLG.ELK, như thể chưa từng rời đi.
Theo chân nhân viên, bốn thành viên của BLG cũ đến phòng huấn luyện của đội một. Các tuyển thủ trẻ hiển nhiên vừa mới ngủ dậy, trên mặt mỗi người đều còn có chút ngái ngủ. Thấy đàn anh đi tới, bọn họ hớn hở chào hỏi lễ phép. Triệu Gia Hào mỉm cười đáp lại, lấy từng ly cà phê từ trong túi giấy ra mời mỗi người một cốc, bọn trẻ vui vẻ nhận lấy, còn khen anh chu đáo, dù sao cũng không có việc gì dễ chịu hơn một cốc Americano đá khi bạn mới phải dậy sớm mà.
Triệu Gia Hào nhìn xung quanh, nhưng không thấy Lạc Văn Tuấn và Trương Dịch. Thấy Triệu Gia Hào dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, Tiểu Lạc nói: "Huấn luyện viên đã đi đánh thức Tiểu Dịch rồi, cậu ấy lúc mới tỉnh dậy hay cáu kỉnh lắm, chỉ có huấn luyện viên mới có thể đánh thức."
"Đúng là được mở mang tầm mắt, Owen là cái đứa mà lúc nào cũng dậy muộn nhất, lại có ngày đi đánh thức người khác dậy được."
Tăng Kỳ nói đùa, điều này thực sự đã khiến tất cả thành viên trong đội ngạc nhiên ra trò, họ đã hỏi anh ấy về quá khứ của Lạc Văn Tuấn và tất nhiên anh ấy đã không hề né tránh điều đó, kể chi tiết từng cái "tật xấu" và những điều đáng xấu hổ nhất trong quá khứ của Lạc Văn Tuấn ra. Trần Trạch Bân và Bành Lập Huân ở một bên thỉnh thoảng cũng nói thêm vào vài lời, các thành viên trong đội đều chăm chú lắng nghe, vô cùng kinh ngạc khi huấn luyện viên nghiêm khắc và lạnh lùng của họ lại có một khía cạnh như vậy.
Tuy nhiên, Triệu Gia Hào lại không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, mà chỉ im lặng nhìn vị trí huấn luyện mà anh và Lạc Văn Tuấn đã từng ngồi. Trong những năm bên cạnh nhau, họ luôn ngồi cạnh nhau. Ngày đó, anh đã quen với việc mỗi ngày đều dỗ Lạc Văn Tuấn dậy tập luyện, Lạc Văn Tuấn rất khó gọi dậy, lúc nào cũng bắt anh phải hôn một cái mới dậy, lúc nào cũng cần có anh mới dậy được. Mọi chuyện giờ đã khác, chàng trai nằm liệt giường năm nào giờ đã trở thành huấn luyện viên đi đánh thức mọi người, vậy liệu có ngày nào đó cậu cũng sẽ trao cho Trương Dịch một nụ hôn chào buổi sáng đầy yêu thương không?
Triệu Gia Hào không dám nghĩ nữa, trong lòng chua xót khó tả làm cho anh có chút thở không ra hơi. Vừa vặn lúc này Lạc văn Tuấn và Trương Dịch bước vào, nghe Tăng Kỳ đang thuần thục kể lại quá khứ đen tối của mình, Lạc Văn Tuấn ho nhẹ một tiếng, các thành viên trong đội giật mình vội vàng trở về chỗ ngồi.
Trương Dịch ngáp một cái chào mọi người, cầm ly Americano đá nhấp một ngụm, hai mắt lập tức sáng lên, nói: "Cà phê này ngon thật đấy, là loại nào vậy? Owen, mau nếm thử đi!"
"Là của anh tự làm, em có thể đến quán anh thử thêm nếu muốn."
Khi Triệu Gia Hào trả lời, Trương Dịch đưa ly cà phê trong tay cho Lạc Văn Tuấn, Lạc Văn Tuấn nhìn nó, do dự một lúc, nhưng cuối cùng không nhận, cậu đi đến bàn lấy một ly mới, nhấp một ngụm, nói: "Tạm được."
Trương Dịch rõ ràng là sửng sốt, như thể cậu ấy không ngờ rằng Lạc Văn Tuấn sẽ từ chối, nhưng giây tiếp theo lại chuyển sang khuôn mặt tươi cười vui vẻ như thường lệ, và nói với Triệu Gia Hào: "Cựu Mộng, đừng nghe anh ấy nói, anh ta chả hiểu gì cả, cốc cà phê này thực sự ngon lắm ấy, anh có định mở rộng kinh doanh thêm không vậy?"
Thấy Triệu Gia Hào mỉm cười không nói gì, Bành Lập Huân liền đứng dậy thay anh nói: "Trong cửa hàng Gia Hào chỉ có hai nhân viên thôi, một là con mèo, người còn lại là anh ấy, bọn họ không chịu mở rộng nữa đâu."
Trương Dịch không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, thở dài, trên mặt hiện rõ sự tiếc nuối. Thấy đã đến đông đủ, nhân viên sẽ dẫn mọi người đến sự kiện và chuẩn bị bắt đầu ghi hình. Khi bước ra khỏi phòng huấn luyện, Bành Lập Huân chú ý đến cốc cà phê mà Lạc Văn Tuấn đã uống cạn đến đáy, anh buồn cười lắc đầu, trong lòng thầm nhủ, cái miệng này thực sự còn cứng hơn cả kim cương.
Quá trình ghi hình không rườm rà, đầu tiên các cựu tuyển thủ ghi lại một đoạn giới thiệu riêng và mong muốn cho đội tuyển BLG mới, nhưng cũng chỉ là một số nội dung tương tự, mong các tuyển thủ trẻ tiếp tục nỗ lực, đột phá bản thân, phấn đấu đạt kết quả tốt. Chỉ trong hơn một giờ, nội dung của phần này đã được ghi lại xong xuôi.
Tiếp theo là tương tác của các cựu BLG, anh em xếp hàng theo vị trí trong game. Triệu Gia Hào có vẻ hơi dè dặt, Lạc Văn Tuấn lúc này chỉ cách anh ta một chút, chỉ cần hơi nghiêng người liền có thể đụng phải Lạc Văn Tuấn. Anh cứng người lại, sợ rằng sơ ý sẽ khơi dậy oán hận của Lạc Văn Tuấn. Mà Lạc Văn Tuấn trên mặt vẫn đầy băng giá, thậm chí ngay cả nhân viên cũng không nhịn được nhắc nhở: "Huấn luyện viên Owen, cười một chút đi, nếu không thật sự không ghi hình được đâu."
Lần này là để kiểm tra sự ăn ý ngầm của các thành viên kỳ cựu trong nhóm bằng câu hỏi hai lựa chọn, lựa chọn A hoặc B, nếu tất cả các thành viên trả lời giống nhau, sẽ được coi là vượt qua. Lúc đầu, vấn đề khá đơn giản, như chọn mèo hay chó, Coke hay Sprite. Cựu BLG cũng không có sự ăn ý ngầm nào như mong đợi, lựa chọn cái nào cũng thấy khác nhau, Trần Trạch Bân không thể không hỏi làm thế nào họ có thể là đồng đội trong nhiều năm như vậy.
Các nhân viên cũng cảm thấy đau đầu, nghĩ rằngcái này không ổn rồi nên họ chỉ đành hỏi một câu cuối cùng, nên quay về quá khứ hay du hành đến tương lai. Lần này, tất cả mọi người đã chọn cùng một câu trả lời là quay trở lại quá khứ.
Nhìn bảng đáp án của nhau, các thành viên trong đội không khỏi bật cười, trong lòng có chút gì đó cảm xúc, ai cũng mong muốn được quay trở lại quá khứ, những năm tháng đỉnh cao, tỏa sáng trên đấu trường thể thao điện tử cùng với những người bạn cũ quen thuộc nhất của họ. Khi ấy, họ luôn cảm thấy con đường phía trước còn dài, mỗi bước đi đều đầy chông gai, nhưng đến hôm nay họ mới nhận ra rằng, mỗi bước đi khi ấy đã trở thành kỉ niệm chân thật nhất.
Triệu Gia Hào ban đầu muốn chọn du hành đến tương lai, anh biết rằng từ "quay về quá khứ" giữa anh và Lạc Văn Tuấn quá nhạy cảm. Nhưng lúc trả lời, anh đã lựa chọn nghe theo trái tim mình, có lẽ là bởi vì đúng sai cũng không còn quan trọng, cũng có thể là bởi vì cậu không muốn phải giả vờ ở trước mặt đồng đội cũ nữa.
Khoảnh khắc anh đưa ra câu trả lời, anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm và thoải mái chưa từng có.
Chỉ là anh không nghĩ tới Lạc Văn Tuấn cũng sẽ đưa ra câu trả lời tương tự, cảm xúc phức tạp lại dâng lên trong lòng, thậm chí anh còn có một ý nghĩ biết đâu may mắn, Lạc Văn Tuấn thỉnh thoảng vẫn nhớ nhung những năm tháng giữa họ.
Và sau khi Lạc Văn Tuấn thấy câu trả lời của Triệu Gia Hào, cậu nhìn anh, cảm xúc nghi ngờ, khó hiểu và ngạc nhiên xen lẫn trong mắt Lạc Văn Tuấn. Ánh mắt cậu rực cháy như ngọn đuốc, khiến Triệu Gia Hào phải quay đi chỗ khác, giả vờ đi vệ sinh chạy trốn.
Triệu Gia Hào yếu ớt dựa vào bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương, chỉ cảm thấy xấu hổ. Anh hối hận vì sự liều lĩnh của mình, anh không dám nghĩ về ý nghĩa sâu xa đằng sau câu trả lời của Lạc Văn Tuấn, nhưng anh biết rằng mình không dám đối mặt với Lạc Văn Tuấn nữa, anh sợ mình sẽ lôi ra tất cả những bí mật được phong ấn trong tim,nơi đang bị hổng lấy một phần rộng lớn.
Vì vậy, anh cúi xuống, tháo kính ra và liên tục rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng bình tĩnh lại. Khi bình tĩnh lại một chút, anh ngẩng đầu lên, nhưng nhịp tim của anh đột nhiên tăng nhanh, anh nhìn thấy một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc trong gương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com