4. Ở Chung?!
Cảm giác từ địa ngục đến thiên đường là gì? Vương Nguyên biết.
Biết điều may mắn nhất là tưởng mất đi rồi lại có là gì sao? Vương Nguyên biết.
Chỉ sợ là cả đời này cũng không muốn nếm trải một lần nữa, Vương Nguyên vẫn là vô cùng may mắn ...
-------
"Cho nên nói cậh hiện tại là ma?" Vương Nguyên tựa vào vai Thiên Tỉ.
"Không biết, nếu là ma, tớ vì sao có thể chạm vào cậu?"
Thiên Tỉ vân vê lọn tóc mềm mại trước mặt, tham luyến khó được dựa sát vào nhau.
"Còn có, vì sao chỉ có tớ có thể nhìn thấy cậu?"
Vương Nguyên khi nãy lôi kéo Thiên Tỉ ra ngoài nói với nọi người cậu ấy không chết, mọi người nhìn cậu với biểu cảm.
Ba chữ: Bệnh thần kinh!
"Tớ không biết." Thiên Tỉ cũng thật hoang mang,"Nhưng, tớ sẽ không rời xa cậu."
Vương Nguyên híp mắt mỉm cười ngọt ngào.
"Vương Nguyên Nhi, hiện tại, cho dù tớ chỉ là là một luồng hồn phách, cũng cho tớ ở lại cùng cậu được không?" Thiên Tỉ cầm tay Vương Nguyên, mười ngón tay nhanh chóng đan vào nhau.
"Ừm."
Hiện tại trừ bỏ dùng sức gật đầu, Vương Nguyên không còn biết phải làm gì.
Như thế nào là "Mất mà lại có", cậu bây giờ hoàn toàn không bận tâm...
Trong mắt cậu, Thiên Tỉ còn tồn tại, chính là kết quả tốt nhất.
-----
"Bệnh nhân cảm xúc ổn định. Nếu không bị kích thích, tĩnh dưỡng một thời gian có thể hồi phục." Bác sĩ kiểm tra xong cho Vương Nguyên, nói với ba mẹ Vương Nguyên tình trạng của cậu.
Ba mẹ Vương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, người của công ty cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Vương Tuấn Khải, lẳng lặng đứng ở trước giường bệnh, nhìn hộp quà ở đầu giường, nhìn mắt Vương Nguyên sưng đỏ, nhìn khuôn mặt cậu tái nhợt.
Em biết không, Nguyên Nhi.
Khi chỉ có ba người ngủ, anh cảm thấy em cách anh rất gần rất gần.
Em luôn mỉm cười với anh, nụ cười này lại thật xa cách, anh tình nguyện cùng em gây sự như em đối với Thiên Tỉ.
Là anh không hiểu em, là anh không tốt, hay tình cảm của anh ít hơn Thiên Tỉ?
Dựa vào cái gì còn chưa trực tiếp cùng anh cạnh tranh, em ấy buông tay đi rồi?
Dựa vào cái gì hiện tại rốt cục có thể ở cùng em, anh lại cảm thấy vô cùng ti bỉ?
Dựa vào cái gì......
Nguyên Nhi, nhanh chút khỏe lên......
Anh cũng cần em a......
Vương Tuấn Khải đắp chăn cho cậu xong, trầm mặc rời đi.
Một tuần sau.
"Rốt cục về nhà rồi!" Vương Nguyên vừa về nhà liền ngã xuống sofa.
Ở bệnh viện một thời gian, Vương Nguyên rốt cục xuất viện. Kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của mẹ muốn tới chăm sóc, mang theo quần áo cùng Thiên Tỉ trở về nhà.
"Vương Nguyên Nhi, chờ cậu hết bệnh rồi, tớ nhà của tớ nhìn một chút." Thiên Tỉ vuốt ve ảnh gia đình của Vương Nguyên, không khỏi nhớ nhà.
Tối hôm đó, Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên rất nhanh phát hiện, hiện tại Thiên Tỉ không có cách nào cách Vương Nguyên quá xa.
"Đi." Vương Nguyên đứng lên thật đàn ông mà bế Thiên Tỉ, vỗ vỗ lưng cậu tỏ vẻ an ủi.
"Bất quá, chúng ta hiện tại... Xem như ở chung sao?" Vương Nguyên hơi hơi đi cà nhắc, cõng Thiên Tỉ trên lưng, một bộ dáng lão đại.
Thiên Tỉ khóe miệng nhếch lên, xoáy lê nho nhỏ cư nhiên nhìn ra hương vị tà mị.
"Cậu không sợ bị tớ ăn?" Thiên tổng chau chau mày, cúi người, cách mặt Vương Nguyên chỉ có 5 cm thì dừng lại.
"A ~ kia làm sao có thể! Là nhất ca tớ ăn cậu mới đúng!" Vương Nguyên trợn trừng mắt, bộ dáng bổn đại gia đang rất mệt, chân lại nặng nề bước tiếp.
Thiên Tỉ làm sao có thể không phát hiện? Bất quá cậu càng nguyện ý như vậy nhìn Vương Nguyên ngốc ngốc hấp dẫn.
Đợi đến khi hai người thu dọn xong, tắm rửa xong đã rất trễ.
"Tớ đói bụng." Vương Nguyên lười biếng nằm ở trên sofa nghịch di động, thấy Thiên Tỉ tắm rửa xong đi ra liền làm nũng.
"..." Thiên Tỉ không nói gì nhìn chằm chằm đống đồ trên sofa không rõ là cái gì vài giây,"Cậu không phải là muốn tớ nấu chứ."
"Cậu không nấu?"
"... Vì sao cậu nghĩ tớ sẽ nấu" Thiên Tỉ cầm khăn lông trong tay ném trên đầu Vương Nguyên, sau đó đặt mông ngồi ở trên sofa, chân đặt ở trên bàn trà, cầm điều khiển, mở TV.
Được rồi, trai Bắc Kinh.
"A?! Kia thức ăn, tớ không nghĩ bên ngoài có bán..." Vương Nguyên đem khăn lông kéo xuống, một mặt khó chịu.
"......" Thiên Tỉ không nhúc nhích.
"Tiểu Thiên Thiên ~ tớ biết cậu là tốt nhất~"
Đến ,Vương Nguyên bán manh ╭[°a°']╮!!!
Qua sinh nhật mười bảy tuổi, Vương Nguyên cũng rất kiên định nói cho công ty không thể lại cho cậu hình bán manh, đại gia đây rất man!
Từ ngày đoa, năng lực bạn trai của Vương Nguyên tăng lên raat nhiều, lại không dễ dàng nhìn thấy cậu bán manh.
Chẳng qua khi đói, ở trước mặt Thiên Tỉ, vẫn là hy sinh một chút,"Tiểu Thiên Thiên lúc cậu nấu cơm vô cùng đẹp trai!"
Nhìn Vương Nguyên bám trên cánh tay mình, Thiên Tỉ thái giương liền toát mồ hôi.
Thiên Tỉ đứng lên, không nhìn gia hỏa trên sofa đang vỗ tay.
"Muốn ăn cái gì?
"Cậu xem trong tủ lạnh nhà tớ có gì"
Vương Nguyên... Cậu không phải ngốc, không phải rất ngốc, cậu là vô cùng ngốc! Trong tủ lạnh rỗng tuếch. Nước khoáng cũng chỉ có nửa bình, đây là nơi cho người ở sao?
Thiên Tỉ một đầu đầy hắc tuyến, lấy áo khoác khoác lên người Vương Nguyên, khăn quàng cổ, mũ.
Đi ra ngoài, mua đồ ăn!
Vương Nguyên nắm tay Thiên Tỉ, luyến tiếc buông ra.
Trên đường gió có chút lớn, Trùng Khánh hai năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, còn thường thường có tuyết rơi.
Trên đường đã không còn người nào, nhưng Vương Nguyên vẫn là thật cẩn thận dùng khăn quàng cổ màu xám che khuất mặt, cũng là sợ lạnh, cũng sợ bị vây xem. Thiên Tỉ bây giờ lại có thể tự do đi lại, còn thường thường cho Vương Nguyên một cái biểu cảm khiêu khích, một mặt đắc ý.
"Kia có cái siêu thị, còn chưa đóng cửa." Vương Nguyên chỉ chỉ cách đó không xa cái Walmart màu lam.
Thiên Tỉ đem Vương Nguyên ôm vào trong lòng, bước nhanh hơn. Nói đến cùng vẫn là đau lòng cho Vương Nguyên, sợ cậu bị lạnh.
-----
Thiên Tỉ đẩy xe, Vương Nguyên ở bên cạnh sôi nổi chọn này nọ, cái gì thấy lạ lạ đều phải xem hai lần.
Người phía trước không ngừng ném đồ ăn vặt vào trong xe, người phía sau lại không nhanh không chậm thả về. (Hô hô sao lại giống một đoạn trong fic tui viết thế này)
"Cậu làm gì vậy a!" Xoay người thấy trên xe trống rỗng, Vương Nguyên chán nản.
"Có thể đừng ăn lung tung hay không? Dạ dày của cậu cậu cũng không phải không biết." Thiên Tỉ đẩy xe nhẹ nhàng đụng vào Vương Nguyên, thúc giục cậu đi về phía trước.
Về phía Vương Nguyên, chủ yếu là hai năm nay học tập công việc áp lực quá lớn, lại không chú ý quản lý, như vậy mới hình thành nên tật xấu.
Từ hai năm trước trung khảo vào được Nam Khai, đến bây giờ chuẩn bị thi đại học, áp lực học tập cứ vậy tăng lên, huống chi bị người ta nói là thành tích kém cỏi nhất, luôn là không cam lòng, lại tạo cho mình thêm áp lực.
Hơn nữa hoạt động không ngừng, bài hát mới một bài lại một bài, bận đến túi bụi.
Vương Nguyên lại không thèm để ý việc ăn uống, ỷ vào chính mình ăn không mập, tùy tiện ăn này nọ, không mua được cơm thì liền ăn đồ ăn vặt thay cơm, như vậy không bị gì mới lạ.
Vương Nguyên không tình nguyện đi chỗ khác.
Lúc đi qua khu bán đồ đông lạnh, nhìn thấy tôm hùm nhỏ, nheo lại mắt cười rồi nói.
"Tớ muốn ăn tôm hùm nhỏ!"
"..." Thiên Tỉ đen mặt.
Tôm hùm nhỏ? Cậu đùa chắc!
"Giỡn thôi, giỡn thôi ~" Vương Nguyên vừa thấy biểu cảm của Thiên Tỉ tự biết mình nói sai, "Cậu vẫn là tự mình quyết định đi."
Thiên Tỉ nhíu mày, "Trứng sốt cà chua?"
"..." Lần này đổi Vương Nguyên mặt đen.
"Ha... Tớ cũng là giỡn thôi." Thiên Tỉ cười ha ha đi đến chỗ bán trái cây.
"Tớ muốn ăn sầu riêng!" Thiên Tỉ vừa nhìn thấy sầu riêng liền hai mắt bừng sáng, lập tức cầm một quả lớn bỏ vào xe.
"Hả?!" Vương Nguyên lập tức thả trở về.
"Tin tớ đi, tuyệt đối ăn ngon!" Thiên Tỉ đối sầu riêng vĩnh viễn kiên trì như vậy, lại bỏ vào trong xe.
"Tin cậu, tin cậu." Vương Nguyên ngoài miệng đáp, trên tay cũng không nhàn rỗi.
"Vương Nguyên, cậu muốn ở cùng tớ, cậu phải nhận nó!" Thiên Tỉ lời nói chính nghĩa. Bỏ vào đi.
"Tớ còn chưa nhận đủ sao? Tớ đều nhận đã bao nhiêu năm rồi?" Vương Nguyên một mặt khó chịu. Lấy ra.
Hai người cậu một câu tớ một câu, bỏ vào lại lấy ra...
"Cái kia... Xin hỏi cần giúp đỡ không?" Tỷ tỷ bán hàng nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Không có việc gì, chúng ta đang thương lượng ~" Vương Nguyên xoay người cười cười.
"Chúng ta?" Tỷ tỷ bán hàng hoang mang.
"A! Tôi tôi tôi! Tôi đang nghĩ xem mua hay không mua." Vương Nguyên lúc này mới phản ứng người bên cạnh chỉ có một mình cậu thấy.
"A, tốt... Nếu cần giúp đỡ, có thể tới tìm nhân viên hướng dẫn" Tỷ tỷ bán hàng vẻ mặt quái dị.
Xoay người, một đồng nghiệp đi lên hỏi.
"Ôi ôi, cậu ta nói gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là không biết nên mua hay không mua."
"Tôi còn tưởng rằng cậu ta nơi này có vấn đề đâu." Nữ đồng sự chỉ chỉ đầu.
"Tôi cũng phát hoảng, chưa từng thấy ai lúc mua hàng, còn tự mình cãi nhau với mình, bất quá chúng ta cũng không cần quản, đi thu dọn thôi, sắp thay ca rồi."
Vương Nguyên đi xa hoàn toàn nghe không thấy phía sau bàn luận.
Đầy ắp ba túi nguyên liệu, Thiên Tỉ tự tin tràn đầy quyết định làm một bữa tối 'xa hoa', sắn tay áo, vào phòng bếp.
Một giờ sau...
"Thiên Tỉ a...Tớ thật sự sắp chết đói rồi a..." Vương Nguyên đói tới sắp xỉu, nhịn không được đến phòng bếp xem một chút.
"... Vương Nguyên Nhi, vẫn là gọi cơm đi..." Thiên Tỉ nhìn phòng bếp một mảnh hỗn độn, từ bỏ.
"Ha ha ha, Dịch Dương Thiên Tỉ cậu cũng có hôm nay!" Vương Nguyên cười đến ngửa tới ngửa lui, hoàn toàn không chú ý đến tâm hồn thiếu nữ 'yếu ớt' của Thiên tổng.
"Vương Nguyên..." Thiên Tỉ âm trầm đến gần...
"A a, đừng lại đây, đừng!"
Thiên Tỉ cười đến vô cùng đẹp trai, ánh mắt Vương Nguyên đã loan thành trăng non. Tiếng cười sang sảng quanh quẩn ở trong phòng.
Xoay một vòng nằm trên sofa, có hay không lo lắng một chút tâm tình tác giả của ta a! Máu mũi đều chảy ra , cho ta lấy tờ khăn giấy!
"Vương Nguyên?"
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một giọng nói.
"Tiểu... Tiểu Khải?"
Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải một người nằm ở trên sofa, một người đứng ở cửa, hai người liền như vậy nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com