Chương 1
1.
Cố Phi thấy rất mê man.
Rất, rất mê man.
Anh không hiểu tại sao sau khi mình ngủ một giấc thức dậy lại ở trong căn phòng nhỏ của tiệm tạp hóa nhà mình, mà... Cố Phi nhìn quanh, còn là tiệm tạp hóa cũ của nhà anh trước đây.
Không bàn đến việc cái tiệm tạp hóa nhỏ này đã bị anh bán từ lâu, chỉ riêng chuyện từ sau khi cuộc sống của anh và Tưởng Thừa ổn định hơn thì cái tiệm tạp hóa này không biết đã được sửa sang lại đến mấy trăm lần rồi.
Cố Phi cúi đầu nhìn, chắc chắn rằng anh vẫn đang mặc bộ quần áo trước khi đi ngủ.
"Thừa ca?" Anh thử hô lên một tiếng, không lớn lắm, nhưng không có ai đáp lại.
"Thừa ca!" Cố Phi hắng giọng hô thêm tiếng nữa, này thì cho dù có đứng ở ngoài cửa cũng phải bị gọi chạy vào trong rồi, ấy vậy mà anh vẫn không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào.
Thế là Cố Phi bèn nhảy bật lên, không tốn sức gọi thêm để làm gì, đẩy thẳng cửa ra ngoài.
Bên ngoài trời rất sáng, tiệm tạp hóa tuy nhỏ nhưng được bày biện đủ đầy, những đồ dùng cần có đều không thiếu món nào. Vốn đây nên là một nơi vô cùng quen thuộc, nhưng xuất hiện vào lúc này lại có vẻ không được bình thường cho lắm.
Cố Phi chớp mắt, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngay lập tức một ý nghĩ vô cùng hoang đường lướt qua đầu anh – mộng Nam Kha.
Ngay vào lúc Cố Phi run tay định mở máy gọi điện thoại thì bức ảnh chụp anh và Tưởng Thừa trong trang phục vest giày da hiển thị trên hình nền khiến anh thở phào nhẹ nhõm, đây là tấm ảnh mà hai người chụp chung sau khi bắt đầu đi làm, khi ấy Tưởng Thừa còn ngại suốt một hồi lâu.
"Đệt."Cố Phi suýt thì tức đến bật cười: "Bị ám rồi."
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ cần có bằng chứng chứng minh mối quan hệ giữa anh và Tưởng Thừa thực sự tồn tại thì những chuyện còn lại dường như không còn gì đáng sợ.
Đang trong lúc suy tư thì điện thoại hiện cuộc gọi đến, không có tên trong danh bạ, Cố Phi liếc một cái đã ấn nhận: "Alo, ai đó?"
"Người qua đường, chỗ tôi có một cô bé..."
Giọng nói trong điện thoại thoạt có phần không chân thật, Cố Phi còn chẳng nghe kỹ đã đốp thẳng lại một câu: "Không cần." Rồi cúp luôn máy.
Rồi anh còn chưa kịp mở ứng dụng khác ra xem thì đã lại thêm một cuộc gọi hiển thị toàn số là số nữa.
"Alo?"
"Em gái cậu đang ở chỗ tôi..."
Vẫn là người vừa nãy, không hiểu sao Cố Phi lại thấy hơi quen tai. Có điều kiểu mẫu câu dịch luôn thành "tao tới lừa tiền mày đây" này được vẫn khiến anh xì cười: "Giết con tin luôn đi."
Cúp điện thoại lần thứ hai.
Mở danh bạ, Cố Phi nhìn danh sách người liên hệ lướt cái là hết trong danh bạ lập tức nói không nên lời, anh lại vuốt màn hình thêm lần nữa, xác nhận rằng không hề có số điện thoại liên lạc của những người mà anh đã gặp sau này, bao gồm cả Tưởng Thừa.
Anh lại mở album ảnh ra, chết lặng nhìn một loạt ảnh của Tưởng Thừa trong máy.
Lên voi xuống chó thế này, anh không hiểu tại sao cuộc đời lại đối xử với anh như vậy.
"Rừ rừ."
Cố Phi mở tin nhắn ra, Cố Miểu trên màn hình vừa nhỏ vừa bẩn, chỉ có mỗi đôi mắt tròn to long lanh sáng ngời, tin nhắn kèm theo dòng chữ, rất ngắn, gồm ba từ: Cố Miểu, câm, trượt ván.
Cố Phi nhìn chằm chằm vào điện thoại, thiệt lâu sau mới thở ra một hơi: "Đệt."
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc này, không lẽ anh đã xuyên về ngày đầu tiên gặp Tưởng Thừa?
Không nhiều lời, Cố Phi gọi lại ngay.
Lớn ngần này rồi chưa từng chơi cái kiểu này, trong lòng ít nhiều vẫn hơi lo lắng.
"Muộn rồi, giết con tin rồi ." Điện thoại vừa kết nối, giọng nói đông chết người được của Tưởng Thừa đã vang lên.
Cố Phi vui vẻ, xét theo một khía cạnh cảm xúc khác thì anh ấy thế mà thấy Tưởng Thừa có hơi đáng yêu: "Ngại quá, hai người đang ở đâu? Tôi qua xem có nhặt ghép lại được không."
Điện thoại im lặng hai giây, chắc là Tưởng Thừa chưa từng thấy ai đáp lại được thoát tục đến vậy: "Ga xe lửa phía Đông, đứa cực kỳ rách rưới ấy, con bé bị lạc, cậu mau tới đây đi, tôi còn có việc."
"Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều." Cố Phi nhớ khi ấy mình bảo với Tưởng Thừa rằng nếu cậu có việc thì cứ đi trước, nhưng giờ đã khác xưa: "Tôi đến ngay, phiền cậu trông con bé giúp tôi một lát."
Sau khi cúp điện thoại Cố Phi vội vàng chạy ngay ra cửa, rồi lại lao nhanh quay trở lại, hấp tấp thay sang một chiếc quần ôm sát chân rồi xách theo mũ bảo hiểm chạy vội đi.
Lần đầu tiên gặp bạn trai, nhất định phải đẹp trai mười điểm.
Tưởng Thừa ngồi trên bậc thang mười mấy phút, cảm thấy nỗi bực dọc trong lòng mình sắp vòng quanh trái đất được một vòng đến nơi. Nhóc bẩn thỉu kia trượt ván khá là cừ, thừa dịp Tưởng Thừa phân tâm đã trượt đến bên cạnh cậu, chân đạp một cái móc ván trượt lên rồi chỉ tay ra đằng sau Tưởng Thừa.
"Ngầu lắm." Tưởng Thừa giơ ngón tay cái lên rồi quay đầu lại.
Phía sau có một cậu chàng đội mũ bảo hiểm ngồi trên xe mô-tô, Tưởng Thừa chỉ liếc một cái đã thấy cặp chân của cậu ta.
Đã dài lại còn thẳng.
Cố Phi cởi mũ bảo hiểm, nhìn Tưởng Thừa không chớp mắt, cảm thấy chuyện này thật sự hơi kỳ lạ.
Tưởng Thừa chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cậu ghét nhất việc không đâu bị người khác nhìn chằm chằm, tên này vừa đến đã hất nguyên một xô nước nóng lên tâm trạng vốn đã nát bét chả ra sao của cậu, bốc thẳng hơi lên đầu.
"Em làm sao thế này?" Cuối cùng Cố Phi cũng nhớ ra mình còn một đứa em gái: "Coi mặt mũi em này... rơi vào hố phân rồi hả?"
"Hẳn là bị bạn học bắt nạt." Tưởng Thừa nói.
Cố Phi quay đầu nhìn Tưởng Thừa: "Cảm ơn." Anh đưa tay ra: "Tôi tên Cố Phi, là anh trai của con bé."
Tưởng Thừa đứng dậy bắt tay với cậu ta: "Không có gì."
"Còn cậu?" Cố Phi nhìn cậu ấy.
"Hả?" Tưởng Thừa ngây ra.
"Tôi tên Cố Phi."
Ờ.
"Chậc, cậu tên gì?" Lời Cố Phi nghe có vẻ không thân thiện gì cho lắm, nhưng mà anh vẫn luôn mỉm cười nói chuyện.
Có điều câu "không đánh người đang cười" này có vẻ không áp dụng được với Tưởng Thừa: "Liên quan méo gì đến cậu."
"Được thôi." Cố Phi cúi đầu kéo tay Cố Miểu.
Tưởng Thừa phát hiện hai bên tóc được cạo sát da đầu của tên nom khá được nhưng lại phiền phức này có hình khuông nhạc, một bên là khóa Fa, một bên là nốt nhạc.
"Chở giúp cậu một đoạn nhé?" Cố Phi nghiêng đầu ra hiệu nhìn vali của Tưởng Thừa.
Dù biết Tưởng Thừa sẽ từ chối nhưng anh vẫn phải hỏi, ngộ nhỡ tý thiện cảm này không lấy được từ cậu ấy thì sao.
"Thôi khỏi." Nét mặt Tưởng Thừa viết đầy ba chữ "không đời nào."
"Nói lời cảm ơn với anh trai này đi." Cố Phi bước lên xe, đội lại mũ bảo hiểm, cách lớp che mặt tiếp tục nhìn Tưởng Thừa.
Cố Miểu cúi một góc 90 độ chào Tưởng Thừa rồi nhanh chóng leo lên ghế sau ôm hông Cố Phi.
Cố Phi đạp chân ga, chống xe quay đầu nhìn Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa cảm thấy cậu ta đang khiêu khích mình.
Cố Phi nhìn bạn trai tương lai rõ ràng đang bất mãn nhưng vẫn không hề tỏ ra yếu thế chút nào đối mặt với anh thì bật cười vỗ đùi.
Tưởng Thừa: ...?
"Chân đẹp lắm phải không." Cố Phi nhớ về sau Tưởng Thừa từng nói lần đầu tiên gặp anh, thứ thu hút cậu ấy nhất chính là đôi chân này.
Nói xong, không để Tưởng Thừa kịp phản ứng từ trạng thái hóa đá Cố Phi đã khởi động xe, xoay người lái đi.
"Má?" Giọng Tưởng Thừa suýt thì vút lên đến trời cao, cậu nhìn theo cái bóng vụt bay của xe mô-tô, bực đến mức xoay vòng tại chỗ.
Sao mấy người này đầu óc có bệnh còn không thèm khám đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com