Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

2.

Cố Phi sờ cái đầu trọc bóng của Cố Miểu, chợt hơi thất thần.

Lúc này Tưởng Thừa có lẽ đang ở nhà Lý Bảo Quốc, anh nhớ khi ấy chẳng qua bao lâu hai người đã gặp lại nhau, nhưng cụ thể vào thời gian nào thì không rõ lắm, điều này khiến anh thấy hơi nôn nóng.

"Khá lắm, em gái lại biến thành em giai rồi." Lý Viêm khoanh tay đứng bên cạnh nói.

Cố Phi vươn vai một cái rồi kéo đầu Cố Miểu lại xem còn tóc hay không, đúng lúc này cửa tiệm đột nhiên bị đẩy ra, anh ngoái đầu nhìn, khá lắm, nghĩ đến ai người ấy tới.

Chính Cố Phi còn không chú ý đến gương mặt mình ngay lập tức đã hiện lên ý cười.

Anh ngó Tưởng Thừa, lại tiếp tục ngó bốn tên chen chúc nhau sau quầy thu ngân bị Tưởng Thừa nhìn chằm chằm, trong đầu nhảy ra bốn chữ "không phải giống tốt", không kìm được vui vẻ.

Tưởng Thừa chẳng mấy mà đã phát hiện ra còn có ba người khác đứng trước giá để hàng, nổi bật nhất chính là cái đầu trọc lốc của bạn học Cố Miểu, anh trai con bé ngồi bên cạnh vừa hay ngậm thuốc lá liếc sang đây, tàn thuốc còn rơi lên cả trên đầu con bé.

Tưởng Thừa không có sở thích làm khỉ để người khác vây xem, vậy nên cậu lấy chai nước xong thì định tốc chiến tốc thắng.

Cố Phi đã đi tới bên kệ để hàng, yên lặng nhìn khuôn mặt đo đỏ của Tưởng Thừa.

Bị sốt rồi.

Cố Phi hơi đau lòng, cho đến khi anh đã ngoài ba mươi tuổi quay đầu nhìn lại Tưởng Thừa của năm mười bảy mười tám, tận sâu trong đáy lòng vẫn nảy sinh ra ý muốn bảo vệ cậu ấy.

Bạn trai nhỏ, bạn trai, thực sự hơi nhỏ.

"Xin chào quý khách." Cố Phi nói.

Tưởng Thừa liếc cậu ta một cái, tên này đã bị cậu xếp vào phạm vi đầu óc có bệnh, không việc gì phải để ý tới.

Cố Phi không hiểu vì sao Tưởng Thừa đáng lẽ phải nói vài câu gì đó với anh lại đột nhiên trở nên lạnh lùng đến thế.

Tưởng Thừa tung chai nước trong tay, xoay người chuẩn bị ra quầy thu ngân.

"Lấy chai nhỏ đi." Cố Phi ngăn cậu: "Uống không hết cũng không bị lãng phí."

Tưởng Thừa dừng chân, nhìn Cố Phi với ánh mắt cực kỳ khó tả.

Tên này nói rất đúng, cậu nhớ ra mình mua nước chỉ để uống viên thuốc, thế nhưng...

"Liên quan đếch gì đến cậu." Tưởng Thừa hẩy chai nước lên bàn.

"Hai tệ." Lý Viêm chen vào quầy thu ngân, sáp lên phía trước nhìn cậu chằm chằm.

Tưởng Thừa lấy tờ mười tệ đưa qua, Lý Viêm cúi đầu ấn mấy cái lên máy tính tiền, "Bạn Đại Phi à? Chưa gặp cậu bao giờ."

"Tôi không nói chuyện với bạn bè kiểu ấy." Tưởng Thừa lấy hai viên thuốc ra, uống ngụm nước rồi nuốt luôn.

"À." Lý Viêm liếc cậu rồi lại nhìn Cố Phi, trả lại tiền thừa cho cậu.

Tưởng Thừa đau đầu chóng mặt, ném chai nước mới uống được nửa vào thùng rác ở cửa xong bèn vén rèm bước thẳng ra ngoài.

"Ê, tên nhóc này thật là..." Phía sau truyền đến giọng nói của gã thu ngân kia, Tưởng Thừa không buồn quay đầu.

Cậu đứng trên bậc thang, trong phút chốc không biết mình nên đi đâu. Cậu nghĩ đến điều kiện trong nhà của Lý Bảo Quốc, chợt thấy hơi khó thở.

Lúc Tưởng Thừa bước ra ngoài Cố Phi bèn theo sát phía sau, Cố Phi phát hiện Tưởng Thừa vốn không đi bao xa, cậu ấy đứng giậm chân ngay trước cửa.

"Đại Phi?" Mấy anh em ở bên cạnh không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Cố Phi xua tay, đứng bên cửa nhìn chằm chằm Tưởng Thừa.

Quả nhiên tên này đứng ngoài cửa suy ngẫm về cuộc đời chưa được một phút đã bắt đầu lắc lư, cả người đổ về phía trước.

"Tưởng Thừa!" Trái tim Cố Phi thắt chặt, lao ra theo bản năng.

Tiếng chuông leng keng vang lên trong cửa tiệm, đám côn đồ hãy đang còn túm năm tụm ba với nhau tưởng có chuyện gì, thi nhau đá ghế chạy theo ra ngoài.

Cố Phi đỡ được Tưởng Thừa trước khi cậu đập mặt xuống đất, anh lật người Tưởng Thừa lại rồi vòng hai tay qua đầu gối ôm cậu ấy lên.

Lúc đứng dậy còn hơi lảo đảo, Cố Phi rủa thầm trong lòng một câu rồi gắng gượng đứng vững.

Đụng phải n khuôn mặt đần thối của Lý Viêm và đám không phải giống tốt, Cố Phi đưa thẳng người vào phòng nghỉ.

Cố Phi nhìn khuôn mặt vốn đã dừng trong ký ức của Tưởng Thừa, cái tên này dù có ngất xỉu thì vẫn cứ ngông nghênh không chịu được.

"Ngủ đi."Cố Phi cúi đầu hôn cậu thật khẽ mới đứng dậy ra ngoài.

"Đại Phi, mày như này là sao?" Lưu Phàm líu lưỡi hỏi.

"Gì?"

"Thì thằng nhóc ở trong đó đó, mày chưa rõ gốc gác thế nào mà đã cho người ta vào nằm à."

"Còn tháo giày cởi quần áo đắp chăn cho người ta nữa kìa." Lý Viêm bổ sung.

"Còn dùng cả khăn ướt... đậu." La Vũ không ngại rút củi bỏ đáy nồi.

"Chúng mày." Cố Phi rủ mi mắt: "Lượn đi."

"Đi đâu?"

"Chỗ nào tao không thấy thì lượn chỗ đấy."

"Chẹp," Trần Nhất Huy nói, "Chuyện gì đây?"

"Lượn," Cố Phi nói, "Mau lượn đi."

Bốn tên không phải giống tốt bị đuổi ra khỏi cửa, lúc Lý Viêm đi còn liếc vào phòng một cái: "Bên trong còn một tên nữa kìa, mày không đuổi hả?" Cố Phi không nói gì, dùng ánh mắt bình tĩnh tống cổ gã ta ra ngoài.

Lúc Tưởng Thừa tỉnh lại đầu óc còn choáng váng một trận, cậu nhìn chằm chằm trần nhà mấy giây liền, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật nhục nhã rằng mình đã ngã sấp mặt trên đường.

Cậu chống tay xuống giường ngồi dậy, ấy nhưng vừa động đậy thì một đống gì đó bên cạnh cũng động đậy theo, một cánh tay đỡ ở sau lưng cậu: "Từ từ thôi."

Tưởng Thừa bùng nổ tại chỗ, phản xạ có điều kiện hất tung cánh tay đó ra, cau mày nhìn chủ tiệm tạp hóa này.

Chắc hẳn là chủ tiệm, ngồi bên cạnh làm gì, quan sát mình lúc bị ngất?

Tưởng Thừa chợt thấy dạ dày bị trào ngược.

"Cậu căng thẳng làm gì." Cố Phi khi trưởng thành vốn đã kiên nhẫn hơn rất nhiều, càng khỏi nói đến việc người trước mặt anh là Tưởng Thừa.

"Cảm ơn." Tưởng Thừa nhận ra có lẽ là cậu ta đã khiêng cậu lên giường.

"Không có gì." Cố Phi nói, "Ốm thì đừng chạy lung tung, cứ nghỉ ngơi ở đây đi."

"Không cần đâu." Tưởng Thừa cúi đầu tìm giày.

Một cánh tay vươn ra chặn trước người cậu.

"Tôi bảo, hạ sốt rồi hãy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com