Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

8.

Tưởng Thừa lớn tới ngần này mới lần đầu tiên hưởng cảm giác được người ta che chở.

Mặc dù cậu bị người ta ép hưởng, song hảo cảm đối với Cố Phi vẫn tăng thần tốc như động cơ mô-tơ.

Vương Húc đã hùng hổ quay về chỗ, Tưởng Thừa để chổi quét nhà ra sau, nhìn cái ghế bị phủ một lớp vôi trắng xóa của mình rồi lại liếc sang Cố Phi.

"Hầy." Cố Phi xoay người đi lấy hai cái giẻ lau, "Giúp một tay nào bạn cùng bàn."

Tưởng Thừa không nói gì, cầm giẻ lau bắt đầu dọn dẹp chỗ ngồi với Cố Phi.

Buổi chiều Cố Phi không đi học, anh vốn không định hở tý lại trốn tiết như ngày trước, nhưng Cố Miểu lúc này vẫn chưa phải là đứa trẻ khiến người ta bớt lo, cảm xúc con bé đột nhiên không ổn nên Cố Phi chỉ đành ở nhà chơi với em gái.

Song kể cả anh không tới lớp thì cũng chẳng ai ở trường kiếm Tưởng Thừa gây chuyện nữa, ngay cả đám hóng hớt cũng bớt đi nhiều.

Suy cho cùng cũng chưa có một ai ở trường dám trêu vào Cố Phi.

Chuông tan học chiều vừa vang, Tưởng Thừa đã thu dọn đồ đạc ra khỏi lớp. Xung quanh vẫn có vài bạn học tò mò nhìn cậu, đều bị cậu lơ đi hết.

Nhà cũ của Tưởng Thừa đã thu dọn hết đống đồ lung tung của cậu gửi qua đây, ban nãy bên vận chuyển còn gọi điện nhắc cậu đi lấy.

Giờ Tưởng Thừa nghĩ đến những chuyện này đã không mấy buồn nữa, cậu bước chậm lên cây cầu cạn nhỏ, liếc mắt đã thấy cặp chân dài... đứng giữa cầu cầm máy ảnh chụp phong cảnh.

Thật ra không phải Tưởng Thừa cố ý chăm chăm nhìn chân người ta, mà là cặp chân dài này đặc biệt quá, liếc một cái đã nhận ra được ngay là Cố Phi.

Tay tên này cầm chiếc máy ảnh nhìn qua chuyên nghiệp ra phết, còn khoe ra tư thế nom có vẻ rất lành nghề, khiến Tưởng Thừa hơi bất ngờ.

Cậu còn đang xoắn xuýt xem có nên đi thẳng qua hay không thì có vẻ như Cố Phi đã chụp xong rồi, vừa hay quay người lại nhìn sang.

Mặc dù không biết tạo sao cậu ta quay một phát đã nhắm ngay được cậu, nhưng giờ cũng chẳng thể giả vờ như không thấy được nữa, Tưởng Thừa thở dài, vừa định bước qua thì thấy Cố Phi mỉm cười với mình, trông như đã đoán trước được gì vậy.

Tên này nom vui vẻ quá nhỉ.

Sau đó Tưởng Thừa liền thấy con hàng này rất thản nhiên chĩa máy ảnh về phía mình.

Tách tách.

"Đệt, mẹ nó cậu chụp linh tinh gì đó." Tưởng Thừa giật mình.

Cố Phi giơ ngón cái lên: "Thừa ca, siêu đẹp trai."

"Đẹp trai mẹ nhà cậu." Tưởng Thừa bước đến trước mặt cậu, muốn lấy máy ảnh đi.

"Thật đó." Cố Phi giơ máy ảnh ra sau: "Cực kỳ đẹp trai."

Tưởng Thừa trỏ cậu: "Xóa đi cho tôi."

"Hay cậu xem thử đi đã." Giờ Cố Phi lại dứt khoát đưa luôn máy ảnh cho cậu.

Tưởng Thừa đón lấy máy ảnh thấy nặng trình trịch.

Cái này lỡ phá hỏng mình phải đền đúng không?

Cố Phi thò tay giúp cậu mở ảnh, Tưởng Thừa không nói gì nữa.

Tổng cộng bốn tấm, cậu im lặng xem, không ngờ cậu trong ống kính của Cố Phi lại khá đẹp trai thật.

Không, không phải khá đẹp trai, mà là đẹp trai xỉu.

"Cho tôi giữ lại đi." Cố Phi đứng bên cạnh chợt nói khẽ, giọng điệu như xin xỏ.

Tưởng Thừa hơi mất tự nhiên: "Tay nghề của cậu tốt phết nhỉ, yêu thích chụp ảnh à?"

"Chụp chơi thôi." Cố Phi nói: "Chủ yếu là do cậu đẹp."

Tưởng Thừa liếc Cố Phi một cái.

"Nào chỉnh ảnh xong thì gửi cho cậu một bản."

Tưởng Thừa chần chừ chốc lát: "Ừ."

Vốn Cố Phi còn định hỏi xem cậu có muốn đến xem mình chỉnh ảnh hay không, thì cuộc điện thoại của Lý Bảo Quốc gọi tới đã phá rối hết bầu không khí, Tưởng Thừa xoay người đi thẳng về nhà.

Cố Phi trò chuyện đôi câu về Lý Bảo Quốc với Tưởng Thừa như trong trí nhớ, đến giao lộ thì Tưởng Thừa kéo khẩu trang lên.

"Tạm biệt." Cố Phi nói.

Thực ra Tưởng Thừa không hề có tâm trạng để chào tạm biệt, song trước khi đi vẫn liếc thoáng qua Cố Phi.

"Tạm biệt."

Nhìn Tưởng Thừa đi xa, Cố Phi châm một điếu thuốc, đối với những việc đã xảy ra từ lâu anh thật sự không nhớ được nhiều lắm, song ban sáng khi Đinh Trúc Tâm gửi tin nhắn tới bảo buổi tối muốn đến tiệm nhà anh nấu canh thịt dê, đã khiến Cố Phi nhớ ngay đến chuyện có người tay chảy đầy máu xông vào tiệm khi mọi người mới ăn được nửa bữa lẩu trong ký ức.

Anh vẫn luôn không rõ vì sao tay Tưởng Thừa khi ấy lại bị như vậy.

Thuốc hút xong, có lẽ Tưởng Thừa cũng đã về tới nhà, Cố Phi lắc đầu, chậm rãi tiến vào con đường Tưởng Thừa vừa đi.

Tưởng Thừa đứng trong phòng, nghe hiện trường cuộc cãi lộn thi xem ai giọng to hơn của Lý Bảo Quốc với vợ chồng con trai ông ta đằng sau cánh cửa.

Đây chính là gia đình thật sự của cậu, nơi gien được truyền thừa trong xương cốt của cậu.

Lý Thiến từng tới gõ cửa, muốn đưa ít đồ ăn vào cho Tưởng Thừa. Tưởng Thừa từ chối hai lần mới tiễn được người đi, cậu ngẩn ngơ chốc lát, đột nhiên thấy lồng ngực khó thở. Cậu bước đến gần cửa sổ, vặn chốt cửa ra.

Cửa sổ không mở.

Tưởng Thừa đột nhiên nổi nóng đẩy mạnh vài cái, cánh cửa vẫn cứ như bị kẹt cứng ở đó.

Tưởng Thừa nhìn chằm chằm vào nó hai giây, hít sâu một hơi rồi xoay người nhấc một cái ghế lên, không buồn chớp mắt quăng thẳng lên cửa sổ.

Tiếng vỡ tan giòn giã nổ vang bên tai, Tưởng Thừa như tìm được lối ra trong bóng tối, nện từng cú lên tấm cửa thủy tinh.

Cố Phi vốn đang dựa trên thân cây trước toà nhà của Lý Bảo Quốc thất thần, còn đang mải nghĩ xem bao lâu nữa Thừa ca mới ra ngoài thì đột nhiên trên đầu ầm một tiếng, khiến anh giật nảy mình còn "Đệt" được một câu rõ to.

"Mẹ nó ai vậy hả!" Cố Phi trợn mắt ngẩng đầu lên nhìn.

Song tất cả những gì anh có thể thấy là từng mảnh thuỷ tinh rơi xuống từ khung cửa sổ hắt ra vài vệt sáng lờ mờ trong đêm tối.

Cố Phi sửng sốt, anh nhận ra đây là cửa sổ nhà Lý Bảo Quốc.

Giây tiếp theo, Cố Phi đã thấy cậu bạn trai nhỏ mình không ngừng ngóng trông, hết sức nhanh nhẹn, chống tay lên bệ cửa sổ nhảy vọt ra ngoài.

Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, Cố Phi thậm chí còn muốn vỗ tay hô to thật con mẹ nó đẹp trai ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com