Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20: ƠN TRỜI


Wednesday's POV:

Enid và tôi đang yên bình nằm trong vòng tay nhau. Bệnh viện thông báo rằng chúng tôi được phép xuất viện sau hai ngày nữa.

Tôi tựa đầu vào ngực cậu, trong khi ngón tay cậu đang lướt dọc theo lưng tôi. Điều này làm tôi rất thư giãn, cảm giác mà tôi đã không có được trong gần tám năm nay. Cho đến khi có một "vị khách" không báo trước mà xông vào phòng.

"THẤY CHƯA! CÁC CẬU NỢ TỚ 50 ĐÔ LA!" Yoko vui sướng hét vào mặt Divina và Bianca.

Giọng nói chói tai này đột ngột phát lên cùng với đôi mắt mở to đó làm tôi giật mình ngã khỏi giường bệnh. Tôi sẽ bắt cóc ba tên này rồi moi r.u.ộ.t sống họ ra vì dám làm chuyện này. Tôi hoàn toàn không thích trò hề này.

Tuy nhiên, Enid xem ra lại rất thích, cậu nằm trên giường cười khúc khích với khuôn mặt đỏ bừng.

"Chúc các cậu chầu ông bà một cách đau đớn dưới tay tớ."

"Wednesday!"

Nếu không vì Enid, tôi đã cho ba người này nếm mùi của tra tấn là gì vì cái tội đem tôi ra mua vui. Đời sống cá nhân tôi là của cá nhân tôi. Không phải là của tôi và năm trăm con người khác sống cùng. Lại thêm, nếu tôi muốn hẹn hò với Enid, tôi nghĩ là mình cần phải làm quen với chuyện có người xen vào cuộc sống của tôi sau này rồi.

"Thật tình mà nói, vừa xem được cảnh đó thì mất 50 đô la với c.h.ế.t cũng đáng." Divina đùa.

"Đồng ý, nhưng mà không phải dưới tay Wednesday. Tớ thà là Kent hơn là cậu ta." Bianca nói, đảo mắt.

Kent.

Tôi ghét cậu ta.. hơn hầu hết mọi thứ. Cậu ta luôn là người phiền nhiễu, xen vào những thứ không liên quan đến mình.

"Mấy cậu làm quá rồi đó! Nhưng mà tớ tò mò là mấy cậu cược vào bọn tớ bao lâu rồi?" Enid hỏi.

Yoko nhếch mép trong khi nhìn qua Divina, "Bọn tớ đã cá cược kể từ tháng thứ hai từ khi đầu sứa đây dọn đến Nevermore ở với cậu."

Lại cái giọng điệu này. Tôi sẽ xử cậu ta.

"Gọi tớ như vậy lần nữa thì tớ tiêm tỏi vào mạch cậu."

"Cậu sẽ không thể đâu. Tớ biết là cậu đâu có dám làm vậy. Làm sao cậu dám xử bạn thân của người yêu bé nhỏ của cậuuuuuuuu-"

Tôi ngắt lời cậu ta, thật chịu không nổi nữa với sự vô tri này, "Im lặng đi."

"Xì!" Cậu ta vẫn nói sau khi tôi ngắt lời.

"Chà, xem ra hai cậu hòa hợp quá nhỉ." Bianca châm chọc.

"Ồ yeah, chúng tớ như là bạn thân vậy." Yoko nói với giọng đầy mỉa mai.

Đối với tôi, Yoko phiền phức như cái phím máy đánh chữ của tôi bị kẹt vậy. Cậu ta luôn chọc tôi nổi điên rồi phạm tội, sau đó thì làm như mình là nạn nhân vậy.

Tôi nhìn qua Enid, cho cậu nhìn ra được mong muốn "Đem.tụi.này.ra.khỏi.đây" đang bùng cháy trong mắt tôi.

"Hey mọi người, tớ yêu mọi người nhưng mà các cậu có thể xuống lấy cho tớ một ít cà phê và đồ ăn không? Đồ ăn ở đây như hạch vậy." Giọng Enid ngọt ngào và chân thành nhất có thể.

Mắt tôi bị thu hút bởi nụ cười xinh đẹp của Sinclair. Nó có thể thắp sáng căn phòng này theo đúng nghĩa đen. Lời nguyền Addams đã hoàn toàn xâm chiếm cơ thể tôi lúc này, mọi thứ từ người con gái này đều khiến tôi muốn dâng hiến bản thân mình cho cậu ấy, để cậu mặc sức sai khiến, miễn là cậu muốn.

"Yeah... yeah để tụi tớ đi." Divina ra hiệu đã hiểu bằng mắt với Enid.

"Cảm ơn cậu, các cậu là nhất!"

Rồi bọn họ rời đi, nhanh như cái cách họ xuất hiện vậy, bây giờ chỉ còn lại hai tôi.

"Tớ xin lỗi. Tớ không nghĩ là họ sẽ đi quá xa như vậy." Enid nhìn tôi nói.

"Không sao, mặc dù tớ suýt xử đẹp bạn thân của cậu."

Cậu lại bắt đầu cười khúc khích, tôi bước lại giường cậu. Lúc này tôi muốn ở bên cạnh cậu dù thế nào đi chăng nữa, chắc là do lời nguyền đang phát huy tác dụng rồi.

Tôi ngồi trên giường, cạnh cậu, tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm kia. Chúng nói lên rất nhiều câu chuyện trong đó, có những chuyện khiến tôi muốn rơi vài giọt nước mắt.

Enid là một người rất giàu cảm xúc, cậu luôn bộc lộ cảm xúc của mình với người xung quanh. Nhưng dù vậy, cậu không bao giờ để người khác biết câu chuyện đằng sau những cảm xúc ấy. Nói một cách tế nhị thì chúng tôi giống nhau ở điểm đó.

"Wednesday?" Enid lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh lặng yên bình.

"Gì Enid?"

"Sau khi ra khỏi đây, tụi mình đi đâu đây?"

Tôi vẫn chưa nghĩ đến. Chúng tôi sẽ làm gì nếu như không còn quái vật để chiến đấu. Không còn chuyện bí ẩn để điều tra. Không còn câu chuyện nào để viết.

Liệu tôi và Enid sẽ giống như cha mẹ tôi?

Chúa ơi. Tôi thà bị lấp dưới mớ màu sắc chói rực còn hơn là trở nên giống họ. Thế giới này không cần thêm một cặp đôi nào giỏi việc làm phiền người khác như họ nữa.

Hay là chúng tôi sẽ trải qua cuộc sống của những đứa trẻ vị thành niên điển hình sau chuyện này?

Có rất nhiều nơi tôi muốn đưa Enid đến. Cậu ấy còn chưa biết hết một nửa về lịch sử gia đình tôi. Nên là tôi nghĩ sẽ có nhiều thứ để chia sẻ với cậu khi mà hai chúng tôi không còn bận tâm về vấn đề gia đình nữa.

"Tụi mình làm chuyện mình thích."

"Nếu vậy, tớ muốn có một buổi hẹn hò thật sự với cậu. Không phải cái trước đó trong đầu cậu. Tớ không quan tâm chúng ta sẽ đi đâu, tớ chỉ cần được bên cạnh cậu là được."

Một buổi hẹn.

Một buổi hẹn?

Một buổi hẹn...

Tôi nghĩ là hẹn hò sẽ củng cố thêm địa vị "bạn gái" của chúng tôi, và chắc chắn đám bạn của Enid sẽ phát cuồng nếu biết chuyện cho mà xem. Tôi chưa chắc có chịu được việc họ la hét hay không, nhưng nếu Enid muốn. Tôi sẽ làm.

"Được thôi. Vậy sau đó thì sao?"

"Tớ muốn tụi mình tản bộ ở khu rừng đằng sau nhà cậu, cái mà ở gần nghĩa trang nhà cậu ấy. Pugsley đã từng dẫn tớ tới coi ngôi nhà trên cây ngầu lòi cậu có. Tớ nghĩ sẽ vui lắm đó." Enid nói, nụ cười tận đến mang tai.

Tôi khá hào hứng khi nghe cậu ấy muốn những hoạt động tách biệt với mọi người. Chắc là tôi phải cảm ơn Pugsley vì đã khoe Enid ngôi nhà đó, ơn trời là nhờ nó mà buổi hẹn hò sẽ không phải là một buổi hoạt động cộng đồng.

Ngôi nhà trên cây sẽ là nơi lý tưởng cho buổi dã ngoại nhỏ và xem phim, tôi có thể sắp xếp một con đường trải đầy hoa hồng, hoa tulip và những chiếc lồng nhỏ để Enid bước đi trên đó. Sau đó, chúng tôi sẽ đi bộ ngắm hoàng hôn khoảng ba mươi phút.

Hoàn hảo.

"Được, vậy thì chúng ta sẽ có một buổi hẹn ở nhà trên cây."

—--------------------

Chương này khá ngắn do là hai đứa đang ở bệnh viện nên cũng không có nhiều thứ xảy ra. Vậy là hành trình để hai đứa này thừa nhận cảm giác của nhau sắp xong rồi đó mấy bồ.

2 chương còn lại nữa thôi, cảm ơn các bồ đã theo dõi đến đây :) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com