17 - bald
tongue tied. | bald
"Cưng à, em không sao thật mà..."
Jaehyun có vẻ không sao thật, chỉ là lưng cậu hơi đau một chút- dù ngã sóng soài trên sàn bê tông thế kia. Buổi luyện tập kết thúc ngay khi tai nạn xảy ra, Taeyong là người đỡ cậu đến phòng y tế. Suốt đoạn đường đi, Jaehyun cứ thuyết phục Taeyong rằng cậu vẫn ổn nhưng Taeyong vẫn nghiêm mặt, không ngừng lo lắng cho đến khi nào chính bản thân anh xác nhận Jaehyun thật sự ổn mới thôi.
Sau khi Taeyong kiểm tra toàn bộ vết thương của Jaehyun, anh thở phào rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cậu, bĩu môi dỗi. Jaehyun nắm tay anh, khúc khích cười.
"Y tá à, anh đã kiểm tra kĩ hết chưa?"
Anh thôi không dỗi nữa mà quay cố nặn ra một nụ cười.
"Em nói rồi, không có gì phải lo cả," Jaehyun nói, "Chúng ta đi thôi?"
Taeyong ngẩng đầu, ý hỏi Jaehyun là đi đâu. Trong một giây thoáng qua, cậu thấy vẻ ngơ ngác của anh khi tò mò điều gì đó thật đáng yêu chết đi được.
"Đi chơi đâu đó cho khuây khỏa đi. Em mời."
Ánh mắt anh lập tức bừng sáng.
'Tất nhiên rồi. Đi thôi!'
Taeyong hào hứng đứng bật dậy, tự vác túi lên nhưng vì quá nặng nên anh chau mày cố vác chúng đi, Jaehyun đang bị đau, anh không thể dựa dẫm cậu được. Jaehyun cũng đành chịu, anh chắc sẽ không để cậu xách đồ hộ mà yên lặng đi cạnh anh.
Hai người dừng chân tại một quán cà phê, nó xa hơn Taeyong nghĩ và trông có vẻ khác lạ. Có rất nhiều quán cà phê trang trí rất đẹp, nhưng nơi này một mang vẻ đẹp cổ điển, tinh tế đến từng cho tiết nhỏ. Nó có những chiếc kệ chất đầy sách thay vì board games như những quán khác và quạt trần, dù đa số quán bây giờ đều trang bị điều hòa. Taeyong nhìn cầu thang dẫn lên lầu hai, nơi có vài căn phòng nhỏ- như dành cho những người đi theo nhóm vậy.
"Anh muốn lên đó?"
Taeyong bĩu môi, gật đầu.
"Anh lên đó đợi trước đi."
Anh chầm chậm đi lên cầu thang gỗ, trên đó là một không gian ấm cúng cổ kính. Có gối tựa, những dây đèn chớp tắt đủ màu sắc để trang trí, không có ghế- chỉ có mỗi sàn gỗ thôi, tựa như một căn gác mái. Taeyong tùy tiện ngồi vào một góc và Jaehyun cũng vừa lên tới.
"Em gọi món xong rồi," Jaehyun lom khom đi vào vì trần nhà khá thấp và ngồi xuống cạnh anh.
'Em trả cho anh luôn rồi?'
Jaehyun cười cười, dịch sát vào người anh và thản nhiên nằm lên đùi anh.
"Tất nhiên, em đã nói mời anh mà."
Taeyong bắt đầu nghịch những lọn tóc nâu mềm của cậu, cuộn chúng vào đầu ngón tay rồi lại thả ra, xong quay sang xoa bóp vùng đầu cho cậu, còn cậu chỉ lẳng lặng ngắm anh. Cậu biết Taeyong thật sự rất xinh đẹp, trước nhan sắc đẹp tuyệt mỹ này, tim cậu chưa bao giờ ngừng xao xuyến vì anh.
Người phục vụ mang nước uống đến, Taeyong nhấc đầu cậu lên và đi ra bê chiếc khay. Là hai ly sinh tố và hai chiếc bánh chocolate, trông rất bắt mắt.
"Jungwoo nói anh thích đồ ngọt," Nhìn vẻ nghệch ra của anh Jaehyun liền giải thích.
Đúng vậy, anh thích đồ ngọt. Anh nhấc ly của mình và nhấp thử một ngụm, đuôi mắt cong lên vui vẻ, tay còn lại tiếp tục nghịch tóc của Jaehyun, chúng vừa dày vừa mượt nên anh cứ thế nghịch mãi. Jaehyun cũng không ý kiến gì, họ yên lặng tận hưởng giây phút yên bình ấy.
"Anh nghịch như thế là muốn em hói đầu à?"
Anh tròn mắt nhìn cậu rồi chau mày. Một tay búng lên trán cậu và thôi không nghịch nữa, anh khoanh tay ngoảnh đi chỗ khác, tiếp tục uống ly nước đã vơi hơn nửa.
'Không muốn.'
Jaehyun cười thầm, "Tại sao?"
'Chỉ là... không muốn thôi.'
"Vậy thì giúp em một việc đi."
Jaehyun ngồi bật dậy, nhấc ly uống một ngụm thức uống. rồi lại quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt như chứa cả dãy ngân hà ấy. Cậu có thể ngắm chúng ở khoảng cách này mãi mãi.
"Hôn em."
Taeyong cứ ngỡ mình nghe nhầm, anh đỏ mặt tránh né cậu và thụt lùi ra phía sau một chút vì căng thẳng. Cậu ấy muốn điều đó thật sao? Jaehyun nghiêng người giữ eo anh, một thân to như bò áp sát vào anh.
"Em đùa thôi. Đừng căng thẳng thế chứ, Tae."
Lý do anh ngoảnh đi là vì suy nghĩ không biết phải hôn ở đâu. Về vấn đề hôn nhau này, anh đã sẵn sàng hôn cậu, sao lại từ chối chứ? Nhưng hôn ở đâu mới được? Thật sự quá là ngại nếu hỏi cậu muốn anh hôn ở đâu.
Taeyong suy nghĩ một lúc rồi lấy giấy bút ra. Jaehyun có chút bối rối không biết anh muốn nói gì với cậu mà suy nghĩ đăm chiêu như thế. Cuối cùng thì mảnh giấy cũng chìa ra trước mặt cậu.
'Thỏa thuận thế này nhé. Nếu em thắng giải đấu sắp tới và giành được vị trí MVP của đội, anh sẽ chiều ý em, hôn em bất cứ chỗ nào mà em muốn.'
Taeyong nhìn cậu bình thản uống nước rồi ăn bánh. Cuối cùng là nhếch môi sau khi đọc xong mảnh giấy và nhìn anh, anh bật ngón tay cái hỏi ý xem thỏa thuận thế này có được không.
"Được rồi, em sẽ cố gắng hết sức," Jaehyun nói, miệng nhâm nhi ly sinh tố vị đào, hương vị yêu thích của cậu. Còn Taeyong thì cưng chiều đút bánh cho cậu ăn.
Taeyong nhận ra một điều rằng Jaehyun thật sự rất bám người. Cậu cứ ôm anh bất cứ khi nào có cơ hội, thỉnh thoảng lại hôn trán anh, lại còn thích vùi mặt vào hõm cổ anh nữa. Khi đã yêu rồi mọi hành động người ấy làm cho mình dù ngốc cách mấy cũng hóa đáng yêu. Thôi thì bám người một chút cũng được, cậu càng lúc càng trở nên đáng yêu trong mắt anh.
"Anh thấy đem lòng yêu một người trong khoảng thời gian ngắn như vậy, liệu... có bền vững không?" Jaehyun đột nhiên nghiêm túc hỏi, cậu nhìn anh trong khi anh đang chăm chú vào quyển sách trước mặt.
Rời mắt khỏi quyển sách, Taeyong cũng nhìn cậu. Thời gian như ngừng lại ngay tại khoảnh khắc này, tim họ dần mất kiểm soát mà đập loạn khi mắt đối mắt, cảm nhận sự bình yên và tình yêu trong mắt nhau. Không ai trong hai người có kinh nghiệm với chuyện yêu đương, nhưng họ có thể nói rằng mình sẽ trao cho nhau thứ cảm xúc chân thành nhất từ tận đáy lòng để tiến xa hơn trong tương lai. Gặp nhau đây chính là định mệnh, ai cũng nên trân trọng nó.
Không biết từ khi nào mà Jaehyun đã kề sát mặt anh, hơi thở của cậu nóng rực, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, chỉ một cái động nhẹ môi cậu sẽ chạm môi anh ngay. Bỗng một tiếng chuông điện thoại reo lên đến chói tai cắt ngang, phá hỏng hết bầu không khí lãng mạn. Taeyong đỏ mặt quay đi hướng khác. Jaehyun nhặt điện thoại lên, nghiến răng nhìn tên của kẻ đang gọi đến.
"Thật biết cách phá đám đó, Yuta."
Tiếng cười ha hả của Yuta truyền đến, "Đang ở riêng với nhau à? Thật là, nhanh quá rồi đấy! Đừng quên dùng bao-"
Taeyong nghe rõ mồn một những lời ấy, mặt anh càng đỏ thêm nếu chuyện đó xảy ra thật.
"Bọn em không làm gì hết, được chưa? Gọi em có việc gì?"
"Định hỏi em đang ở đâu để anh mang mô tô đến trả."
"Rồi anh đi gì về nhà?"
"À, không cần lo cho anh. Hôm nay anh ở cùng với Sicheng."
Jaehyun cười ẩn ý, "Lại nữa à?"
"Có vấn đề gì không, chỉ có em suy nghĩ lung tung thôi."
"Em biết rồi, em sẽ gửi địa chỉ."
"Ừ, anh đến ngay đây."
Jaehyun đặt điện thoại sang một bên sau khi nhắn cho Yuta địa chỉ và quay lại với Taeyong.
"Xin lỗi anh..."
Taeyong hiểu ý, cười khổ với cậu.
"Anh muốn đi mô tô về cùng em không?"
___
200123
edit: 200316
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com