07
Gió biển mang theo vị mặn.
Nghiêm Hạo Tường đưa Hạ Tuấn Lâm ra khỏi quán bar, cả hòn đảo nhỏ đều sáng lên cùng ánh neon vô cùng tuyệt đẹp. Bọn họ dạo bước trên con đường dài ven biển cùng ánh đèn mờ nhạt, lan can trắng ngăn cách toàn bộ vách đá dốc đứng và làn sóng hung hiểm đang đánh tới.
"Tôi rất lâu rồi không được đi dạo như này." Nghiêm Hạo Tường đi trước Hạ Tuấn Lâm, giang rộng vòng tay đón lấy làn gió biển đang thổi về.
Hạ Tuấn Lâm nhìn bóng lưng của hắn, thật là quạnh quẽ, thật là gầy; cùng người có chút ngoan cố và ngây thơ vừa rồi trong quán bar kia chênh lệch rất lớn.
Cậu giơ điện thoại lên chụp bóng lưng ấy.
"Làm ngôi sao đúng là mệt mỏi, không có không gian cá nhân cũng không có bí mật." Hạ Tuấn Lâm nhìn kết cấu bức ảnh rồi thuận miệng nói.
Nghiêm Hạo Tường không biết lúc nào đã xoay người lại, nói: "Thật ra là có đó."
Giống như là nghĩ Hạ Tuấn Lâm không hiểu lời mình, một lát sau hắn lại nói lại: "Bí mật, là có đó."
Hạ Tuấn Lâm buông điện thoại di động xuống rồi nhìn người đàn ông còn chút tính trẻ con trước mắt, có chút buồn cười nói: "Vậy anh nói đi, bí mật ở đâu cơ?"
Nghiêm Hạo Tường không trả lời, hắn duỗi lưng một cái, đột nhiên xoay người đi mấy bước tới gần Hạ Tuấn Lâm.
"Cậu muốn uống rượu không?" Hắn đột nhiên thốt ra một câu.
"Anh có bệnh à, chúng ta mới đi ra từ quán bar." Hạ Tuấn Lâm mặt không biến sắc nói.
Nghiêm Hạo Tường cong ngón tay đẩy đẩy bả vai Hạ Tuấn Lâm nói: "Nhưng mà vừa rồi, cậu uống cola tôi thì uống nước."
Hạ Tuấn Lâm: "......"
Khi lấy được lon bia từ máy bán hàng tự động ra, Hạ Tuấn Lâm lại lấy được thêm một gói khoai tây chiên. Hẳn là trước họ có một người anh em nào đó sử dụng máy bán hàng tự động không sờ cẩn thận, thế là Hạ Tuấn Lâm liền miễn cưỡng lấy làm của riêng.
Nghiêm Hạo Tường cảm thấy có chút buồn cười khi nhìn dáng vẻ cậu ôm gói khoai tây chiên đã bóc một cách khấp khởi, lại cạch cạch nhét thêm mấy đồng xu vào chọn tất cả số khoai tây chiên còn lại trong máy.
"Tôi cảm thấy mình bây giờ như là một người bán khoai tây chiên dạo vậy." Hạ Tuấn Lâm ôm một đống khoai tây chiên, cả khuôn mặt đều bị che khuất đến nỗi không thấy đường đi. Kẻ đầu têu bên cạnh_ Nghiêm Hạo Tường mở lon bia nhấp một hụm, khóe miệng lại giương lên.
Cứ đi cứ đi như vậy, hai người tới một đài quan sát nhỏ, thế nhưng bởi vì đã tối muộn, đài quan sát đã bị lan can bao vây khóa lại.
"Cầm giúp tôi."
Cái lạnh buốt của lon nước chạm đến mu bàn tay Hạ Tuấn Lâm khiến cậu vô thức nhận lấy rồi sau đó mới kịp phản ứng, cố gắng ngó đầu ra từ đống khoai tây chiên liền thấy Nghiêm Hạo Tường hai tay giữ chắc lan can nhảy lên, thân thủ vô cùng mạnh mẽ bay qua rào chắn.
"Tôi nói này, anh dù sao cũng là thần tượng, vượt rào như vậy có hợp lý không?" Hạ Tuấn Lâm yên lặng rụt đầu về, đột nhiên cảm thấy trên tay trống không, Nghiêm Hạo Tường đã lấy hết đồ trên tay cậu đi, sau đó một mặt chân thành nhìn cậu.
Hạ Tuấn Lâm vẫy vẫy tay từ chối nói: "Bỏ ngay cái ý nghĩ của anh đi, tôi sẽ không nhảy."
Để bia cùng khoai tây chiên xuống, Hạ Tuấn Lâm vẫn là ngồi bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, trong ánh trăng sáng tiếng sóng biển vỗ vào những phiến đá ngầm lại cực kỳ nhẹ nhàng.
"Hạ Tuấn Lâm, cậu cảm thấy Nghiêm Hạo Tường là người như thế nào?" Nghiêm Hạo Tường mở lon bia thứ hai, ngữ khí rất nhẹ hỏi.
"Đẹp trai, rất nổi, có chút ngốc*." Hạ Tuấn Lâm thành thật trả lời.
*bản gốc là "二" có nghĩa là 2; nhị. Theo mình hiểu là "ngốc" đó, ai biết rõ thì góp ý giúp mình nha
Lon bia lạnh được đưa tới trước mặt, Hạ Tuấn Lâm đưa tay ra lấy, chạm vào đầu ngón tay cũng lạnh buốt không kém của Nghiêm Hạo Tường, cậu nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.
Hạ Tuấn Lâm uống một ngụm bia, chất lỏng lạnh lẽo thuận theo khoang miệng mà trượt xuống yết hầu phối hợp với từng làn gió đêm mát mẻ, đó là sự thoải mái dễ chịu khó mà hình dung được. Vậy là cậu liền hăng hái uống thêm mấy ngụm, một lon không đủ lại mở một lon khác.
Hạ Tuấn Lâm nghiêng nghiêng đầu, nhìn đại minh tinh ngay bên cạnh, đột nhiên tâm huyết dâng trào đánh tan sự trầm mặc, hỏi: "Đại minh tinh giống anh muốn cái gì là có cái đó, cũng sẽ có nguyện vọng sao?"
Nghiêm Hạo Tường nghe cậu hỏi như vậy liền xoay đầu lại nhìn, nhưng mà không có trả lời câu hỏi của cậu, mà lài hỏi ngược lại: "Vậy nguyện vọng của cậu là gì?"
Uống bia vào kích thích thần kinh, khiến dạ dày nóng lên, Hạ Tuấn Lâm không chút suy nghĩ đáp: "Tôi à, tôi chỉ mong áp lực của chính mình có thể ít đi một chút." Dừng một lúc, lại nhẹ giọng nói: "Hi vọng có thể khiến bản thân vui vẻ."
"Cậu không vui sao?" Nghiêm Hạo Tường không chú ý tới biểu tình Hạ Tuấn Lâm có chút thay đổi nhỏ.
Hạ Tuấn Lâm bật cười nói: "Anh vẫn chưa trả lời tôi đâu đấy, nguyện vọng của anh là gì?"
Nghiêm Hạo Tường ngắm những vì sao trên trời, có vẻ như đang suy nghĩ về điều gì đó, trầm mặc một lúc rồi nói: "Bởi vì tôi muốn hướng tới là sự tự do, khi trước xem được những bộ phim về phúc lợi công cộng, rõ ràng có thể ở trong biển rong chơi mà giờ các sinh vật biển luôn bị rác thải quấn quanh, thậm chí vì nó mà chết, điều này khiến tôi rất khó chịu." Uống cạn lon bia cuối, Nghiêm Hạo Tường lại nói: "Cho nên tôi tới tham gia lễ hội thả diều ba ngày này chính là hi vọng sức ảnh hưởng của tôi có thể kéo theo một vài người quan tâm tới bảo vệ môi trường biển, để sinh vật biển cũng có thể tự do sinh hoạt ở nơi này."
Hạ Tuấn Lâm kinh ngạc trước những lời nói này, thật ra những dạng hoạt động mời người nổi tiếng đến như này chẳng qua chỉ là vì gia tăng mánh lới quảng cáo. Rất nhiều người đều là vì tiền mà làm việc, ít ai giống Nghiêm Hạo Tường có cảm giác chân tình như thế, chính là thực sự chú ý đến ý nghĩa phía sau của hoạt động.
Cái nhìn của Hạ Tuấn Lâm đối với Nghiêm Hạo Tường có sự đổi mới rõ rệt.
"Tóm lại, nguyện vọng lớn nhất của tôi là trở thành Hải Vương đó*." Nghiêm Hạo Tường nửa đùa nửa thật nói.
*gốc là "海王", có nghĩa thứ hai là người hay trêu đùa tình cảm của người khác, một chân đạp nhiều thuyền, tung lưới thả thính nhiều "con cá"
"...... Vương Bát*cái gì cơ?" Hạ Tuấn Lâm cau mày hỏi lại.
*gốc là "王八", nghĩa thứ nhất là con rùa, baba; nghĩa thứ hai là dùng để mắng người (thường là người bị vợ, bạn gái cho đội nón xanh hoặc là đồ kh*n)
Nhìn Nghiêm Hạo Tường bị sặc bia, Hạ Tuấn Lâm một bên vỗ vỗ lưng cho hắn, một bên cảm thán mình quả nhiên có khoảng cách thế hệ với người trẻ tuổi thời nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com