Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Điệu nhảy kết thúc, Nghiêm Hạo Tường dường như thấy được ống kính của Hạ Tuấn Lâm, hướng về phía máy ảnh nghiêng đầu nở một nụ cười.

Khi quay về sau hậu trường, Nghiêm Hạo Tường liền phát Wechat cho Hạ Tuấn Lâm một dòng tin, bảo rằng ngày mai sau khi lễ hội thả diều kết thúc muốn hẹn gặp cậu.

Hạ Tuấn Lâm biểu thị hoài nghi sâu sắc đối với hai chữ "hẹn gặp" này xong trong lòng lại bắt đầu sinh ra một chút mong đợi nhỏ. Gửi lại một dấu chấm lửng rồi mới gõ một chữ "được" đồng ý lời mời này.

Không biết có phải do quá đột ngột hay không mà chuyện vừa thấy đã yêu này cũng có một ngày có thể rơi xuống đầu mình, Hạ Tuấn Lâm mím mím môi, mặt đột nhiên lại đỏ lên.

Vậy nên...... Đây coi như là hẹn hò nhỉ? Thật sự luôn đó.

Chiếc diều được thả nơi xa hình cá koi đỏ lớn đang đón gió, hình dáng uyển chuyển đung đưa xuyên qua những đám mây trên bầu trời dần dần bơi về điểm cuối cùng nơi chân trời, hết sức xinh đẹp.

Không biết do đâu, tâm trạng của cậu cũng bừng lên giống như thời tiết tại hải đảo vậy_ trời trong xanh.

Sau khi kết thúc công việc quay chụp vào buổi chiều, Hạ Tuấn Lâm về đến phòng liền thấy một phần món Nhật tinh xảo đặt trên bàn ăn, trên chiếc hộp gỗ đựng đồ ăn còn dán một tờ giấy nhớ, vẫn là nét chữ rồng bay phượng múa: Ăn nhiều vào nhé!

Hạ Tuấn Lâm vuốt ve hộp gỗ nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại rồi gửi cho Nghiêm Hạo Tường một lời cảm ơn.

Đối phương một lát sau trả lời: Cậu thích là được rồi.

Thế là Hạ Tuấn Lâm ăn no nê rồi ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì trời đã trời tối rồi, điện thoại rung rung hai lần, màn hình sáng lên.

Vốn tưởng rằng là của Nghiêm Hạo Tường, ấn mở mới phát hiện là mẹ mình gửi tin nhắn tới. Chính cậu cũng không có phát giác được khi mình mở máy lên có một chút thất vọng nhẹ.

Mặc dù rất sợ mẹ liên lạc, nhưng là lần này tin bà gửi tới lại không phải muốn đòi tiền mà là nói rằng trong nhà gần đây đã có chút tiền tiêu, không cần cậu tiết kiệm để gửi tiền về nữa.

Hạ Tuấn Lâm nhìn nội dung trên màn hình điện thoại một cách kỳ lạ, cảm thấy mình hôm nay chụp một bức cá chép đuôi đỏ kia thật sự rất hiển linh.

Trong đêm đó cậu đã đi bộ trên con đường từ hội trường đến đài quan sát năm sáu lần liền, gió biển cũng không thể xua đi niềm vui của cậu. Cậu thuận theo lối lan can trắng đi chụp cảnh sóng cả mãnh liệt đánh tới biển đen bao la kia, vậy mà trong bức ảnh lại có thêm một phần hân hoan nho nhỏ.

Kết cấu ảnh chụp luôn đại biểu cho tâm trạng của Hạ Tuấn Lâm, lần này cũng không ngoại lệ, cậu thực sự là rất lâu rồi mới thoải mái như vậy.

Ngày cuối cùng của lễ hội do gió lớn mà phải hoãn lại hai ngày, Hạ Tuấn Lâm nhàn nhã chỉnh sửa ảnh trên sân khấu của Nghiêm Hạo Tường cả một ngày trời.

Người vốn hẹn gặp vậy mà không có động thái gì, Hạ Tuấn Lâm cũng không đi hỏi nhưng cứ cách nửa giờ lại ngó ngó điện thoại.

Cuối cùng lúc bảy rưỡi tối Nghiêm Hạo Tường mới phát tới một cái định vị của nhà hàng, Hạ Tuấn Lâm sau khi chỉnh trang xong liền tìm đến.

Không khí trong nhà hàng rất ấm cúng, bàn ăn được bày theo hướng quý tộc châu Âu cũ với dàn dụng cụ bạc tinh tế, bình hoa tinh xảo hòa cùng sắc hồng đỏ sẫm với những viên đá lấp lánh kèm theo nó là một chai vang trắng Moon Valley thượng hạng. Nghiêm Hạo Tường ngồi đối diện vừa hay tạo thành một bức họa cảnh đẹp ý vui.

"Tôi cảm thấy mình có chút lạc quẻ ở đây ..." Hạ Tuấn Lâm cầm lên một chai vang trắng.

Nghiêm Hạo Tường chống cằm nhìn cậu rồi nói: "Tôi không rõ cậu thích ăn gì, nhưng đồ của nhà này khá hợp với khẩu vị của người châu Á."

Bánh mì bơ pate gan vịt, xà lách Radicchio với chân Ếch ăn kèm với rau mùi tây và pho mát xanh, một bữa khai vị Pháp kinh điển.

Hạ Tuấn Lâm cắn chiếc bánh mì nguyên cám một cách cứng ngắc, lực chú ý lại bị hấp dẫn bởi động tác xử lý chân ếch của Nghiêm Hạo Tường. Ngón tay thon dài trắng ngần cầm lên dao nĩu bạc, động tác đầy ưu nhã cao quý, ngay cả ăn cơm cũng trở nên "thần tính".

"Đừng nhìn nữa, ăn nhanh lên, ăn xong sẽ dẫn cậu tới một nơi thú vị." Nghiêm Hạo Tường dùng nĩa chỉ chỉ bánh mì trên tay Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm vô thức nhìn bánh mì trên tay rồi đối với Nghiêm Hạo Tường đảo mắt một cái: "Anh cũng không phải chỉ là tới tham gia hoạt động thôi sao, làm như đã mua đứt hòn đảo này vậy."

Bị nói vậy nhưng Nghiêm Hạo Tường cũng không có tức giận mà ngược lại cười đặt nĩa xuống, từ sau lưng lấy ra một hộp quà nhỏ bọc từ nhung ánh xanh sẫm: "Tặng cậu đó."

Hộp quà được đặt trước tay Hạ Tuấn Lâm, cậu hơi nghi hoặc mà nhìn Nghiêm Hạo Tường, không biết trong lòng hắn đang tính toán điều gì, thế là cậu cũng học theo Nghiêm Hạo Tường dùng cái nĩa chỉ chỉ hắn, nói: "Có việc gì mà phải xu nịnh vậy chứ."

"Cậu mở ra xem thử đi, coi như là cảm ơn lần trước vì đã giúp đỡ tôi." Nghiêm Hạo Tường vô cùng chân thành nói.

Hạ Tuấn Lâm nghe xong chỉ đành nhận lấy hộp quà chuẩn bị mở ra, một bên bỏ giấy bọc một bên nói: "Chuyện lần trước không phải anh đã đưa tôi một hộp chocolate rồi sao, tôi còn tưởng......"

Nói được nửa câu thì thấy vật được đặt trong hộp quà, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên không thể thốt thêm một lời nào nữa.

Một bông hồng sâm panh lẳng lặng nằm yên trong hộp, cành hoa mang theo những chiếc gai không quá sắc nhọn cùng với vài cánh lá xanh hình răng cưa. Mở ra vừa đúng lúc cánh hoa được tô điểm, ngay dưới tán lá được khắc lên một dòng chữ nhỏ kim sắc, đó là tên phiên âm được viết hoa của Hạ Tuấn Lâm.

"Vậy hãy coi đây là món quà để tôi theo đuổi em nhé." Giọng nói Nghiêm Hạo Tường tràn ngập ý cười.

Hạ Tuấn Lâm khó thể tin được ngẩng đầu, đột nhiên không phân biệt được mình đang ở hiện thực hay vẫn đang mơ, cậu im lặng hồi lâu rồi nhìn chăm chú lên gương mặt có chút xuất thần của Nghiêm Hạo Tường, nửa ngày trời cậu mới nhớ tới hỏi lại: "...... Anh vừa mới nói cái gì cơ?"

"Lần trước khi em hỏi tôi có bí mật gì có thể kể cho em nghe." Nghiêm Hạo Tường mở ra điện thoại ra lướt lướt màn hình, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Hạ Tuấn Lâm.

Trên điện thoại nghiễm nhiên là từng bức từng bức chụp ở sân bay, tuy sân bay khác biệt, vị trí khác biệt nhưng người không đổi vẫn chỉ có một.

Hầu như trong mỗi bức ảnh Hạ Tuấn Lâm đều giống như là dùng một loại ánh mắt ôn nhu nhìn vào ống kính, như là chứa cả bầu trời đầy sao và ánh sáng tan, như là đong đầy cả ái ý bị kìm hãm trong đôi mắt ấy.

Hạ Tuấn Lâm sững sờ.

"Mỗi một lần ra sân bay tôi đều chú ý tới em, em thật sự rất dễ nhìn, ánh mắt lại vô cùng hấp dẫn người khác. Trước đó còn luôn nhường đường cho các bạn gái xung quanh, người khác sắp ngã xuống cũng là em đưa tay ra đầu tiên. Lúc đó tôi liền nghĩ, em thật sự rất lương thiện đó Hạ Tuấn Lâm, rất hi vọng mỗi một hoạt động của tôi đều có thể gặp em."

"Vì vậy tôi cũng muốn chụp em lại, tại nơi tôi có thể thấy mà khắc sâu hình bóng em trong trí nhớ, nghĩ rằng một ngày nào đó có cơ hội nhất định phải làm quen."

"Ngày đó khi em ngã ở sân bay tôi vốn dĩ là muốn nói thêm vài lời nhưng thời gian quá gấp rồi, chỉ có thể đỡ em lên liền đi luôn, nhưng tôi cũng không ngờ rằng có thể gặp em trên hòn đảo này."

"Còn có đêm hôm đó tại đài quan sát, ánh mắt em nhìn tôi cùng ánh mắt trong ống kính tôi chụp không khác biệt, tôi nghĩ có thể tranh thủ một chút."

"Hạ Tuấn Lâm, sự lãng mạn tại đảo Faroe là nhất kiến chung tình." Nghiêm Hạo Tường nâng đóa hoa hồng từ trong hộp ra, một tay cầm cành hoa đem bông của nó hướng về phía Hạ Tuấn Lâm, ý cười lan đầy đến đáy mắt.

"Làm sao bây giờ, tôi dường như mỗi một lần đều là đối với em vừa gặp liền yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com