Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Tiết trời âm u, tưởng như mặt trời sẽ không bao giờ chiếu sáng nữa, trong phút chốc mưa hòa mình thấm đẫm vào đất. Tiếng xé rách vút cao, xuyên thấu dữ dội , trong bóng đêm lạnh lẽo tầm mắt mờ mịt , chỉ còn lại vệt máu đỏ tươi dấu hiệu của cái chết.

Cậu cứ chạy mãi mà không tìm được lối ra trong bóng tối, tiết trời lạnh cóng, nước mắt cùng nước mưa lấm tấm ướt đẫm tóc cậu.

Trước đây bà ngoại sẽ ôm lấy cậu.

A Nghiêm, không sao đâu ... Nghiêm Hạo Tường tự ôm lấy mình , không còn nghe thấy lời thì thầm bên tai. Cậu vén tóc mái ướt đẫm lên , đôi mắt trở nên trống rỗng , tựa như một cành cây đã chết có thể gãy bất cữ lúc nào.

Ác mộng sẽ không biến mất.

Nghiêm Hạo Tường bật đèn và thu mình lại trong ánh sáng ấm áp, vùi mình vào giữa vòng tay của bản thân, cậu lẩm bẩm một mình.

Không biết bản thân đã ngủ thiếp đi lúc nào, khi cậu tỉnh dậy nhìn thấy mặt trời lên cao chói chang.

Nghiêm Hạo Tường đã kiệt sức, mím chặt đôi môi khô khốc rồi bước vào phòng tắm. Anh hít một hơi thật sâu và đẩy cửa sau khi Lưu Diệu Văn tắm rửa xong.

Cũng may, cậu đụng phải Lưu Diệu Văn , tên Alpha phớt lờ cậu và đi xuống lầu với khuôn mặt lạnh lùng.

Nghiêm Hạo Tường ở đây một tuần. Lưu Diệu Văn không bao giờ đề cập đến vấn đề kiểm tra, quên nó đi, ngay cả việc đào tạo của cậu ở quận phía nam rõ ràng là đều bị cấm. Cậu đang dựa dẫm vào người khác, cộng với việc cậu cần lấy lòng Lưu Diệu Văn nên chỉ có thể cùng hắn đi khắp nơi.

Ở dưới lầu, Chu Dung đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Chỗ ở của Lưu Diệu Văn không nhỏ, mấy ngày nay chỉ có dì Chu Dung ra vào, khi Nghiêm Hạo Tường được Lưu Chấn Hải gọi đến nhà Lưu, nghe nói Chu Dung là người hầu duy nhất của mẹ Lưu Diệu Văn và đã chăm sóc hắn ta từ nhỏ.

Ngay cả một chỉ huy như Lưu Diệu Văn ,gười cao lớn và dũng mãnh, khi kết thân với Chu Dung vẫn có sự phụ thuộc và kính trọng của các bậc tiền bối.

"Tiểu Nghiêm, sao mặt mày trông bí xị thế này?"

Chu Dung đặt dao kéo trên tay xuống, chạm vào má Nghiêm Hạo Tường bà nhìn trái phải. Nghiêm Hạo Tường lắc đầu và nói rằng anh ấy ổn, nhưng anh ấy hơi khó chịu với cái lạnh ngày hôm qua.

Chu Dung nhẹ nhàng tiếp cận, chắc hẳn Nghiêm Hạo Tường sẽ quý mến dì ấy thêm một tí.

"Con gầy quá." Chu Dung lo lắng, chủ động đút cháo cho Nghiêm Hạo Tường .

Lưu Diệu Văn czảm thấy Omega thực sự rất yếu đuối và không thể chịu được mưa gió dù là nhỏ nhất : " Không chết được đâu"

"Nói gì?" Chu Dung trừng mắt nhìn hắn.

Lưu Diệu Văn ngậm miệng, ăn vài ngụm cơm, giơ tay lấy bộ quân phục đặt cách đó không xa.

Thấy Lưu Diệu Văn rời đi, Nghiêm Hạo Tường nhìn theo hắn, nói: "Hôm nay tôi không đi được sao?"

Lưu Diệu Văn nhướng mày, nghiêm túc nhìn cậu: "Cậu không phải bị cảm sao? Hôm nay có kiểm tra sẽ bất công với cậu."

Hắn rõ ràng đang cố gắng làm cậu xấu mặt. Nghiêm Hạo Tường cảm nhận alpha đều có điểm chung, đó là xem thường omega.

" Em có thể"

Nghiêm Hạo Tường trả lời rất kiên định, nhưng trong mắt Lưu Diệu Văn , Nghiêm Hạo Tường như một con mèo đang nghiêm túc nói dối trước mặt con hổ.

Hắn ăn mặc chỉnh tề và đi đến trước mặt Nghiêm Hạo Tường.

"Được rồi, hôm nay bắt đầu kiểm tra."

Lưu Diệu Văn có một cuộc họp rất quan trọng nên Nghiêm Hạo Tường phải ở lại văn phòng để đợi.

Lúc trước nghe nói Lưu Diệu Văn tác phong nghiêm chỉnh, trong phòng hắn ngoài tủ sách với đủ loại sách lý luận ra còn một khoảng trống để chứa các bộ phận ống súng để luyện tập, nhìn chung tông màu văn phòng của hắn rất lạnh khá phù hợp với hội chứng mặt liệt của hắn.

Nghiêm Hạo Tường buồn chán, lấy sách huấn luyện quân sự ra đọc, cậu nghĩ trong khoảng thời gian này nên học một vài thủ thuật cho chắc.

Cả buổi trưa Nghiêm Hạo Tường thậm chí còn không thấy bóng dáng của Lưu Diệu Văn. Vừa định ra ngoài ăn tối , cậu đụng phải Mã Gia Kỳ đang đẩy cửa đi vào.

Nghiêm Hạo Tường nháy mắt đã nhận ra anh ta là đội trưởng của đội quân tinh nhuệ ở Nam Quận,
cái khí chất lạnh lùng độc nhất vô nhị này ngoại trừ Mã Gia Kỳ ra thì ở miền nam này chẳng còn một ai khác. Vì lý do nào đó, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy sự đàn áp của pheromone alpha, cậu lùi lại vài bước.

Nếu như Lưu Diệu Văn là một con sói hung dữ và khát máu thì Mã Gia Kỳ lại là những dây leo chằng chịt từ phía sau quấn chặt lấy mình. Cơ thể linh hồn của Ma Jiaqi là một cây nho, một loại thực vật Alpha quý hiếm. Sức chiến đấu không hề thua kém các loài động vật nào.

"Xin chào, tôi tên là Mã Gia Kỳ." Mã Gia Kỳ hơi nhếch khóe miệng , chào hỏi một cách lịch thiệp.

Đối với Omega, Mã Gia Kỳ luôn lịch sự, dịu dàng và đứng đắn. Nếu như cậu là những omega khác chắc hẳn đã rung động trước quý ông lịch lãm này rồi. Nghiêm Hạo Tường cảm thấy Mã Gia Kỳ thật sự rất nguy hiểm.

" Tôi là Nghiêm Hạo Tường"

" Tôi biết, hôm nay tôi sẽ là người kiểm tra cậu, phu nhân của chỉ huy"

" Thật phiền phức"

Hai người rời văn phòng , Nghiêm Hạo Tường theo Mã Gia Kỳ đến địa điểm kiểm tra. Mã Gia Kỳ có một thành tích xuất sắc, tính cách khiêm tôn lịch sự, một quý ông hàng thật giá thật.
Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn còn có mối quan hệ khá tốt với nhau.
Phải rằng người kiểm tra cậu sẽ là Mã Gia Kỳ nhưng Lưu Diệu Văn nhất quyết không chịu và đuổi Mã Gia Kỳ đi.

Nghiêm Hạo Tường đánh giá sơ qua nơi này , nơi này rất khác với những gì cậu tưởng tượng. Không phải ở ngoài trời mà là trong một canbin dưới lòng đất.
Lối đi hơi hợp, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy không thoải mái cho đến khi cánh cửa được mở ra, ánh sáng trong canbin sáng chói phả vào mắt cậu. Trang thiết bị nơi đây tân tiến hơn rất nhiều. Ở đây như một nơi thử nghiệm của liên bang vậy.

Mã Gia Kỳ đưa mọi người đến địa điểm kiểm tra đầu tiên: bắn súng.

Bất ngờ thay, Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm đang ngồi ở trên ghế, hai người ngồi cạnh nhau, như thể họ đã đợi từ lâu.

"Tôi đưa vợ của chỉ huy đến đây."

Lời nói của Mã Gia Kỳ làm cho Lưu Diệu Văn có chút không vui, anh ta chặc lưỡi: "Cậu ta không phải,  không phải, đừng nói nhảm."

"Người này thật trẻ con" Nghiêm Hạo Tường nghĩ.

Hạ Tuấn Lâm đi tới, choàng tay qua vai Mã Gia Kỳ : "Cậu ấy đang tức, anh đừng để ý đến cậu ấy."

Mọi người đều hiểu rất rõ về tính khí của Lưu Diệu Văn.

Nam nhân hất cằm nói: "Bắt đầu đi, cậu chỉ có một cơ hội hoàn thành tất cả." ( duma sao nó chảnh dữ dị )

Một chút kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường . "Anh muốn ở lại đây xem sao?" Ngày thường công việc chính thức của chỉ huy rất phức tạp, chỉ riêng chuyện vặt vãnh ở quận nam cũng đủ để hắn ta bận rộn.

"Tôi ở đây không được sao? Lưu Diệu Văn vắt chéo hai chân. Vốn là hắn định rời đi nhưng hình như có ai đó đang làm Nghiêm Hạo Tường cảm thấy miễn cưỡng. ( cha đó cha nội)

Nghiêm Hạo Tường chớp mắt, cho thấy rằng bản thân không có ý đó. Hạ Tuấn Lâm cười lớn, có lẽ cuộc bàn bạc về cuộc thi ở quận bắc phải hoãn lại ngày mai.

Nghiêm Hạo Tường đã xem các mục kiểm tra của các đội quân tinh nhuệ ở Quận Nam, và cậu thuộc lòng các quy tắc, quy định. Nghiêm Hạo Tường mặc áo bảo vệ vào. Lấy một khẩu súng dài. Một chiến trường ảo xuất hiện trước mắt cậu, bao quanh là các pháo đài , không gian rộng mở, Nghiêm Hạo Tường dần đắm chìm vào chiến trường ảo. Khói bụi bay mịt mù, quân địch ở khắp nơi.

Nghiêm Hạo Tường giơ súng lục lên, nhắm bắn, viên đạn liền trúng tâm , ảnh ảo nhòa đi, màn hình liền hiển thị kết quả. Không phạm lỗi dù chỉ một tí , điểm số kỉ luật. Trước đây Hạ Tuấn Lâm đã xem qua nhiều người kiểm tra nhưng đây là lần đầu cậu thấy một người lợi hại đến vậy.

Lưu Diệu Văn khịt mũi khinh thường.

"Điểm tối đa." Mã Gia Kỳ ghi lại điểm số.

Bài kiểm tra tiếp theo là tháo ráp súng khi bị bịt mắt, đây là thế mạnh của Nghiêm Hạo Tường. Năm đó cậu đã phá kỷ lục trong kỳ thi liên bang của quận Omega. Mã Gia Kỳ từng nghe về nó, anh khá mơ hồ mong chờ nó.

"Có RK935 và RK464 ở đây, việc của cậu là tháo rời và ráp chúng lại trong thời gian quy định ngắn nhất là điểm đầy đủ."

Lưu Diệu Văn trở nên quan tâm, hắn chủ động theo dõi cậu omega đó.

Hai khẩu súng cầm tay này ngắn và mỏng mức độ khó khá thấp. Tuy nhiên suy khi nâng cấp lại , mức độ khó có thể tăng lên gấp 5  lần.

Thời gian bắt đầu. Nghiêm Hạo Tường dường như hoàn hảo về tốc độ tay và sự phán đoán.

Thực lực của Nghiêm Hạo Tường không có gì phán xét , Lưu Diệu Văn thực sự đã đánh giá thấp cậu.

"Kết thúc."

Mã Gia Kỳ bấm đồng hồ hẹn giờ và đi đến bên Nghiêm Hạo Tường để kiểm tra. "Điểm tuyệt đối."

Khóe miệng Nghiêm Hạo Tường hơi nhếch lên. Làm tốt nhất những gì bản thân giỏi chính là nguyên tắc của cậu.

"Còn nhiều nữa, mau đi đừng tự mãng nữa." Lưu Diệu Văn chân dài đứng dậy đi ra ngoài.

"Đẹp trai quá!" Hạ Tuấn Lâm nháy mắt với cậu.

Tiếp theo là chiến đấu cơ giới hóa và vượt chướng ngại vật. Nghiêm Hạo Tường đều hoàn thành suôn sẻ, nhưng Lưu Diệu Văn cho rằng nó thật nhàm chán. Thật không dễ dàng để đuổi Nghiêm Hạo Tường đi. Cuối cùng hắn cũng biết lý do tại sao cha hắn lại chọn Nghiêm Hạo Tường gả cho hắn. Nếu những omega khác ở lại Quận phía Nam vài ngày, họ sẽ khóc và đòi quay về cho dù có mạnh mẽ cỡ nào, không dễ để vượt qua bài kiểm tra thể lực Alpha như Nghiêm Hạo Tường.

Mã Gia Kỳ nhìn vào bảng điểm đầy những dấu tích đỏ, anh và Hạ Tuấn Lâm nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Hai người này đang che giấu suy nghĩ của mình, việc Nghiêm Hạo Tường không đuổi đi là điều tốt cho họ, Lưu Diệu Văn thường nóng tính và kiêu ngạo, nhưng bây giờ đã có người chống lại hắn ta.

"Chúc mừng." Mã Gia Kỳ vỗ vai Nghiêm Hạo Tường .

"Ai nói đã kết thúc, còn một món cuối cùng." Lưu Diệu Văn nói.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy khó hiểu, và sau đó cậu ta mở to mắt ra vẻ không thể tin được. "Cậu sẽ không ..." Cậu nghiêm nghị nói, "Không, bang quy định rõ ràng rằng việc kiểm tra này sẽ bị bãi bỏ."

Mã Gia Kỳ nói, "Tôi không nghĩ nó ổn."

Lưu Diệu Văn giọng điệu khó chịu và hung hăng: "Đây là lãnh thổ của tôi. Tôi đã nói sẽ không bị bãi bỏ. Nếu không hoàn thành, cậu ta vẫn sẽ rời đi."

Nghiêm Hạo Tường không do dự: "Được."

Nghiêm Hạo Tường không biết bài kiểm tra bị nhà nước bãi bỏ, cậu chỉ biết rằng bài kiểm tra này có nhiều sai sót, ảnh hưởng không tốt. Lưu Diệu Văn thực sự kiên quyết không để cậu ta ở lại Nam Quận, nhưng Nghiêm Hạo Tường không thể cúi đầu thừa nhận thất bại trước hắn ta.

Không ai có thể cản được suy nghĩ của Lưu Diệu Văn ngày hôm nay.

Bọn họ đứng trước cửa ngôi nhà bị đóng kín thập phần u ám và ẩm móc. Các thiết bị phục vụ cho bài kiểm tra đặt trong góc,ngách một cách sạch sẽ.

Nghiêm Hạo Tường bước vào, dây thần kinh của cậu đột nhiên thắt lại.

Nghiêm Hạo Tường nắm chặt bàn tay. Cậu nghe thấy tiếng hét bên ngoài của Mã Gia Kỳ : " Kiểm soát mức độ tập trung, không ổn thì nhấn còi báo động trên tay"

Đột nhiên cánh cửa đóng lại, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy rằng không có bẫy xung quanh. Lúc này, thiết bị trước mặt cậu phun ra khói, cả người bị một loại pheromone nồng nặc áp chế. Là pheromone của Alpha, trộn lẫn với nhau, làm tâm trí Nghiêm Hạo Tường hỗn loạn.

Không có chỗ trên chiến trường, Omega bản thân yếu ớt, gặp phải Alpha trên chiến trường tương đương với việc tự ném mình vào lưới. Mặc dù bài kiểm tra này hơi cực đoan, nhưng nó giúp ích cho sự tập trung.

Tim của Nghiêm Hạo Tường đập nhanh hơn và đầu cậu có một chút choáng váng.

Tình trạng của Nghiêm Hạo Tường hiện rõ trong mắt Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm ở bên ngoài có chút lo lắng loại chuyện này sẽ làm tổn hại đến thân thể của Omega. "Đừng chơi đùa quá lố." Cậu ta chọc vào cánh tay của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nói xấu, "Để xem cậu ta có thể trụ được bao lâu."

Mã Gia Kỳ không nói, cẩn thận quan sát Nghiêm Hạo Tường.

Không thể phủ nhận rằng Nghiêm Hạo Tường rất mạnh mẽ. Nhưng có hơi tàn nhẫn với omega về loại thử nghiệm này.

Hai má Nghiêm Hạo Tường nóng bừng lên , có lẽ không bao lâu nữa cậu ta sẽ động dục, thời kỳ động dục ghê tởm chính là cái gọng kiềm mà Omega không thể dứt ra được.

Nghiêm Hạo Tường mắt đỏ hoe,  đôi chân yếu ớt. Cậu hiểu rằng nếu cậu không chủ động cầu xin lòng thương xót từ Lưu Diệu Văn, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu.

Căn phòng tối om, Nghiêm Hạo Tường lo lắng nhìn xung quanh. Pheromone của alpha cực kỳ mạnh, giống như vô số bàn tay chạm vào, khô, bỏng, hằng các dấu vết lên người cậu.

Hơi thở hổn hển, toàn thân tái mét và yếu ớt. Nghiêm Hạo Tường đang dựa vào tường, tầm nhìn mờ đi, dưới sự can thiệp của pheromone khiến cậu thấy khó thở.

"Có điều gì đó không ổn với em ấy." Hạ Tuấn Lâm lại gần. Mới chỉ có vài phút, theo thể lực của Nghiêm Hạo Tường, cậu ta có thể trụ được ít nhất hàng chục phút. Hiện tại cậu ta trông rất đau đớn.

Lưu Diệu Văn cau mày, khó hiểu trước hành vi bất thường của Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường ngồi xổm trên mặt đất, sau đó cuộn tròn lại với nhau.

Thật tối ... pheromone hòa vào nước mưa, cậu run rẩy toàn thân. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, mọi người đang quan sát cậu. Nghiêm Hạo Tường tránh ánh mắt của Lưu Diệu Văn. ( clm có ai cười đâu bé, bé thấy ma hả?)

"Cậu ấy hơi lạ." Mã Gia Kỳ nói.

"Có chuyện gì vậy, Này Nghiêm Hạo Tường!" Lưu Diệu Văn gõ cửa, Nghiêm Hạo Tường không đáp lại, Lưu Diệu Văn cau mày, cho đến khi Nghiêm Hạo Tường ngã xuống đất, hắn ta vội vàng mở cửa và lao vào.

Hạ Tuấn Lâm theo sát và chạy đến sờ trán Nghiêm Hạo Tường,  nóng quá.

Lưu Diệu Văn ôm eo cậu,  Nghiêm Hạo Tường như nắm lấy phao cứu sinh, ôm chặt cổ Lưu Diệu Văn.

"Tỉnh rồi."

Đèn nhấp nháy trên đầu, và mùi thuốc nồng nặc. Nghiêm Hạo Tường sờ trán và ngồi dậy.

"Em ngất đi?" Câu trả lời hiển nhiên là đúng . Hạ Tuấn Lâm mặt mày u ám, bước đến gần Nghiêm Hạo Tường, lạnh lùng nói, "Em đã thực hiện một cuộc phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.

Đồng tử của Nghiêm Hạo Tường co lại, cậu trở lại bình tĩnh sau vài giây.

Đôi mắt của Hạ Tuấn Lâm hơi ấm đan xen tức giận , cậu do dự một lúc trước khi nói: "Em định làm gì?"

Nghiêm Hạo Tường nắm chặt chăn bông, "Em không muốn làm gì cả. Em chỉ muốn vào quận nam."

Cậu ấy đang nói sự thật, và sẽ không ai tin điều đó.

Hạ Tuấn Lâm bất lực, cậu biết Nghiêm Hạo Tường là do cha của Lưu Diệu Văn sắp xếp để giám sát Lưu Diệu Văn, nhưng Hạ Tuấn Lâm không bao giờ mong đợi tình huống như bây giờ.

Sẽ là một sự xúc phạm lớn nếu để Lưu Diệu Văn biết rằng bạn đời hợp pháp của hắn đã bị alpha khác đánh dấu.

Ngay cả khi hắn không công nhận tư cách bạn đời hợp pháp của Nghiêm Hạo Tường thì điều đó cũng không thể nào chấp nhận được đối với bất kỳ alpha khác.

"Lưu Diệu Văn không thể thích em."

Có nghĩa là điều đó không quan trọng nếu hắn biết.

"Ừm , anh hy vọng Lưu Diệu Văn sẽ không thích em như em nói. Nếu cậu ta biết, cậu ta có thể giết em."

Nghiêm Hạo Tường mắt đỏ hoe, và trong mắt Hạ Tuấn Lâm, nó giống như một món đồ dễ vỡ. Cuộc phẫu thuật cắt bỏ của Nghiêm Hạo Tường để lại một số di chứng. Mặc dù các chức năng của cơ thể vẫn giống như bình thường , nhưng sự nhạy cảm về pheromone tăng lên, và ngay cả thời kỳ động dục cũng bị rối loạn khá nhiều.

Không biết đã qua bao lâu, Hạ Tuấn Lâm nói: "Anh sẽ không nói với Lưu Diệu Văn, anh hy vọng em đừng làm điều gì khác thường."

" Cảm ơn."

Ngày hôm sau, chỉ huy Lưu Diệu hoàn thành nhiệm vụ chính thức của mình và ghé thăm Nghiêm Hạo Tường, dù sao Nghiêm Hạo Tường nhập viện hắn cũng phải trách nhiệm.

" Cậu ổn chứ?"

Nghiêm Hạo Tường tỏ ra thích thú khi thấy vẻ mặt ngượng nghịu của anh.

"Anh đến đây để xin lỗi?"

Lưu Diệu Văn khịt mũi: "Làm sao thể, tôi sợ cậu sinh bệnh sẽ dựa vào tôi."

"Đừng lo lắng, em sẽ không bao giờ chạm vào anh đâu."

Nghiêm Hạo Tường đang mặc đồng phục bệnh viện, mái tóc buông xõa trước trán trông rất bảnh bao.

Lưu Diệu Văn cho biết: "Tôi cảm thấy cơ thể cậu ổn nên sẽ cho cậu đến khu vực phía nam để rèn luyện".

Nghe vậy, Nghiêm Hạo Tường mắt sáng lên. " thật không ?"

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng trả lời: "Ừ"

"Cảm ơn chỉ huy !" Nghiêm Hạo Tường cong lên khóe môi , tia nắng ngoài cửa sổ hòa quyện tạo thành một bức tranh đẹp đẽ.

Lưu Diệu Văn không để ý cậu ta. "Đừng vui mừng quá, nếu vi phạm kỷ luật vẫn phải rời khỏi Nam Quận."

"Vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com