CHAPTER 10
Nghi thức vẫn diễn ra đúng theo những gì Harry nhớ. Lửa được châm lên, cái vạc được đặt trên ngọn lửa, và Dorian bắt đầu nghi thức. Nguyên ngày hôm nay chẳng có gì ấn tượng lắm khi nó không còn bị trói vào cái bia đá và não thì sợ đến nhũn cả ra. Tro bụi bay khắp nơi trong không khí rồi rơi vào trong chiếc vạc có lẽ là phần thú vị nhất. Dorian nuốt khan rồi cắt đi cánh tay hắn, dù giọng hắn chẳng có tí gợn sóng nào cũng như quyết tâm trên gương mặt chẳng hề biến mất. Harry cho gã điểm vì sự dũng cảm đó và thế thôi. Vì cái quái gì mà Đuôi Trùn lại được phân vào Gryffindor chứ? Nhưng Dumbledore cũng là Gryffindor đó thôi.
Thiệt tốt khi biết được Nón phân loại cũng có sai lầm.
Dorian nhìn nó và Harry đảo mắt, rồi nhận lấy con dao từ gã đàn ông, cắt vào đúng phần da mà Đuôi Trùn đã làm trước đó. Trông như đã trôi qua cả niên kỷ rồi nhưng kí ức của nó vẫn luộn mới mẻ như vậy. Trước khi làm tất cả những việc này Harry vốn không tin đau đớn được gợi lại là một thứ có thực.
"Máu của kẻ thù, miễn cưỡng cho đi, ngươi sẽ hồi sinh kẻ thù của mình."
Đó là những từ không được nói ra trước đây, nhưng Harry cho rằng nó vẫn có tác dụng. Máu của nó không bị ép buộc lấy đi vào lần này và cũng nó cũng chẳng vui vẻ gì khi làm việc này. Nó vẫn là kẻ thù của Voldemort, dù cho nó có thể hợp tác với hắn trong vụ này.
Chiếc vạc nổi bong bóng và sủi bọt, rồi sau đó vết sẹo của Harry đau nhức dữ dội, nó chỉ nhìn được những điểm mờ ảo trước mắt. Đầu gối nó khuỵu xuống, ôm lấy vết sẹo bằng một tay, nhưng tay còn lại của nó vẫn giữ chiếc đũa hướng về phía Dorian. Làn khói tản đi và một hình bóng tái nhợt trồi lên khỏi chiếc vạc. Harry cảm thấy một chút nhẹ nhõm thoảng qua mặc cho đau đớn từ vết sẹo.
"Mặc đồ cho ta," giọng của Voldemort vẫn lạnh lẽo như bao giờ hết, và Harry cảm thấy sợ hãi nhưng nó đè nén xuống khi đứng lên.
Dorian mặc áo chùng cho Voldemort và đứng qua một bên, ấn chặt cánh tay vào ngực gã. Áo chùng của Harry ướt đẫm máu, nhưng nó không hề rên dù chỉ một tiếng. Voldemort trông có vẻ quên bẵng mọi thứ khi hắn kiểm tra thân thể, cũng hệt như kiếp trước. Cuối cùng thì hắn xoay người nhìn vào Harry và cơn đau biết mất nhưng thể nó chưa từng xuất hiện.
Cảm con mẹ nó ơn cái Bế Quan Bí Thuật. Nó nhìn chằm chằm vào Voldemort, không hề ngoảnh đi. Vẻ bề ngoài của Voldemort có hơi khác đi. Đầu hắn vẫn trọc lóc như Harry nhớ, nhưng hắn lại có môi và mũi và cả lông mày nữa. Đôi mắt hắn có màu đỏ và lóe lên sự nghiền ngẫm khi hắn nhìn Harry.
"Ước gì tôi có thể nói ông trông ổn hơi trước đấy, nhưng không hoàn toàn." Harry nói.
Voldemort như một sự giao hòa giữ rắn và người, nhưng ngoại hình hắn lại chẳng thiên về giống loài nào.
"Mi đang cố khiêu khích ta đấy à?" Voldemort hỏi.
Harry nhún vai, không trả lời.
Voldemort nhìn Dorian rồi lại nhìn Harry. "Đũa của ta, Potter."
"Tôi không nghĩ vậy đâu," Harry nói.
"Dorian sẽ chảy máu đến chết."
Harry nhăn mặt và bắn một câu chú vào Dorian, và một câu Expelliarmus ngay sau đó và đũa của Dorian giờ nằm trong tay nó.
"Được rồi," Voldemort nói, môi hắn tức giận mím lại. "Mạng ta nằm trong tay mi rồi. Nói điều kiện của mi đi."
"Tôi muốn ông dùng Lời thề bất khả bội," Harry nói. "Dorian sẽ là người làm chứng."
"Tôi không thể làm nếu không có đũa." Dorian nói.
"Tôi sẽ đưa đũa cho anh ngay khi chủ nhân của anh đồng ý với điều kiện tôi đưa ra," Harry nói, bắn một câu chú trói toàn thân lên Dorian. Kể cả khi không có đũa phép, gã đàn ông vẫn là một người trưởng thành và có thể dễ dàng áp chế Harry về mặt hình thể. Bên cạnh đó thì thiệt là mệt kinh khủng khi luôn phải trông chừng cả Voldemort lẫn Dorian. Ít nhất giờ thì nó chỉ cần lo mỗi Voldemort thôi.
"Và nếu ta từ chối?" Voldemort hỏi.
"Ông mất cuốn nhật kí," Harry nói. "Cả đũa của ông nữa, dù tôi nghĩ lũ Tử Thần Thực Tử của ông rất vui lòng dâng cho ông một cái. Có vẻ ông không thể bước vào tiệm của Ollivander và mua một cái mới rồi."
"Mi nghĩ mi thông minh sao, Potter?" Voldemort hỏi, mắt hắn nheo quan sát Harry.
Harry khịt mũi. Nếu như, nếu như nó thông minh, nó sẽ hỏi, nó sẽ cố gắng tìm ra giải pháp bằng chính sức mình. Nếu nó có thứ gì đó giống với não người thì nó sẽ không mù quáng tin tưởng Dumbledore. Harry cảm thấy mệt, quá mệt mỏi vì cái cuộc chiến này. Đó luôn là một cuộc chiến không cân sức và nó sống sót được là nhờ vào sự hy sinh của những người khác. Và dù cho nó tức giận với Dumbledore đi nữa thì Harry không thể quên được rằng Dumbledore đã từ bỏ cơ hội bảo vệ bản thân chỉ để cứu lấy nó.
Chỉ để cho tôi có thể chết vào đúng thời điểm.
Nhưng khi nào mới là đúng thời điểm chứ? Sau cùng thì cái điều kiện duy nhất là Voldemort phải tự tay giết chết Harry.
Trừ khi nó vẫn muốn sống. Nó đúng là một đứa ngu khi nghĩ việc này có thể thành công. Nhưng ít nhất thì nó đã sắp đặt tất cả. Nó dốc hết sức lực rồi cầm lấy đũa của Voldemort và ném cho hắn.
"Làm nhanh đi," nó nói.
Voldemort trông có vẻ sửng sốt khi hắn bắt được cây đũa. Harry nhìn sang nơi khác, thậm chí còn không giơ đũa lên. Nó từng mong chờ cái chết khi ở khu rừng, nhưng lại không xảy ra. Có lẽ lần này sẽ được. Dobby sẽ tiêu diệt bốn Trường Sinh Linh Giá, và Sirius sẽ nhận được lá thư ghi chi tiết những gì đã diễn ra và cả nơi cất giấu cái cúp. Có lẽ chú ấy sẽ may mắn vào được căn hầm của Bellatrix xét theo việc chú ấy là họ hàng với ả ta.
Có những thứ không thể thay đổi được. Ít nhất thì nó sẽ lại được gặp ba má nó. Hy vọng lần này sẽ được.
Ngón tay của Voldemort vuốt sẽ cây đũa, mắt hắn nheo lại nhìn vào mặt Harry.
"Chuyện gì đã xảy ra với mi?" hắn hỏi, giọng hắn mềm nhẹ và mặt hắn có thứ cảm xúc khác thường nào đó giống với lo lắng.
Harry cảm thấy tức điên lẫn đau buồn. Sao Voldemort dám ra vẻ lo lắng cơ chứ? Nếu không phải do hắn thì ba má Harry sẽ sống sót, Harry sẽ không bị biến thành một Trường Sinh Linh Giá và cuộc đời Harry sẽ không biến thành một mớ rác rưởi.
"Không phải là việc của ông," nó cáu kỉnh nói.
Môi Voldemort mím chặt tỏ vẻ không hài lòng. "Ta có tìm được thông tin ta muốn từ đầu mi, Potter!" hắn gay gắt nói.
"Tôi có thể dùng thần chú bảo vệ tâm trí," Harry nói, răng nó nghiến chặt, dù trái tim nó đang dộng thình thịch. "Dừng cái Chiết Tâm Trí Thuật của ông đi."
Bên cạnh đó, nếu họ ếm bùa nhau thì sẽ chẳng có tác dụng gì. Voldemort không biết điều đó và Harry sẽ không nói cho hắn.
Đôi mắt Voldemort lập lèo nhìn vào vết sẹo của Harry. "Ta không nghĩ ta cần đũa để thâm nhập vào tâm trí mi," hắn nói.
Harry nhún vai, cố ra vẻ hờ hững. "Ông sẽ không muốn làm thế đâu. Lần trước ông cố chiếm lấy tôi có vẻ không tốt lắm đâu."
Harry có lẽ đã tự giật thót ngay khi những lời đó thoát khỏi miệng. Nâng đũa lên, sẵn sàng để bảo vệ bản thân, khi bàn tay còn lại của nó cuộn chặt cái tất Dobby đã đưa cho, mắt nó không nhìn vào mắt Voldemort mà đặt tại nơi nào đó gần tai hắn.
Oh, giờ thì hắn có tai rồi.
"Lần trước," giọng Voldemort nhẹ nhàng và mượt mà.
Harry nuốt khan. "Việc này sẽ vui lắm đây," nó nói, rồi bật dậy tại chỗ và độn thổ đến tiền sảnh. Nó sẽ có được vài giây, và nó vẫn ở trong căn nhà với hai tên phù thủy trưởng thành, nó chẳng muốn nhiều hơn đâu. "Dobby!"
Con gia tinh xuất hiện ngay bên cạnh nó và bắt lấy tay Harry rồi họ đều độn thổ đi mất với một tiếng nổ lớn.
----------------------
14-6-2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com