Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 16


Giấc ngủ như kéo dài hơn vào đêm hôm đó. Nó có thể nghe được tiếng ngáy nhẹ của Ron và tiếng của Neville thì to hơn chút. Thiệt là thoải mái khi được nghe những tiếng động này. Nó đã kể với Ron và Hermioe rằng giáo sư McGonagall muốn nó gặp một nhà trị liệu tâm lý phép thuật. Cả hai đứa bạn đều ôm lấy và an ủi nó, khiến nó cảm thấy bản thân thật tồi tệ khi giấu diếm quá nhiều thứ sau lưng họ.

Song, nó có thể thực sự kể về những gì đây?

Hermione từng nói nó thật dũng cảm khi yêu cầu sự giúp đỡ từ người khác và Ron cũng đồng ý.

Họ sẽ nói gì nếu họ biết đó là Voldemort?

Mà dù như vậy thì sao chứ? Cho đến bây giờ nó chỉ phỏng đoán mà thôi. Về những thứ hợp lý, đúng, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán. Nó ngáp, cơ thể kiệt sức và những thứ diễn ra suốt mấy ngày này cuối cùng cũng đánh gục nó. Suy nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là nó cần phải gặp Sirius vào ngày mai.

Harry dậy sớm dù hôm nay là thứ Bảy và trong một lúc nó không thể hiểu nổi cái cảm giác xung động và hào hứng đang lướt qua trong nó. Nó nhìn vào đồng hồ và thấy chỉ mới 6 giờ sáng. Nó rên rỉ rồi vùi mặt vào gối, tự nhủ đó chỉ là những nỗi băn khoăn phù phiếm. Nó không thể ngủ lại được nữa, thở dài rồi ngồi dậy, bước nhẹ đến bên của sổ để nhìn ra bên ngoài. Mặt trời vẫn chưa mọc và một màn sương mỏng lượn lờ xung quanh lâu đài, tạo thành một lớp nước mỏng trên sân trường và khiến quang cảnh quen thuộc như méo đi. Khu Rừng Cấm trông tối hơn và thần bí hơn vào lúc này.

Khu rừng đó.

Harry nuốt khan khi nhớ lại lần cuối nó đến đó. Lần cuối trước khi nó bị ném đến kiếp này. Cái ngày nó tiến bước đến cái chết, hình bóng của ba má nó, và Sirius, và Remus ở cạnh nó, ủng hộ nó, khuyến khích nó, an ủi nó. Liệu họ có biết nó không thực sự chết? Mà là Voldemort chết không?

Và họ đã chọn cách thỏa thuận để đổi lấy một tương lai khác, một tương lai nơi Harry không cần phải dũng cảm để đi đến cái chết, một nơi nó sẽ không mất đi cha đỡ đầu hay Remus hay bất kì ai khác.

Nhưng đây cũng là một tương lai nơi Voldemort còn sống.

Tất cả đã qua rồi. Quên hết đi.

Nhưng giờ tâm trí nó chẳng có hứng mà nghe nữa. Một khế ước ràng buộc bằng phép thuật. Sao lại phải thực hiện việc này với kẻ đã giết ba má nó cơ chứ? Sao nó lại không thể hợp tác với bất kì ai khác. Bất kì ai mà không phải Voldemort, nghĩa đen luôn ấy? Dù vậy nó cho rằng Voldemort vẫn tốt chán so với Bellatrix.

Vẫn khá may mắn, dù nó bé tí.

Nó đứng cạnh cửa sổ cho đến lúc mặt trời lên cao và sương mù tan đi, mặt đất sạch sẽ và rõ ràng hơn trong tầm mắt, bóng đêm trong khu rừng vẫn tối đen và nguy hiểm như thường. Nó khẽ rùng mình, rồi nhìn những người bạn cùng phòng nó. Mọi người vẫn đang ngủ. Harry bước tới chỗ cái rương hành lý và lấy cái gương hai mặt ra.

"Sirius," nó gọi.

"Harry đó hả?" khuôn mặt của Sirius hiện lên trong gương. "Con dậy sớm thế?"

"Con sợ," Harry nói.

Có lẽ nhóc Harry từ kiếp trước sẽ không nói những lời này. Thằng nhóc đó sẽ nghĩ bản thân thật yếu đuối khi làm thế, và chỉ thể hiện ra khi chỉ ở một mình. Có lẽ Sirius từ kiếp trước cũng sẽ nghĩ nó yếu đuối vì lời thổ lộ này. Dù sao thì James Potter chưa bao giờ lộ ra chút sợ hãi với bất kì thứ gì trong cuộc đời ông ấy cả. Nhưng chú Sirius này đã nuôi lớn nó, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng Harry đã chú ý đến và vui mừng vì những thay đổi tinh tế trong hành vi của cha đỡ đầu đối với nó; rằng chú ấy cuối cùng cũng đã nhìn vào chính bản thân Harry, mà không phải là một người thay thế cho James, rằng chỉ sau một năm, chú đã là một người cha thực sự của Harry.

"Là cái người trị liệu tâm lý sao?" Sirius hỏi, đôi mắt chú dịu đi thấy rõ khiến Harry như có cục đá chặn ngang cổ họng nó. "Con biết là con không cần phải làm vậy nếu con chưa sẵn sàng mà. Sẽ không có ai ép buộc con cả."

"Con biết," Harry lầm bầm. "Con muốn làm vậy... con chỉ... con thậm chí còn không rõ việc này đòi hỏi những gì, Sirius... con không... con không muốn có ai đó cứ vờn quanh đầu con."

"Họ sẽ không," Sirius nói một cách chắc chắn. "Nó không quá khác với trị liệu bên muggle đâu, Harry. Bất cứ lần sử dụng phép thuật nào cũng chỉ để giúp con bình tĩnh thôi, và sẽ không xâm phạm đến suy nghĩ lẫn tâm trí con. Hắn sẽ lắng nghe thứ mà con muốn chia sẻ, và nếu con cảm thấy việc này không có tác dụng thì con có thể không cần tiếp tục nữa.

Thật sự rất yên lòng khi nghe được những lời này dù cho Harry biết trường hợp của nó không đơn giản như vậy.

"Chú đã gặp hắn chưa?" Harry dứt khoát hỏi thẳng. "Tên hắn là gì?"

"Rồi, chú đã nói chuyện với hắn," Sirius nói. "Cả Minerva và Albus nữa. Hắn tên là Sean Renstin, chuyên môn của hắn khá tốt đấy."

Sean Renstin. Ít nhất thì hắn không tự xưng là Tom.

"Việc này sẽ cần bao lâu?" Harry hỏi.

Nó chỉ có những hiểu biết lờ mờ về trị liệu tâm lý của muggle, dì Petunia và dượng Vernon luôn dành một sự khinh bỉ sâu sắc cho những ai dính dáng đến phương pháp này.

"Con muốn kéo dài bao lâu cũng được," Sirius nói. "Thường thì trị liệu tâm lý yêu cầu phải giao tiếp với nhau hàng giờ đồng hồ mỗi ngày, nhưng vì con vẫn đang trong trường nên sẽ phải cắt bớt thời gian để phù hợp với thời khóa biểu và bài tập của con. Albus và Minerva đã thống nhất cho con được miễn bài tập trong năm nay, vậy nên con sẽ có thời gian cho việc trị liệu nhiều hơn. Con cũng có thể cần phải ở chỗ Renstin 2 đêm mỗi tuần."

"Ở với hắn sao?" giọng Harry như lên đến quãng tám.

"Sẽ không nhất thiết nếu con không muốn," Sirius nói. "Đây là một phần trong quy trình trị liệu để họ có thể quan sát và giúp đỡ với những cơn ác mộng hay gì đó, nhưng nếu con cảm thấy không thoải mái thì con không cần làm vậy."

Sao Harry có thể nói cho Sirius rằng cái tên "nhà trị liệu tâm lý" đó là nguồn cơn cho mọi ác mộng của nó chứ?

"Con sẽ suy nghĩ thêm," Harry lầm bầm. "Ý con là con có thể quyết định sau đúng không?"

"Con không cần phải quyết định bất cứ việc gì cho đến khi con gặp và nói chuyện với hắn. Lần đầu sẽ được Chủ nhiệm Nhà con giám sát. Mọi buổi trị liệu của con sẽ được giám sát nếu con muốn khi vẫn ở trong trường. Nếu con thấy không thoải mái khi có Minerva ở đó, chú có thể đến thay."

Harry hít một hơi thật sâu. Nó có muốn Voldemort lượn lờ trong trường và ở gần bạn bè nó không? Nó có muốn Sirius ở nơi gần với Voldemort không? Đây là một lý do chính đáng để nó và Voldemort gặp nhau và tìm cách giải quyết mọi việc, nhưng dù có khế ước pháp thuật hay không thì Harry vẫn không thể tin tưởng được Voldemort sẽ không lợi dụng những việc này. Sau cùng thì cái khế ước chỉ cần hai người chỉ cần hợp tác với nhau mà không gây ra bất cứ thương tổn nào. Việc Voldemort làm hại đến bạn bè và Sirius hay lợi dụng họ sẽ không tính là gây thương tổn đúng không?

"Sirius," nó gọi. "Cụ Dumbledore từng nói gì đó về khế ước ràng buộc phép thuật khi giảng giải về cuộc thi Tam pháp thuật. Chính xác thì nó có nghĩ là gì?"

"Nó có nghĩa là con sẽ bị ràng buộc bởi phép thuật phải hoàn thành những điều kiện của khế ước đó, trong trường hợp này là tham gia vào cuộc thi. Nếu con không làm theo, con sẽ mất đi phép thuật."

"Mà chính xác thì nó diễn ra như thế nào?" Harry hỏi. "Ý con là nếu ai đó kí kết một khế ước kiểu như vậy rằng không được hãm hại ai đó khác thì giới hạn của họ nằm ở đâu?"

"Trường hợp này thật cụ thể đến lạ kỳ đó," Sirius nói.

"Là một vụ cá cược với Malfoy thôi ạ," Harry nói trôi chảy như thật vậy. "Thằng đó nghĩ nó hiểu biết mọi thứ, thiệt cmn phiền phức mà."

Sirius cười thầm. "Chà trong trường hợp này việc gây thương tổn phụ thuộc vào cách hiểu của những bên tham gia kí kết. Là cả hai bên luôn. Nếu một trong hai cho rằng cái nhìn giận dữ từ bên còn lai là thương tổn thì bên đó không được làm vậy cho dù anh ta xem việc đâm người khác không phải là gây thương tổn, mà là mấy thứ vui vui chẳng hạn."

Harry cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

"Chờ đến lúc con nói cho thằng Malfoy xem," nó vui vẻ nói. "Thằng ngu đó đang rêu rao rằng nó có thể chống lại bất cứ khế ước nào."

Sirius cười lớn. "Con nên nói nó liền luôn đí," chú nói.

Harry trầm ngâm khi nó cất cái gương đi. Nếu Sirius nói đúng – Harry chẳng có lý do gì để cho rằng chú ấy không đúng cả - vậy có nghĩa là Voldemort sẽ không có tìm được kẽ hở trong khế ước để lợi dụng nó. Có nghĩa là Harry vẫn có lợi thế với những kí ức của nó, và cả 4 cái horcrux nó đang giữ nữa. Tất nhiên là giờ nó không thể tiêu giệt chúng được nữa, nhưng việc nó có được chúng đã là đủ rồi. Dù sao thì kẻ nó đang thỏa thuận cùng là Voldemort cơ mà.

----------------------

Muộn xí, hì hì.

02-8-2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com