CHAPTER 23
Sorry nhưng mà mấy dòng đầu giống động phòng quá=)))
-------------------
Họ về lại văn phòng của Voldemort, Harry ngồi bịch vào một cái ghê, lòng thầm kinh sợ những gì sắp tới.
"Đi đi, Dorian," Voldemort nói.
Trái tim Harry đang dộng như búa trong lồng ngực, còn hơi thở thì loạn xà ngầu. Miệng nó khô khốc khi đối mặt với đôi mắt đỏ.
"Ta đã làm những gì ngươi muốn, Potter," Voldemort vừa nói vừa tiến đến gần. "Giờ là lúc ngươi hoàn trả lại những điều kiện đó."
Sao mình luôn là kẻ bị đưa ra đầu sóng ngọn gió này cơ chứ?
Nhưng Harry vẫn biết việc này cần phải làm cho xong. Dù cho nó có cảm thấy khó chịu tới đâu thì việc này là tất yếu.
"Thôi nào, Potter," Voldemort thì thầm, đầu cúi xuống. "Ngươi đủ dũng cảm để tiến đến cái chết. Ngươi có thể làm được mà."
Harry xoay đầu, nhìn vào đôi mắt như hồng ngọc của Voldemort.
"Làm đi," giọng nó sầu thảm.
"Có điều kiện gì không?" Voldemort hỏi. "Có thứ gì ngươi không muốn ta nhìn không?"
Harry nuốt khan, nó chẳng muốn Voldemort nhìn gì cả, nhưng giờ thì không thể dừng được nữa.
"Không," giọng nó như bị bóp nghẹt.
Voldemort giơ đũa lên, biểu cảm trên khuôn mặt hắn dần dịu đi.
"Sẽ không đau đâu, đừng chống cự."
Đôi mắt Harry như muốn bốc cháy, bên tai dường như nghe được tiếng dòng máu sục sôi, nó không nghe được tiếng Voldemort thì thầm câu chú. Kí ức xa xưa ùn ùn ập tới như nước lũ, hình ảnh Voldemort và căn phòng biến mất rồi nó lại trở về cái tủ chén dưới gầm cầu thang, Dudley và lũ bạn đang đuổi nó chạy khắp sân trường, con chó Ripper đang rượt nó phải trèo lên cây, cả trăm lũ Giám Ngục tiến gần đến chỗ Sirius và nó, má nó hét lên, Sirius rơi và cánh cổng tò vò, Dumbledore rơi xuống từ tháp thiên văn, Remus và Tonks nằm sát cạnh nhau, Dobby đứng không vững vì thanh dao găm vào ngực, cái mề đay đang siết cổ và kéo nó xuống đáy hồ, một con rồng đang đuổi theo nó, Cedric ngã xuống nền đất, Harry đấu tay đôi với Voldemort, nó và Hermione nhảy ra khỏi cửa sổ với một con rắn theo sát sau lưng, mảnh hồn và những cánh tay vờn quanh Ron, Fred trút hơi thở cuối cùng, Hedwig bị một tia sáng màu xanh bắn trúng, mụ Umbridge bắt nó phải khắc vào da thịt những dòng chữ đỏ tươi, Neville trượt chân khi đi qua cái đường hầm sau bức chân dung, Snape chảy máu tới chết, Harry đang hôn Ginny, Gạc Nai đang cúi xuống nhìn nó, Ron giật cái mề đay khỏi cổ và rời căn lều. Harry lại một lần nữa đi vào khu rừng để diện kiến một kết cục không thể tránh khỏi.
Những kí ức không phải của nó ùa vào đầu. Nó thấy cậu bé Tom Riddle, tái nhợt và gầy gò và đói ăn, run rẩy nằm dưới một tấm chăn cũ rách, nó thấy bom đạn rơi khắp nơi và Riddle ngồi dựa vào bức tường, mắt nhìn lên bầu trời, tay nắm chặt cây đũa phép, không thể ngủ nổi trong một cái boong-ke dưới lòng đất khi chiến tranh muggle đang tàn phá khắp Luân Đôn, nó thấy được niềm hạnh phúc sục sôi khi hắn biết mình là phù thủy, nó thấy tên nhóc bị bắt nạt, bị đánh đập, nhưng Tom Riddle cũng đáp trả lại y hệt. Nó thấy nỗi sợ trong mắt hắn khi Dumbledore châm lửa cái tủ quần áo, nó thấy ánh nhìn cảnh giác từ hắn, nó thấy cậu bé Slytherin bị bắt nạt bởi những tên thuần huyết khác và chỉ có thể cuộc người lại chịu đựng. Nó thấy lần đầu hắn sử dụng Xà Ngữ và đám thuần huyết Slytherin thận trọng tiếp cận hắn, nhưng với nụ cười giả dối đó, nó biết chúng chỉ miễn cưỡng chấp nhận một thằng nhóc lạ mặt không rõ tổ tiên là ai, nó thấy hắn tuyệt vọng tìm kiếm người cha của mình, và cuối cùng tìm được mối quan hệ với Slytherin và nhà Gaunt, kiêu hãnh và vui sướng đến thế và rồi lại phải trở về nơi cô nhi viện mỗi mùa hè, nơi hắn bị chửi rủa bị bắt nạt và cô lập, bị đổ lỗi cho mọi thứ sai trái khác, và rồi nỗi đau cùng hận thù lấp đầy hắn, cái tính coi thường người khác và vẻ ngạo mạn thường thấy.
Mọi thứ kết thúc đột ngột như khi bắt đầu vậy và Harry thở hổn hển. Nó vẫn ngồi ở chỗ cũ, Voldemort ngay cạnh nó, vầng trán hai người chạm nhau, đôi bàn tay Voldemort ôm lấy khuôn mặt Harry còn tay Harry thì bao ngoài tay hắn. Harry biết mắt nó đang ầng ậc nước khi nhìn vào đôi mắt màu máu của người đàn ông nó ghét từ tận lúc biết được tên hắn.
"Sao ông lại làm vậy?" Harry hỏi, mặc cho trái tim đang rộn lên và đôi mắt ướt nước và cả ngón tay đang lau đi những giọt nước mắt lăn trên má.
"Nó có vẻ sẽ công bằng," giọng Voldemort chỉ vừa đủ nghe được, hơi thở hắn lướt qua khuôn mặt Harry và khiến nó nuốt khan.
Thật sự là còn hơn cả nó đã mong chờ. Nó từng rất chắc chắn rằng Voldemort sẽ chỉ thấy những kí ức đầy ắp nghi hoặc. Nó chưa từng mong sẽ được thấy những khoảnh khắc yếu đuối nhất của kẻ thù. Hành động này tựa như một món quà và lời xin lỗi vậy, Harry dần hiểu được tại sao Voldemort lại ghét cái tên thật của hắn đến vậy. Tom Riddle là tên nhóc bị bắt nạt và đánh đập, là đứa trẻ đã bị Dumbledore dọa, là chàng trai đã phải đấu tranh giành lấy quyền được công nhận trong chính Nhà của mình, là cậu bé phải sống trong thời chiến tranh kinh hoàng của muggle. Có quá bất ngờ không khi Voldemort muốn tách biệt bản thân hắn và hắn của hiện tại?
Trái tim nó vẫn đang đập rất nhanh. Giờ thì Voldemort đã biết Harry là một horcrux. Hắn biết được Harry đã tính làm gì trong kiếp trước.
"Giờ ông biết rồi đó," nó mở lời.
Voldemort cử động và tầm mắt hắn chuyển đến vết sẹo của Harry, và ngón tay hắn cũng lướt tới.
"Giờ thì ta biết rồi," ngón tay hắn lần theo hình dáng của vết sẹo. "Đáng lẽ việc này không thể xảy ra," hắn thì thầm. "Horcrux không dễ tạo ra đến vậy."
"Nhưng nó đã xảy ra," Harry đáp lại, rồi đứng lên và tránh ra chỗ khác.
Cảm giác khi ở gần Voldemort thật quá ngột ngạt. Harry cần không gian để hít thở và Voldemort cũng không ngăn nó lại khi nó đứng cách hắn vài feet.
"Vậy giờ kế hoạch là gì đây?" Voldemort hỏi. "Lời thề đã lập, ta đã biết chuyện. Chúng ta nên làm cách gì để ngăn lại đây, trước khi dòng thời gian xoay chuyển lại như cũ?"
"Sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể lấy ra được cái mảnh hồn này mà không phải chết đó," Harry nói.
Voldemort mím môi.
"Sao ngươi lại muốn lấy nó ra? Ngươi bắt ta lập lời thề. Giờ ta không thể làm hại ai được và nhờ vậy ngươi cũng không phải ngăn ta lại nữa. Sẽ không có cuộc chiến nào nữa."
Harry thở dài. Nó có thể nói gì đây? Nó đã thực sự coi trọng mối liên kết này cho dù nó không nói thẳng ra, nhưng Voldemort đã nhìn vào đầu nó và giờ hắn biết luôn rồi.
"Tôi chỉ muốn nó biến mất," cuối cùng nó cũng mở lời. "Chúng ta cần phải làm khác đi, nhớ chứ?"
Voldemort gật đầu.
"Hogwarts có rất nhiều sách viết về horcrux," hắn nói. "Hầu như những thông tin ta cần đều là lấy từ chúng. Có lẽ sẽ có gì đó hữu ích trong đống sách, nhưng ta nghi rằng việc này... việc này chưa từng có tiền lệ, Potter. Nhưng bắt đầu tìm từ sách cũng là một giải pháp tốt."
Này khiến Harry cực kì nhớ tới Hermione. Không tìm được đáp án? Vậy đi đọc sách đi là câu nói để đời của cô nàng, và thiệt thú vị khi Voldemort cũng nói y hệt.
"Dumbledore có chúng," Harry thì thầm. "Ít nhất là trong kiếp trước của tôi thì đúng thế."
"Đó là vì vụ cuốn nhật kí và vì những gì đã xảy ra ở khu nghĩa địa," Voldemort nói. "Lần này không có cái nào xảy ra cả. Nên không có lý nào mà lão lại phải đi tìm horcrux như trước đây."
"Ngay cả như vậy, mớ sách đó khả năng cao là ở trong khu vực Hạn chế của thư viện," Harry nói. "Và không có giáo viên vào sẽ chịu kí giấy phép cho tôi mượn mớ sách kiểu đó đâu."
"Việc này ta có thể sắp xếp," Voldemort lầm bầm.
"Ý ông là Dorian? Gã ta không ngu đến vậy đâu, gã sẽ biết chuyện nếu gã phải kí giấy phép cho tôi xem mớ sách về horcrux."
"Ai là giáo sư ngươi không thích nhất?" Voldemort hỏi.
"Ông sẽ không được làm hại bất cứ giáo sư nào hết," Harry nói.
"Kể cả Trelawney sao?" Voldemort trêu tức hỏi nó.
Harry giật mình, nhưng vẫn lắc đầu.
"Kể cả bà ấy," nó nghi hoặc nhìn Voldemort. "Sao ông lại muốn khai trừ giáo viên của tôi vậy?"
"Không phải khai trừ luôn," Voldemort nói. "Chỉ tạm thời khai trừ thôi."
"Thì vẫn là khai trừ," Harry đảo mắt. "Nhưng ông không cần phải làm thế đâu. Vị trí giáo sư môn Phòng chống sẽ được tuyển tiếp vào năm sau. Là ông nguyền đó, nhớ không?"
Họ không có nhiều thời gian đến vậy, nhưng Harry cũng không nhắc Voldemort. Chưa phải lúc.
"Ah," Voldemort thì thầm. "Ta tự hỏi đâu ra lời đồn đó vậy?"
Harry nghi hoặc nhìn hắn. "Ông đây là đang nói ông không nguyền cái vị trí đó à?"
"Thôi nào Potter, Nghĩ kĩ đi. Không có cái gì tự dưng là sự thật chỉ vì Dumbledore nói thế đâu. Thiệt tình, ngươi nghĩ Hogwarts không có nổi một giáo sư môn Phòng Chống cố định là vì cái gì? Suốt 40 năm qua? Làm sao mà mọi giáo viên trong khoảng thời gian đó đều rời đi chỉ sau một năm? Có thực là có từng đó người đủ giỏi để dạy môn học này ở Anh? Tất cả bọn họ đều sẵn lòng nhận vị trí bị nguyền rủa theo lời đồn sao? Sao mà ngôi trường vẫn mở cửa được, làm sao học sinh có thể đậu kì thi OWL và NEWT?
Harry mở miệng, nhưng đóng lại ngay sau đó. Nó ghét cái việc lời nói của Voldemort quá có lý. Nhưng nó không có cách nào để chứng thực lời hắn nói. Bên cạnh đó nếu vị trí này bị nguyền rủa suốt gần 40 năm thì còn lâu họ mới tìm được giáo viên giỏi để dạy bao lâu nay, cho tới khi Harry đến Hogwarts.
"Ý ông là cái lời nguyền quái nào đó chỉ bắt đầu hoạt động sau khi tôi đến trường?" nó hỏi.
"Quirius chết vì đã đi quay lưng lại với công việc," Voldemort nói sau một lúc. "Những hành động kiểu này đều có... hậu quả... nếu thực sự có lời nguyền thật thì đó không phải là do ta."
Harry hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Việc này đang lẽ phải khiến nó ghê tởm, cái lãnh đạm trong lời nói của Voldemort về Quirrel sau tất cả những gì Quirrel đã làm cho hắn, nhưng ít nhất thì Voldemort không bao giờ giả vờ quan tâm đến ai khác. Chẳng phải Dumbledore cũng từng từ bỏ Snape chỉ với một câu "Severus tội nghiệp" đó sao? Cụ được xem như một người tốt, một người sẽ quan tâm đến người khác.
Sau cùng thì với những phù thủy như Dumbledore và Voldemort, những người khác chỉ là một thứ vũ khí, một thứ công cụ để đạt được mục đích. Chỉ vì mục đích của Dumbledore cao cả hơn cũng không biến cụ thành người tốt hơn gì Voldemort. Cái Lợi ích lớn lao hơn không tự dưng mà biến người nói nó thành một vị thánh.
"Dorian sẽ kí cho ngươi giấy phép để mược mấy cuốn sách," sau một khoảng lặng, Voldemort mở lời. "Nếu ngươi thực sự cần thì gã sẽ kí kể cả khi tờ giấy đó trống trơn. Việc này sẽ giúp ngươi giải quyết được mấy rắc rối trước đó."
"Việc này cũng ổn thôi," Harry miễn cưỡng nói. "Nhưng chúng ta có nên tin tưởng gã tới vậy không?"
"Đó đáng lẽ phải là ta nói chứ," Voldemort nhẹ nói.
"Yeah, tốt thôi, tôi chán phải tin tưởng ai đó mù quáng rồi.'
Voldemort không nói gì thêm, nhưng lại nhìn nó bằng ánh mắt tò mò.
"Sao vậy?" Harry hỏi.
"Một lời thề bất khả bội lẫn một khế ước trói buộc và giờ ngươi vẫn không tin ta," Voldemort êm ái nói. "Tốt thôi. Ngươi đã đúng, ta không muốn Dorian bị cuốn vào hơn những gì gã cần biết. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Kể cả khi chúng ta muốn thì cũng không thể chờ đến khi năm học kết thúc và ta có thể chỉ đơn giản là tiếp nhận chức giáo sư môn Phòng Chống."
"Kể cả khi chúng ta có thêm thời gian, tôi không nghĩ là ông có thể làm thế," Harry cười khẩy. "Dumbledore có lẽ sẽ không thuê ông đâu, ông biết mà."
"Dumbledore đã bị lừa bởi một trong số những kẻ hầu của ta giả trang thành một trong số những phụ tá thân cận nhất của lão. Ta không nghĩ lão có thể phát hiện được bất cứ cái bộ mặt nào ta dựng lên."
"Mắt Điên thường được thấy với cái bình rượu treo bên hông," Harry nói. "Ông không có cái nào tương tự vậy. Độc dược chỉ có tác dụng trong một tiếng. Trừ khi ông xài cái loại thần chú này."
"Potter, để mấy thứ thuộc về chuyên môn như thế này cho ta, được chứ?"
Harry cười lớn.
"Để tôi nói thẳng nhé," Harry nói sau một lúc. "Ông muốn làm giáo viên ở Hogwarts để làm gì cơ? Để kí giấy cho tôi đọc sách về horcrux trong khu vực Giới hạn à?"
"Cũng là để ở gần ngươi," Voldemort nói. "Chúng ta không thể hợp tác được nếu ngươi ở Hogwarts còn ta thì ở ẩn."
"Well, sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có nhiều thời gian đến vậy đấy," Harry lẩm bẩm. "Nhưng không. Cho nên chúng ta sẽ nhờ Dorian, tôi đoán thế. Lúc khó khăn thì không có nhiều sự lựa chọn đâu."
"Ngươi vẫn lo lắng."
"Do tôi không hiểu nhiều về pháp luật mà thôi," Harry thở dài nói.
"Harry," Voldemort nói. "Hãy để những rắc rối đó cho ta lo, được chứ? Dorian sẽ không thành vấn đề đâu, ta hứa."
Harry bị lời đó làm choáng váng, nó không biết nói gì hơn. Chưa bao giờ, dù chỉ một lần trong cả hai kiếp có người nói với nó những lời như vậy. Cái này không giống những gì Voldemort đã làm. Đáng lẽ phải khiến nó tức giận, đáng lẽ nó phải cảm thấy gã phù thủy này đang đối xử với nó như một đứa trẻ, nhưng không phải khi hắn nói bằng chất giọng như vậy, vừa cáu tiết nhưng cũng rất dịu dàng.
"Ngươi ổn chứ Potter?"
"Tôi cần phải trở về," nó nói, không nhìn vào mắt Voldemort.
Voldemort chỉ gật đầu.
------------------------
Lời của trans: chap này dài gấp đôi mấy chap khác=)) cũng xin lỗi mn vì sự chậm trễ này, do tuần vừa rồi mải game gủng quá. Game Harry Potter: Magic Awakened á, mn đã chơi chưa? Mình thì sắp chèm kẻm vì leo rank ải chỉa=)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com