CHAPTER 39
Trong những ngày không có Voldemort bên cạnh, Harry nhận thấy nó có quá nhiều thời gian rảnh. Nó ở cùng bạn bè nó, với Fred, Colin, Dobby, thậm chí là Cedric. Nó cũng nói chuyện với chú Sirius mỗi ngày và với Remus bất cứ khi nào có thể. Nó biết từ chỗ Sirius rằng cô Tonks có thích Remus nhưng Remus lại vẫn trì độn như trước rồi.
"Chú đã cố nói lý với cậu ấy," Sirius nói. "Nhưng chỉ cần cậu ấy muốn thì sẽ tỏ ra vô cùng cứng đầu."
"Chú sẽ ghé qua Hogwarts sớm chứ?" Harry hỏi.
"Chú có thể đến thăm cháu vào tuần nghỉ lễ Phục Sinh," Sirius đáp. "Chị Andromeda mời bọn chú đến nghỉ lễ với cổ nhưng Moony lại không quá muốn."
"Ngày trăng tròn sẽ đến trong tuần lễ đúng không chú?" Harry hỏi.
"Là ngày trước ngày Phục Sinh." Sirius chỉnh lại. "Nên sau đó chú phải về và bọn chú sẽ đến nhà Andromeda khi trăng tròn kết thúc. Chú không hiểu sao Moony lại cương quyết đến thế, đâu phải là nhà Andromeda không biết cậu ấy là người sói đâu. Giờ có thuốc Bả Sói rồi nên chẳng cần phải lo gì cả."
Harry không muốn đoán mò lý do của Lupin chút nào. "Cháu chắc là thầy ấy có lý do riêng mà thôi," nó đáp.
"Chú sẽ không thúc giục gì cậu ấy cả," Sirius thở dài. "Chỉ mong là cậu ấy sẽ nói cho chú biết."
Lễ Phục Sinh cứ thong thả mà đến gần. Có chú Sirius làm bạn bên cạnh khiến Harry thoải mái hơn nó tưởng. Voldemort và nó thậm chí còn chẳng gặp mặt nhau lần nào. Với số lượng bài tập ngày càng nhiều, đến giáo sư McGonagall cũng không hỏi nó vì sao không đến chỗ gã trị liệu tâm lý đó nữa.
Tuần lễ kết thúc sớm hơn mong đợi, nhưng nó chẳng có thời gian để lo lắng về thứ gì khác ngoài đống bài tập được giao. Trong kiếp trước, nó không phải lo gì nhiều vì đã được miễn làm bài tập. Nhưng lần này chính tay nó phải làm chúng. Dù gì thì ngày diễn ra bài thi cuối cùng cũng là ngày thi học kì kết thúc. Nó cố không nghĩ về Voldemort khi tháng năm đang đến ngày càng gần, thời tiết cũng chuyển biến tốt hơn. Nó phải làm bài tập và nếu Voldemort có xoay xở để thực hiện cái nghi lễ thì nó sẽ biết được thôi.
Ba má nó hiện lên trong giấc mơ ngay trước ngày kì thi diễn ra, và nói cho nó biết họ rất tự hào về nó.
"Nhưng cọn đã thất bại mất rồi," nó nói.
"Con đã cố hết sức rồi," ba nó nói. "Con buộc hắn phải thề và ngăn được cái chết. Con là được nhiều hơn con nghĩ đấy, Harry à."
"Nhưng con vẫn thất bại," nó nói. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu dòng thời gian bị quay ngược về ban đầu?"
"Con sẽ trở lại thời điểm nơi mọi việc bắt đầu," má nó đáp lời. "Chính là lúc ở trong rừng. Nhưng Harry à, hãy nhớ rằng, dù mọi thứ có như thế nào đi chăng nữa thì con đã làm được nhiều thứ hơn mong đợi của bất kì ai rồi."
"Má đã nói họ sẽ chết nếu con thất bại," Harry nói, nỗi tuyệt vọng dâng trào trong lòng.
"Hai ta rất tiếc," ba nó nói. "Tất cả những việc này vẫn sẽ xảy ra từ thời điểm con bị đưa về kiếp sống cũ. Nhưng hãy luôn nhớ rằng đây không phải là thất bại. Chúng ta vẫn luôn tự hào về con."
Harry úp mặt vào gối mà khóc khi nó tỉnh giấc, nhưng nó cũng đã quyết tâm với lòng dũng cảm của mình. Dù sao nó cũng từng tự dâng mình cho cái chết một lần, và giờ nó biết nó sẽ không chết được. Vẫn tính là lời chứ nhỉ? Kể cả khi nó quay về dòng thời gian cũ, nó là sẽ là người cuối cùng giành được chiến thắng.
Đó cũng là suy nghĩ khiến nó gần như suy sụp. Nếu nó quay trở về, Voldemort sẽ chết.
Mình sẽ không nhớ gì cả, sẽ chẳng có vấn đề gì hết.
Đó có lẽ sẽ là viễn cảnh tệ nhất. Nó thậm chí còn tức lây ba má nó vì đã cho nó hy vọng về một thứ sẽ không thể thành công, rằng nó sẽ cứu được mọi người, rằng nó có thể yêu kẻ thù không đội trời chung và tiến được đến kết cục hạnh phúc.
Vào cái đêm của ngày cuối trong kì kiểm tra, Harry cùng toàn thể Hogwarts chứng kiến thời khắc Cedric chiến thắng cuộc thi Tam Pháp Thuật. Nó vỗ tay liên tục cho tới khi lòng bàn tay đều đau rát dù cho trong lòng nó đang xoắn vặn đau đớn và trái tim co rút thống khổ tưởng như chẳng thể thở nổi. Nó ăn mừng chiến thắng cùng với cả trường. Ngay cả các giáo viên cũng không cấm đoán thì vào tối hôm đó, họ đều cho phép tiệc mừng kéo dài qua cả giờ giới nghiêm. Harry tách mình khỏi nhóm bạn khi các giáo sư bắt đầu chỉnh đốn lại giờ giấc khi chỉ còn 1 tiếng nữa là nửa đêm. Nó đi thẳng đến văn phòng của Voldemort.
Voldemort không có vẻ ngạc nhiên khi thấy nó.
"Ta đang chờ em đấy," hắn nói.
Harry đứng đó nhìn quanh. "Nó không có tác dụng gì cả," nó nói. "Việc phải tránh xa ông, nó không dễ chút nào."
"Ta biết," Voldemort đáp.
"Tôi có thể ở lại đây tối nay không?"
Voldemort biến một cái ghế thành giường. "Em nên đi ngủ rồi."
Harry lắc đầu. "Tôi chỉ muốn ở với ông thôi."
"Ta nghĩ em sẽ muốn ở bên những người em yêu quý vào đêm nay."
"Và tôi đang làm việc đó đây," Harry nói. "Có lẽ với ông cảm xúc đó không có thật, nhưng với tôi thì có. Tôi... tôi đã dành thời gian với những người khác rồi, và đêm nay... tôi muốn ở lại nơi này.
Voldemort ngồi trên giường và Harry rồi xuống bên cạnh hắn.
"Vậy là chúng ta chỉ ngồi đây chờ tới tận sáng thôi sao?" Voldemort hỏi.
"Có lẽ là nửa đêm," Harry đáp.
Voldemort mỉm cười. "Đây không phải chuyện cổ tích đâu, Harry à, phép màu sẽ không biến mất lúc nửa đêm."
Harry cười khẩy. "Truyện của Muggle sao? Tôi không ngờ được ông có thể nói vậy đấy."
"Giờ thì nó cũng chẳng quan trọng nữa rồi," giọng Voldemort khẽ khàng. "Ta để ý dạo gần đây em không còn gọi ta là Tom nữa."
"Tôi đang cố đây," Harry thở dài. "Tôi đoán có thể lâu lâu sẽ lỡ miệng nhưng vẫn cố đây."
"Tại sao?" Voldemort hỏi.
Harry mỉm cười. "Vấn đề này hoàn toàn thuộc về Muggle đó."
Sao nó có thể giải thích ý nghĩa của một cái tên chết cho một phù thủy được chứ?
"Vậy tốt nhất là đừng nói ta biết." Trên môi Voldemort loáng thoáng ý cười. "Em sẽ làm gì nếu chúng ta thành công?"
Harry nhún vai. "Cố giúp ông hiểu được nó là thật lòng," nó nói. "Cảm xúc của hai ta ấy."
"Ta không dễ thay đổi đâu," Voldemort chậm rãi nói. "Nhưng nếu được, ta sẽ bảo em hỏi lại ta điều đó khi em đủ 17 tuổi."
Harry dựa người vào hắn và Voldemort vòng tay ôm lấy nó.
"Sẽ ra sao nếu nó xảy ra và lúc nửa đêm?" nó hỏi.
"Giờ nó không còn quan trọng nữa," Voldemort đáp.
Những tia pháo hoa được bắn lên nổ tung trên bầu trời qua khung cửa sổ làm Harry cười. "Là Fred và George," nó nói. "Anh trai của Ron ấy."
"Ta biết," Voldemort nói.
Harry cảm thấy được một cảm giác lạ lùng trong lòng và nó có thể thấy Voldemort cũng cảm nhận được qua đôi mắt đang mở lớn của hắn. Phép thuật ập đến, muôn vàn những dải sáng sắc màu mang theo từng đợt sóng phép thuật dồn đến nó từ mọi hướng. Tầm mắt nó mờ dần đi và không còn cảm giác được Voldemort ở bên cạnh nữa khi mất đi ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com