CHAPTER 9
Hiện Harry đang mưu toan rất nhiều thứ. Nó không biết được liệu những gì nó đang làm có thành công không, nhưng nó phải thử. Nếu nó không thể ngăn được Voldemort trỗi dậy, ít nhất thì nó vẫn có thể chắc ăn rằng việc này nằm trong điều kiện nó đặt ra. Không còn cúp Tam pháp thuật hay bẫy rập hay cuộc đấu tay đôi ở nghĩa địa nữa.
Nó dùng tấm áo choàng tàng hình nên sẽ không ai thấy nó đi đến biệt thự Riddle. Người làm vườn, Frank Bryce, ông già này vẫn còn sống. Thật đáng ngạc nhiên. Nếu Voldemort đang ở trong căn nhà, chẳng lẽ hắn không hề chú ý đến sao? Harry hài lòng vì hắn không làm thế, nhưng điều này vẫn làm nó hoài nghi. Nếu như Voldemort không có ở đây thì sao? Nhưng nó không muốn nghĩ đến. Hắn phải ở đây. Dù sao thì hắn cần phải ở gần nơi cha hắn được chôn cất, và đó là căn nhà Riddle.
Voldemort không là gì cả khi hắn quá dễ đoán, ít nhất với Harry thì là như vậy.
Nó hít một hơi thật sâu, và thở ra khi nó bước vào mảnh vườn trước nhà. Căn nhà tranh của lão làm vườn ở gần đó và nó có thể thấy ông già đang ở trong, lượn lờ xung quanh. Hít vào và thở ra một lần nữa và Harry băng qua mảnh sân rồi đi vào căn nhà. Cửa trước đã bị khóa, nhưng Harry từng học được cách bẻ khóa từ Fred và George, nên việc bẻ khóa chẳng tốn thời gian mấy. Mở cửa và lẩn vào trong, lặng lẽ đóng cánh cửa sau lưng lại. Nó bỏ tấm áo choàng xuống. Nó đến đây không phải để trốn. Nắm chặt cây đũa, nó cảm thấy khá là tự tin khi di chuyển trong căn nhà. Thật vô ích khi mặc tấm áo choàng khi Nagini gần như có thể nhìn xuyên qua nó. Harry không quên vụ bị sập bẫy ở Thung lũng Godric.
Căn phòng Voldemort ở khá nhỏ, và Nagini cũng như Dorian đang ở đó như khi trong giấc mơ của nó. Gã đàn ông đó hẳn đã chạy đến chỗ chủ nhân gã vào cuối tuần. Harry bắn một cái Expelliarmus không lời vào Voldemort và một cái Stupefy vào Nagini và một cái Petrificus Totalus vào Dorian, lửa giận nó dâng lên tận cổ rồi.
"Harry Potter," Voldemort rít lên.
Vết sẹo của Harry đau đớn như muốn bổ đầu nó ra, nhưng Harry đã quen với cơn đau tại thời điểm này rồi.
"Voldemort."
"Mi đến đây để giết ta?"
Sẽ thật dễ dàng làm sao, ngoại trừ... Harry nghĩ đến mấy cái Trường Sinh Linh Giá. Voldemort sẽ không chết, không phải hôm nay.
"Không," nó nói, "Tôi ở đây để đưa ra một thỏa thuận."
"Cậu Bé Sống Sót muốn thoả thuận với ta." Thật khó để biết được Voldemort đang nghĩ gì từ giọng nói và hình dạng này của hắn, mặt hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào. "Ta nghe đây."
"Tôi sẽ giúp ông với cái nghi thức đó. Ông muốn máu của tôi để hồi sinh bản thân ông. Vậy thì có tôi ở đây, nhưng một khi xong việc, ông phải đồng ý với điều kiện của tôi."
"Sao mi lại biết về những việc này?" Voldemort rít lên. "Về cái nghi thức, về việc ta cần máu của mi?"
"Ông chỉ cần biết là tôi biết," Harry nói. "Ông vẫn chưa có quyền được biết câu trả lời, Voldemort. Nhưng nếu tôi trả lời, thì ông cũng phải làm theo lời tôi."
"Và mi tin tưởng lời ta nói sao?" Voldemort hỏi, một tia mỉa mai mong manh trong lời hắn.
"Phải, vì tôi có cuốn nhật ký của ông," Harry nói. Nó đã nghĩ đến việc này từ đầu. "Cuốn nhật ký của Riddle. Hiện nó vẫn nguyên vẹn, nhưng sẽ không còn như thế nếu tôi không trở lại."
Lời nó hướng dẫn cho Dobby cực kì rõ ràng. Harry đã đưa những món đồ đó cho con gia tinh và bảo nó dùng cái răng nanh để phá hủy chúng nếu nó không gọi Dobby khi đêm xuống. Nó cũng đã đưa cho Dobby một lá thư để chuyển đến chú Sirius sau đó.
Giờ thì tâm trạng của Voldemort không hề khó đoán nữa. Nếu hắn có thể thì hắn sẽ tùng xẻo nó ngay và luôn.
"Mi biết cuốn nhật ký là gì," Voldemort nói, giọng hắn rộn lên trong cơn cuồng nộ và sợ hãi?
"Tôi biết," Harry nói, giọng đều đều. "Và tôi không quan tâm, không hẳn vậy. Tôi sẽ trả nó nguyên vẹn cho ông nếu ông đồng ý với điều kiện của tôi. Thỏa thuận chứ?"
Voldemort trông có vẻ rất uất ức trong cái bọc quần áo của hắn.
"Được," cuối cùng Voldemort nói.
"Ông sẽ không được giữ cây đũa," Harry nói. "Và gã kia cũng thế."
Harry chĩa đũa về phía Nagini. "Petrificus Totalus."
Con rắn đang bất tỉnh bị đóng băng(?), và Harry nhăn mặt khi nó chạm vào vết sẹo. Thật lạ lùng, Voldemort quan tâm đến con rắn của hắn.
(?) Gốc là: The unconscious snake went board like. Chả hiểu?-?
"Ông có thể thôi đi được không?" nó yêu cầu. "Dùng Bế Quan Bí Thuật hay gì cũng được. Vết sẹo của tôi đau quá."
"Vết sẹo của mi đau sao?" Voldemort có vẻ ngạc nhiên.
Harry khịt mũi. "Ông không nghĩ rằng vết sẹo nguyền rủa chỉ đơn giản như thế chứ?"
"Vết sẹo đó khiến mi cảm nhận được tâm trạng của ta, và ta có thể thâm nhập vào tâm trí mi thông qua nó," giọng Voldemort mượt mà như tơ lụa. "Mi biết ta có thể tìm ra vị trí của cuốn nhật ký từ tâm trí mi. Ta có thể lấy mọi thứ ta cần từ mi."
"Giờ thì nó trông giống như một chiến thuật đe dọa khá tồi đó Tom," Harry nói. "Ông quá thông minh để nói với tôi về kế hoạch của ông. Trừ khi ông muốn khiến tôi sợ. Muốn nhìn thấy tôi sợ hãi. Bên cạnh đó thì tôi đang giữ cây đũa của ông nếu ông không nhớ, và cơ thể ông vẫn chưa đủ khỏe cho cái hành vi mà ông đang đe dọa tôi đâu."
Nó chĩa đũa về phía gã đàn ông nằm trên sàn. "Finite Incantatem."
Dorian đứng vững rồi lao về phía Harry, nhưng Harry đã đề phòng trước, và nó đánh choáng gã.
"Chúng ta có thể làm việc này cả ngày," Harry bình tĩnh nói. " Tôi có cả ngày cuối tuần."
"Làm gã tỉnh lại," Voldemort nói. "Ta sẽ trông chừng gã."
"Enervate," Harry chĩa đũa về phía gã.
"Đừng làm gì hết," Voldemort nói. "Dorian, cậu ta đến đây để giúp đỡ."
"Nào, giờ thì làm thôi," Harry nhét hai cây đũa vào túi.
"Không được làm vào ban ngày," Voldemort nói. " Chúng ta không thể để lũ Muggle chú ý."
"Và tôi thì nghĩ rằng ông đang muốn thu hút sự chú ý của Muggle đấy," Harry khô khan nói. "Nhưng nếu ông nghĩ rằng tôi sẽ ngồi đây và vặn tay cả ngày thì ông sai rồi."
"Chỉ còn có hai tiếng nữa là hoàng hôn rồi," Voldemort nói ngay khi Dorian định giận dữ cãi lại. "Làm ơn kiên nhẫn đến lúc đó giùm."
"Tôi có giờ giới nghiêm," Harry nói nghe còn khô khan hơn nữa. "Hay ông đã quên luôn Hogwarts như thế nào rồi? Tôi chắc rằng tên bạn của ông đây có thể nhắc ông nhớ nếu cần."
"Chúng ta không thể thu hút lũ Muggle," Voldemort lặp lại.
"Ý ông là ông không muốn thu hút sự chú ý của Bộ chứ gì," Harry nói. "Có lý do nào cho việc phải thực hiện nghi thức đó trong khu nghĩa địa không? Không biết gã ta làm được không, làm phép cho xương của cha ông chuyển đến đây chẳng hạn."
Voldemort cười thầm. "Ngươi nghĩ ngươi có thể làm thế không Dorian?"
"Yes, my Lord," Dorian ném cho Harry cái nhìn với sự ghê tởm sâu sắc. "Câu thần chú sẽ thành công nếu khoảng cách không quá xa."
"Được rồi," Harry nói, đưa cho Dorian cây đũa. "Chỉ cần nhớ cuốn nhật ký của ông là được, Tom."
Voldemort không nói gì cả.
-----------------------
Lời trans: nói chung là một chương của fic này không dài lắm đâu, hi vọng sẽ sớm xong:33 mn cứ nhận xét thoải mái nhé, về lời văn hay chính tả gì đó tại mình không có beta á, nên có thể sẽ sai.
07-6-2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com